Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 101-2: Đàm Binh Trên Giấy (2)
B
ọn họ cứ chậm rãi nói chuyện, không biết rằng Âu Dương ở bên này đang vô cùng xấu hổ, vội vã thay đổi đáp án chính xác ở trong lòng mình. Vốn dĩ hắn là một cảnh sát, nguyên tắc của hắn chính là: để đảm bảo sự an toàn của con tin, có thể tạm thời buông tha cho các phần tử phạm tội.
Lại thấy Xung tướng quân nói quân đội không phải là chuyện có thể vãn hồi. Nếu bản thân làm việc với một quả đầu nóng, gây xáo trộn toàn bộ cục diện, thì... có thể ngẫm lại chiến tranh kháng Nhật, không phải là không muốn cùng địch chiến đấu tới cùng, mà là không sao chống lại được.
Chỉ có thể từ bỏ địa bàn, dùng không gian đổi lấy thời gian. Sự thực cũng chứng minh, cách làm này tuy khiến cho dân chúng ở khu vực chiếm đóng phải chịu đau thương, nhưng dù sao cũng là để giữ gìn một nửa giang sơn. Đương nhiên đây cũng biến thành chính sách không chống cự.
Bất luận là có nói như thế nào, thì bản thân lấy người khác làm công cụ là cách thức không thể thực hiện được trong chiến tranh, nói thế nào cũng là nhất tướng công thành vạn cốt khô*.
*Nhất tướng công thành vạn cốt khô: (Nghĩa đen) Một ông tướng khi công phá, đánh chiếm vào một thành trì thì sẽ dẫn đến cả vạn bộ xương binh lính chết khô. (Đây là câu cuối trong bài thơ thất ngôn Kỉ Hợi tuế nhị thủ của Tào Tùng, đời Đường).
(Nghĩa bóng) Lời phê phán tai họa của chiến tranh, bên nào cũng mất bao người chết trận.
Sau ba đề thi, hiện trường chỉ còn lại hai mươi người. Xung tướng quân càng bái phục Âu Dương hơn. Không cần nói những cái khác, chỉ nói việc hắn tự mình quản lí huyện Dương Bình mà thôi.
Không thể phủ nhận rằng trong đó có nhiều người lựa chọn cách bảo vệ huyện Dương Bình, có khả năng là để nịnh nọt Âu Dương. Xung tướng quân hoàn toàn không thể ngờ, tuy kết quả là như vậy, xong thực tế lại cho chút rối rắm.
"Theo như nghiên cứu trước đó, thì hai mươi mấy người còn lại ở trên võ đài lúc này coi như là đã thông qua kì thi. Nhưng chung quy lại thì vẫn cần có người đứng đầu, vả lại mọi người có phải là Triệu Quát* hay không thì ta cũng không sao biết được. Bản chủ khảo đối với việc quân không hiểu biết nhiều, cho nên: Ăn cơm trước đã, mỗi người đều sẽ có phần, có người sẽ mang đồ ăn đến cho mọi người dùng."
*Triệu Quát: (chữ Hán: 赵括;? - 260 TCN) là đại tướng nước Triệu thời Chiến Quốc, con trai Mã Phục Quân Triệu Xa, người đời gọi là Mã Phục Tử.
"Hoàng thượng giá đáo."
Bên ngoài võ đài vang lên tiếng hô hoán, Triệu Ngọc và mấy vị thân tín, còn có nội vệ tới, mọi người lập tức ra nghênh đón, để họ ngồi vào vị trí chủ khảo.
Triệu Ngọc nhìn thấy hai mươi mấy vị nam tử hán đang cúi đầu ăn cơm ở giữa sân, bèn hỏi:
"Âu Dương, thế nào rồi?"
Không loại trừ khả năng có vật báu bị loại, cũng không bảo đảm rằng những người còn lại ở đây đều là vàng cả. Chỉ có thể nói lượng vàng mà những người này ngậm vào miệng cao hơn nhiều so với đám người đã bị loại."
"Uhm!"
Triệu Ngọc khẽ gật đầu và nói:
"Các vị tướng quân."
"Có thần."
Mọi người vội vàng đặt hộp cơm xuống, đứng dậy hành lễ.
"Âu Dương thường nói với trẫm, giao thiệp với các võ tướng không cần phải vòng vo, trực tiếp nói ra là tốt nhất. Vậy thì trẫm cũng xin nói thẳng. Sẽ có ba chức vị: Võ trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa. Người thứ nhất sẽ ở Xu Mật Viện. Nhiều năm nay, Xu Mật Viện - cơ quan tối cao cai quản việc quân này đến một quan viên xuất thân từ võ tướng cũng không có.
Có người thậm chí còn không biết một binh sĩ thì sẽ có bao nhiêu khí lực. Các khanh nói xem có phải Đại Tống quá bi ai không? Người thứ hai sẽ làm việc trong Tây Quân. Tây Quân chính là nơi bồi dưỡng đội quân tinh nhuệ nhất, lớn mạnh nhất của Đại Tống ta. Địa bàn do Tây Quân cai quản cũng không nhiều, chỉ có ba châu.
Nhưng tốt xấu gì cũng có mấy vạn cấm vệ quân tinh nhuệ. Không chỉ phải rèn luyện cho thật tốt, mà còn phải có thể đánh giặc nữa. Người thứ ba sẽ trấn thủ biên cương Tây hạ ở phía Tây Nam. Nơi này cuộc sống khó khăn, nhưng tuyệt đối sẽ không bị bạc đãi."
Triệu Ngọc nhìn mọi người rồi lại nói:
"Bây giờ cũng coi như là đang nghị sự, không có phô trương gì cả. Các khanh đều còn rất trẻ, sau này chính là trụ cột bảo vệ và giữ gìn Đại Tống ta. Có các khanh ở đây, nông dân ở bên ngoài mới có thể an tâm trồng trọt, thương nhân mới có thể mua bán hàng hóa. Có các khanh ở đây, đồng bào Đại Tống ta sẽ không phải chịu bất kì một sự ức hiếp nào, sẽ không bị người ta cướp bóc, chà đạp giống như là những tên súc sinh."
Trương Huyền Minh ở bên cạnh Âu Dương nói khẽ:
"Là đệ viết phải không?"
Âu Dương kinh ngạc nói:
"Làm thế nào mà huynh biết được.?"
"Trong lời nói có mùi vị của đệ, ta ngửi ra ngay."
Triệu Ngọc lại nói:
"Mọi người ăn cơm cho no, lát nữa Âu đại nhân sẽ còn làm khó mọi người ít nhiều."
Triệu Ngọc khẽ đứng dậy và nói:
"Âu Dương, mọi việc cứ theo sự chỉ đạo của khanh mà tiến hành. Nếu như khanh không tìm ra trò trống gì, đừng tránh trẫm không nể tình. Đi thôi."
"Cung tiễn bệ hạ."
"Mọi người lên đây cả đi!"
Âu Dương vẫy tay bảo hai mươi mấy người bước lên bậc tam cấp, sau đó nháy mắt ra hiệu với một tên cấm vệ quân ở bên cạnh. Tên cấm vệ quân hiểu ý, bắt đầu gõ trống.
Chỉ một lát sau, ba nghìn cấm vệ quân đã dũng mãnh bước vào võ đài và xếp ngay hàng thẳng lối. Phải nói cảnh tượng này thật là đẹp mắt, tên tiểu tử Cao Cầu tuy trác chính có phần lỏng lẽo, song chí ít thì công phu bên ngoài cũng không tệ.
Chỉ có điều vũ khí mà hắn cầm có chút kì quặc, không phải là trường thương hay đại đao, mà là gậy trúc, đao gỗ, thậm chí cung tiễn cũng chẳng có mũi tên. Hai mươi mấy vị tham gia võ cử không biết là trong hồ lô của Âu Dương bán thứ thuốc gì, cứ ngơ ngác nhìn nhau.
"Hàn Thế Trung!"
"Có mạt tướng!"
"Lưu Hạo."
"Có mạt tướng!"
"Mỗi người các người chọn trong hàng binh trước mặt hai trăm người, các ngươi tự nhận mình có thể dẫn hai trăm người tác chiến, sau đó từng người bổ nhiệm quan tướng."
"Vâng!"
Mặc dù không rõ mọi chuyện thế nào, nhưng nếu đã nói ra rồi thì phải làm cho bằng được. Hàn Thế Trung và Lưu Hạo xuống tận nơi chọn người, hai người nhấc nhấc chân, đấm đấm vào cơ thể, có lúc còn nâng lên xem trọng lượng của họ nữa.
Sau khoảng nửa canh giờ chọn lựa, hai người đã chọn ra những binh lính mà mình cho là tốt nhất, sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề, bản thân thì đứng ở phía trước. Âu Dương gật đầu và nói:
"Hai vị tướng quân, các ngươi có thời gian một ngày dư dả để dẫn đội quân của mình tiến về huyện Dương Bình.
Ở huyện lỵ ta đã sắp xếp cả rồi. Hàn Thế Trung ngươi trấn giữ cửa Đông, Lưu Hạo ngươi giữ cửa Tây. Bên này có bản quan chi viện cho các ngươi mỗi người năm trăm quan tiền, coi như đó là quân phí của các ngươi, muốn mua cái gì cứ tùy ý.
Nhưng đừng có để cho người ta chết đói, cũng không được phép cướp bóc của bách tính. Vũ khí không được phân chia. Nói cho các ngươi vài quy tắc. Thứ nhất: Đại tướng không được phép ra tay, chỉ được phép chỉ huy, nếu không sẽ bị loại. Thứ hai: Trên vũ khí có vôi, người dính vôi coi như chết. Thứ ba: Bất kì người nào nói chuyện với trọng tài, xử lý theo quân pháp, nếu là trường hợp nghiêm trọng thì sẽ lập tức xử trảm."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Tống
Tả Hà
Thiên Tống - Tả Hà
https://isach.info/story.php?story=thien_tong__ta_ha