Nơi Trú Ẩn epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 104
UỐI CÙNG, KHI SANG ĐƯỢC ĐẾN BỜ BÊN KIA Thì Puck lại cảm thấy mất phương hướng. Cơn mưa đã dứt hạt, lúc đầu thì trở thành một cơn mưa phùn, rồi sau đó chỉ còn là một màn sương mỏng. Nó dừng lại một lúc để định hướng và hướng cơ thể về phía tiếng sủa của Ranger. Nó vểnh hai tai về hướng bắc và hơi nghiêng một chút sang hướng tây.
Nó lắng nghe. Nó đợi chờ.
Nhưng chẳng còn nghe thấy tiếng động nào khác ngoại trừ tiếng dòng sông đang chảy phía sau lưng nó và tiếng hót càng lúc càng to dần lên của đàn chim đang chui ra khỏi tổ trước khi những cơn mưa trở lại. Puck nhìn lên. Cơn mưa đã ngưng nhưng bầu trời hãy còn xám xịt. Nó cần phải trở về. Nó phải nhanh chân lên. Nó biết rằng nó không còn xa nơi chị nó ở, nơi có Ranger, nơi có Gầm sàn tối tăm mà nó đã sinh ra.
Có những câu chuyện về những con mèo vượt qua hàng ngàn dặm để trở về đúng nơi mà chúng đã sinh ra. Puck thì không ở xa đến vậy. Tính theo đường chim bay thì khoảng cách từ căn nhà nghiêng nơi nó được sinh ra cho đến cái cây thông là tổ của nó chưa đến hai dặm. Theo đường bộ thì có lẽ hơi xa hơn một chút. Nhưng đường đi theo Puck tính thì khá thẳng do đó có lẽ chỉ phải đi thêm một phần tư dặm nữa là cùng.
Ngay khi Puck bước về đến căn nhà nghiêng, nó nhìn thấy cái sân vương vãi rác, thấy chiếc xe tải nhỏ gỉ sét với vũng dầu màu sậm nằm bên dưới gầm xe, chiếc xe tải đã đem nó và mẹ nó đi, ngay khi nó ngửi thấy bầu không khí đẫm mùi thức ăn đã thiu, đậm đặc mùi cá và thịt ươn, trông thấy cái nhà xí đổ nát ở bên ngoài nằm cách xa khỏi căn nhà chính, ngay khi nó nhìn thấy những bậc thềm lung lay và những chai không cùng hộp thiếc cũ nằm rải rác khắp nơi, bao tử nó cồn cào. Nó có thể cảm thấy vị mật đắng đang dâng lên trong miệng.
Trở về. Trở về. Phải trở về thôi.
Những cặp từ đó cứ tự động vang lên mãi.
Nhưng rồi khi nó nhìn thấy khung cảnh đằng trước mặt và nhận ra là mình đã trở về. Nó đã hứa. Nó đã gật đầu, nó đã nói với mèo mẹ là nó sẽ quay trở lại, quay về để tìm Sabine và Ranger.
Nó cúi người thấp xuống để trườn về phía hàng hiên.
Nó buộc phải thở bằng miệng vì bầu không khí xung quanh nó bốc mùi thật là kinh khủng. Lông của nó dựng đứng lên. Nó cố hết sức rạp người sát xuống nền đất và bò vào phía hàng hiên. Từ mép sân nơi đang đứng nó có thể nhìn thấy khoảng trống bên dưới Gầm sàn, nhìn thấy cái khoảng sân thiêng liêng và tăm tối đó. Những sợi ria mép của nó chợt rung rung.
Này đây là khoảng trống giữa nơi nó đứng ở bìa rừng và mép hàng hiên. Tất cả chỉ khoảng sáu mét, vậy mà với Puck thì dài cả dặm. Từ đây đến đó hoàn toàn trống trải, nó cần phải thận trọng đến mức tối đa.
Nó cúi rạp mình xuống đến gần sát cái sân đầy bụi, đến nổi nó có thể cảm thấy mặt sân chạm vào bụng nó khi nó tiến tới. Mỗi bắp thịt của nó căng ra. Cái đuôi của nó cứ giật giật.
Cuối cùng thì nó kêu khe khẽ, “Sabine!” Gần hơn chút nữa. “Sabine ơi!” Thêm một bước nữa. “Này, Sabine!” vẫn không có tiếng trả lời. Lại thêm một bước nữa. Có lẽ con mèo chị không nghe thấy tiếng nó. Nó chỉ còn cách đó có hơn một mét nữa thôi. Nó nín một hơi thở sâu và... nhảy tới! Nó đã phóng vào trong Gầm sàn.
“Sabine ơi!” nó kêu lên bằng cái giọng thì thầm đã cao lên khá nhiều.
Phải mất một lúc mắt nó mới quen dần với bóng tối. Nó ngồi xuống. Chẳng có gì thay đổi. Mọi thứ vẫn y hệt như nó hãy còn nhớ, ngoại trừ cái trần hầm có vẻ như hơi thấp xuống và chiếc ủng cũ mà nó vẫn hay núp vào khi hãy còn là một con mèo mới sinh hình như hơi nhỏ lại. Nó ngồi xuống. Nó đang đứng đây, nơi mà nó đã ra đời, gần như nó có thể nghe được tiếng hát của Ranger, nghe rõ từng chữ một...
Đừng khóc nhé cũng đừng lo lắng nhé
Khi mặt trời vừa hé rạng trong mây
Cứ vui đùa vì cha vẫn đứng đây.
Khúc hát cuộn tròn trong đầu nó, đọng lại trong kí ức của nó.
Nó đứng vào ngay giữa Gầm sàn tối tăm, nơi mà nó cứ cồn cào nhớ nhung suốt bao ngày qua, suốt khoảng thời gian vừa rồi. Bây giờ thì nó đã trở lại, đứng một mình chỉ với kỉ niệm về bài hát tồn tại bên cạnh nó. Những lời ca dịu dàng lại đáp xuống bộ lông của nó.
Đừng khóc nhé cũng đừng lo lắng nhé
Vẫn có cha luôn sát cạnh con yêu.
Puck chợt nhận ra là nó đã luôn bám víu vào câu hát cuối cùng. Lúc nào nó cũng tin là Ranger luôn ở đây. Vậy mà bây giờ con chó săn lại vắng mặt. Ranger đang ở đâu? Sabine đâu rồi? Chắc chắn là cả hai phải ở đâu đó không xa nơi này. Chẳng phải là nó vừa mới nghe thấy tiếng sủa của Ranger đó sao?
Puck chăm chú nhìn ra ngoài sân, và kìa, cái tô đựng thức ăn của Ranger vẫn nằm ở ngay chỗ cũ. Nó nhanh chóng bò ra và chạy đến chỗ cái tô. Nhưng chẳng hề thấy một cái tô đầy thức ăn mà thay vào đó lại là một vũng máu nhỏ. Ngay cả cơn mưa nặng hạt cũng không thể rửa trôi được những vệt rõ ràng là vết máu nằm vung vãi khắp xung quanh. Puck rút chân lên. Chân nó đang ngập trong vũng máu. Nó nhìn quanh. Máu. Máu ở khắp nơi xung quanh nó, trên mặt sân, trong cái tô, đọng thành vũng hòa trộn với nước mưa. Nó vẩy mạnh chân, giũ thật mạnh. Máu văng ra từ bàn chân của nó.
Một lần nữa, câu trả lời lại bay vèo xuống người nó: chắc chắn là đã xảy ra một điều gì đó rất kinh khủng. Một tiếng nức nở chợt vọt ra từ cổ họng nó. Đó là lỗi của nó.
Đây là một con mèo đã vi phạm điều răn dạy và vì vậy mà đã xảy ra một hậu quả khủng khiếp.
Dạ dày nó thắt lại.
Một nút thắt kinh hoàng
Nút thắt của sự sợ hãi.
Và cũng là nút thắt của sự tức giận.
Puck bắt đầu thở hổn hển. Nó cảm thấy khó thở do tác động của cái nút thắt đáng sợ đó. Nó gí mũi xuống mặt sàn. Rõ ràng đây là máu của Ranger. Nhưng sao lại có đến hai mùi khác nhau. Mùi kia cũng là mùi máu. Nó ngước nhìn lên. Những vệt máu dày đặc, cùng một loại với những vệt máu đã thám vào lông nó. Nó lại vẩy những bàn chàn ướt đẫm một lần nữa. Nó phải tìm cho ra kẻ nào đã gây ra cảnh tượng này. Nó bắt đầu bước về hướng chính đông, lần theo mùi máu của Ranger, và cả mùi máu của ai đó mà nó không nhận ra, hướng đông dần về phía con sông nhánh Bayou Tartine và cái đầm lầy nằm giữa hai bờ rộng của nhánh sông đó và đôi bờ hẹp hơn của con sông Tartine nhỏ.
Nơi Trú Ẩn Nơi Trú Ẩn - Kathi Appelt Nơi Trú Ẩn