Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Không Nhớ Không Quên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 105: Chương 58.2
C
ô ngồi xuống, nhìn Hàn Phục Chu, cầm lấy ống nghe. Ngược chiều với ánh sáng, Hàn Phục Chu không nhìn rõ mặt cô, hơi lóa mắt. Nhưng ông đoán, chắc là cô đang cười.
Ống nghe kề sát lỗ tai, lạnh lẽo dán trên tai ông, ông nghe thấy giọng của Hàn Niệm còn lạnh hơn.
"Con là ai?" Cô đột nhiên hỏi. Vừa nghe một chuyện vô cùng hoang đường, nhưng biểu cảm của cô, chưa bao giờ nghiêm túc.
"Tư Tư?" Hàn Phục Chu không muốn thừa nhận, lại không thể không nghi có phải mình lớn tuổi rồi không, lỗ tai cũng không còn tốt nữa.
"Tư Tư không phải là con. Con là ai?" Hàn Niệm vẫn hỏi câu đó, như Hàn Phục Chu nói, cô rất cố chấp, "Con đã biết hết rồi."
"Con biết điều gì?" Cặp mắt sắc bén của Hàn Phục Chu chớp chớp, ông không phải là một người dễ bị người ta hù cho ngây người, dù người kia là con gái ông cũng vậy.
Cách thuỷ tinh, Hàn Niệm nhìn người "Ba" cô kêu hai mươi năm, có thể nói, bất luận thế nào, ông vẫn là "Ba" của cô, nhưng lúc này, cô không biết nên đối mặt với ông, đối mặt với nghi ngờ trong lòng mình ra sao.
"Chuyện sạt lở đất, chuyện ba của Đường Diệc Thiên, còn có..." Hàn Niệm nghẹn ngào nói ra cách xưng hô này, "Chuyện của mẹ con..." Ông là ba của cô, cũng là người gạt cô nhiều nhất. Trớ trêu và buồn cười đến cỡ nào, giống như bị lời của Đường Diệc Thiên nói trúng, cuối cùng cô cũng hiểu, ba của mình là người thế nào, mà sự kiên trì từ trước tới nay của cô, hoang đường và nực cười biết bao.
"Ai nói cho con biết?" Hàn Phục Chu bình tĩnh hỏi cô.
Bình tĩnh, lạnh nhạt, giống như tất cả đều không liên quan đến Hàn Phục Chu ông, cô từng tin tưởng ông biết mấy, mà lúc này, cô chính mắt nhìn thấy sự thật, đột nhiên cô ý thức được, Hàn Phục Chu bình tỉnh như thế đáng sợ đến cỡ nào.
Cô nhớ ông đã từng nói, "Tư Tư, ba tuyệt đối sẽ không gạt con." Đúng vậy, ông có thể nói vậy, vì cô vốn không phải là Tư Tư, từ đầu đến cuối cô chẳng qua chỉ là vật thay thế. Ông nhận nuôi cô, nhưng không cho cô thân phận, mà dùng cô bù vào chỗ trống của người khác. Một thân phận đáng buồn biết bao!
Cô đã hiểu tại sao cô chỉ nhìn thấy hình trong tã lót, nhưng chưa từng nhìn thấy hình mình trước khi mất trí nhớ, tại sao dáng dấp của mình không giống Phạm Tâm Trúc, Phạm Tâm Trúc cũng không thích cô như Hàn Phục Chu, cũng không gọi cô là Tư Tư, bởi vì Phạm Tâm Trúc là mẹ, có tình thương và ký ức của người mẹ, không thể kêu đứa bé khác bằng tên của đứa con gái đã chết của mình.
Phạm Tâm Trúc có thể chăm sóc cô, có thể nuôi nấng cô, nhưng chỉ không thể trút hết tình cảm của con gái cho Hàn Niệm, bởi vì giây phút Tư Tư chết, Phạm Tâm Trúc cũng vùi tình thương đối với Tư Tư vào trong bùn đất ở trên núi của huyện Bạch Mặc.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao lúc tỉnh lại ở bệnh viện, Hàn Phục Chu gọi cô là Tư Tư, cô lại cảm thấy quen tai. Bởi vì cô bé gọi là Tư Tư cũng lớn như cô, các cô là bạn học ở trường tiểu học, cùng đi chơi xuân, cùng gặp phải sạt lở đất. Nhưng khác biệt là, Tư Tư gặp nạn, cô còn sống.
Cô còn sống, nhưng đầu bị đập nghiêm trọng nên mất trí nhớ. Ba mẹ cô là công nhân làm việc trên núi, cả hai đều mất mạng trong trận sạt lở đất đó, để lại một đứa trẻ mồ côi không nhớ gì như cô. Hàn Phục Chu nhận nuôi cô, rốt cuộc là để bù đắp lại áy náy trong lòng, hay muốn để cô làm thế thân, đến an ủi nỗi đau mất con gái của ông? Làm ông cảm thấy mình không có mất gì cả, sau này có thể dễ đuổi theo danh lợi hơn, không hỏi đúng sai, không để ý điều gì khác?
"Cho nên, theo ý của ba, truy vấn con nghe được tin tức từ ai, quan trọng hơn trả lời câu hỏi của con đúng không? Ba không thèm tìm lý do để nói với con cho có lệ sao?" Trên đường đến đây, Hàn Niệm liên tục nói với mình, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Nhưng lúc Hàn Phục Chu lạnh nhạt như thế, cô gần như sụp đổ.
"Ba gạt con. Còn gạt mẹ nữa đúng không? Thẻ nhớ đó là mẹ ghi âm đúng không? Bà ấy phát hiện...chuyện ba hại chết chú Đường, còn biết sự thật của vụ sạt lở đất, bà ấy không chấp nhận nổi, mới chọn cách tự sát?"
"Tư Tư." Hàn Phục Chu gọi cô, mặc dù lúc này nước mắt cô đang tuôn rơi, tay cầm ống nghe cũng không ngừng run rẩy, nhưng ông vẫn có thể giữ bình tĩnh, khiến trái tim lạnh lẽo của cô bình tĩnh lại, "Con đừng tin người khác, con phải tin ba."
Nước mắt đã hoàn toàn che kín hai mắt cô, hình ảnh của người cha trước mắt chỉ còn loang lổ, không còn là con người ngày xưa, giống như ảo ảnh mơ hồ, cũng giống như một cơn ác mộng lờ mờ, bóp chết hết lòng tin của cô, không còn gì nữa.
"Tin tưởng ba, con cũng muốn..." Cô rất muốn tin tưởng ông, tin ông vô tội, ông là người bị hại, vậy cô có thể mơ tưởng một ngày nào đó sự thật phơi bày, ông ra khỏi song sắt và sống với cô, giống như trước đây, ông là ba của cô, ông gọi cô là "Bạn học Tư Tư", cô gọi ông là "Đồng chí Phục Chu." Ông dẫn cô đi chơi, khích lệ cô, làm bạn với cô, rơi nước mắt khi cô kết hôn, lúc cô tuyệt vọng còn có thể giữ vững lòng tin đối với ông.
Nhưng lòng tin ấy, đã không còn nữa.
"Nhưng con đã nhìn thấy tư liệu của Phương Lượng, còn nhìn thấy tấm thẻ nhớ kẹp trong di vật của mẹ, thậm chí..." Hàn Niệm mở miệng, muốn nói gì đó, cả cổ họng cũng bị nghẹn đến không thể nói ra tiếng, "Con biết...Ba mẹ con cũng chết trong vụ sạt lở đất đó."
"Ba hại chết bọn họ! Ba là kẻ lừa gạt! Kẻ giết người!" Cô bỗng nhiên hét lên, cô chưa từng gào thét với ba cô, nhưng cô đang làm vậy. Cô hy vọng, Hàn Phục Chu sẽ đứng lên, cho một bạt tai thật mạnh, mắng cô hồ đồ, mắng cô bị người khác lừa gạt, bất cứ điều gì cũng được, chỉ cần không bác bỏ cô, dùng, sự, thật, làm lý do phản bác lại cô!
Nhưng ông không có.
Hàn Niệm nghe được tiếng lòng của mình bị xé rách, bị xé từng chút, nhưng cô không biết đau lòng...Đúng, nó đã nát, sao có thể đau?
"Cho nên...là ông đúng không? Ông hại chết rất nhiều người, hại chết chú Đường, ép chết mẹ...Ông không phải là ba của tôi, ông là kẻ thù của tôi." Nước mắt trào ra, cuối cùng cô cũng nhìn rõ khuôn mặt đó, dữ tợn và khổ sở, trắng bệch, sau đó ông trực tiếp té từ trên ghế xuống đất.
Thật mạnh, nặng nề, ngã trên mặt đất, bụp một tiếng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Không Nhớ Không Quên
Trừu Phong Mạc Hề
Không Nhớ Không Quên - Trừu Phong Mạc Hề
https://isach.info/story.php?story=khong_nho_khong_quen__truu_phong_mac_he