Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hợp Thể Song Tu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 106: Ngươi Có Thể Thua Được Rồi!
V
ân Hoa phu nhân, một bộ cung quần, lượn lờ sinh tư. Đối mặt đám nữ tử Lam Mi ánh mắt địch nhân như vậy, nàng lại cười một tiếng mềm mại, nhìn một cái thấu tâm tư của đám nữ tử, không có bất kỳ giải thích nào, nhẹ nhàng thi lễ, cáo từ. Mà Quỷ Tước tử lập tức như được đại xá, tuyên bố đi chiêu đãi Vân Hoa, cũng mượn cớ chạy đi dưới mí mắt của Lam Mi.
Vân Hoa đó để lại cho bốn nữ tử chỉ là một bóng lưng phong hoa tuyệt đại.
Xa xa, Ninh Phàm dùng thần niệm đảo qua, chuyện đã phát sinh nơi này, đã nắm vững như trong lòng bàn tay.
Bất luận là Chỉ Hạc, Lam Mi ném một cái thiên kim, hay hoặc là Bạch Lộ khẩu thị tâm phi, cũng khiến cho trong lòng hắn có chút ấm áp. Đối với hư danh đánh cuộc trận chiến này, hắn cũng không để trong lòng, bởi vì hắn biết, sau khi đánh một trận, tất cả người đánh cuộc hắn bại, đều phải hối hận.
Khiến cho hắn để ý chỉ là hai người, Vân Hoa phu nhân cùng với ăn mày chủ sạp.
Ánh mắt của Ninh Phàm thật sâu nhìn một cái bóng lưng của Vân Hoa phu nhân, mơ hồ có chút vẻ kỳ dị. Hắn cùng Vân Hoa làm muội bình sanh, mà Vân Hoa phu nhân chính là đường đường Hỏa Vân lão tổ phu nhân, tự sẽ không cùng Ninh Phàm hắn tới tràng phong hoa tuyết nguyệt.
Nàng đối với mình tốt, nhất định là Hỏa Vân lão tổ bày mưu đặt kế... Nhưng đường đường Hỏa Vân lão tổ, vì sao đối với hắn một tên dung linh nho nhỏ lại hậu đãi như vậy.
Vì ông ta muốn kết giao Ninh Hắc Ma trọng tôn ư? Nếu nói là một viên Hóa Anh đan, lại tiêu ra giá như vậy dường như cũng chút quá lớn. Một trăm ngàn tiên ngọc, ở những nước khác thậm chí đủ để mua được hai viên Hóa Anh đan.
- Hỏa Vân tông đã làm như vậy, dĩ nhiên là tốt, nhưng tại sao lại lấy lòng ta...
Chuyện này khiến cho hắn lưu tâm. Ánh mắt quét qua ăn mày chủ sạp, lại khiến trong đầu Ninh Phàm rét một cái. Người này, hắn đã từng gặp!
Thất Mai thành, Niết Hoàng đánh một trận, là một trong tam đại toái hư cao thủ khu trục Niết Hoàng!
Ánh mắt của Ninh Phàm rét một cái, người này tới Quỷ Tước tông, kết quả có chuyện gì muốn làm... Có liên quan với mình hay không...? Hoặc là tới Quỷ Tước tông chỉ là để gạt tiền.
Thần niệm âm thầm quét qua thanh niên ăn mày, Ninh Phàm chỉ cảm thấy tu vi của người này thật là sâu không thấy đáy. Mà thanh niên ăn mày, trên người tựa hồ lưu chuyển một tia khí chất như có như không... Hư thần ý!
Hư thần ý đó nhẹ nhàng vừa chạm vào thần niệm của Ninh Phàm ngay tức khắc hắn như bị định thân, thức hải cơ hồ tan vỡ, tâm thần đại động. Mà trong đầu, chuyện cũ từng màn ký ức bỗng nhiên bắt đầu đổi ngược, quên mất!
- Người này quả nhiên là toái hư lão quái mình đã thấy hôm đó thấy, vả lại hư thần ý của người này sợ rằng cùng quên mất có liên quan!
Trong cơ thể Ninh Phàm, ngân quang âm thầm chợt hiện, hắn chợt tránh mạnh, tránh thoát thần ý này, thu hồi thần niệm. Sau đó hắn hơi trầm ngâm, thân hình thoắt một cái, xuất hiện trước đám nữ tử.
Đường đường toái hư lão quái, tới Ma Tông do kim đan trấn giữ bày trò đánh cuộc... Người này ngược lại là một dị loại. Mà ngày đó, lúc người này rời đi Thất Mai thành, hao phí pháp lực vì trị thương cho Thất Mai ma tu, cũng khiến cho Ninh Phàm hơi có hảo cảm với người này.
Tuy nhiên, dù có hảo cảm, nhưng người này mượn đại chiêu bài của mình ở chỗ này đánh cuộc để gạt tiền của các lão quái... Không thể làm ngơ như chưa có phát sinh qua. Mình cũng đánh cuộc một lần, được không?
- Ta đánh cuộc Ninh Phàm thắng, năm chục ngàn tiên ngọc.
Ninh Phàm chợt vỗ vào trữ vật đại, loa loa tiên ngọc, xuất hiện trước người ăn mày... Một thoáng, thanh niên ăn mày khóc không ra nước mắt, cộng thêm tiền đặt cuộc của bản thân Ninh Phàm, mình tựa hồ không vớt được tiền... Tổng cộng liền kiếm hơn ba trăm ngàn tiên ngọc, sợ là phải toàn bộ thường cho Ninh Phàm cùng đám nữ tử rồi.
Về phần bốn nữ tử, vừa nghe thanh âm của Ninh Phàm, tất cả không thể tin quay đầu, chẳng qua là vẻ mặt khác nhau.
- Phàm ca ca! Ta rất nhớ huynh...
- Ninh Phàm, huynh xuất quan rồi...
- Chủ nhân...
- Hừ!
Tiếng hừ ngọt cuối cùng đó dĩ nhiên là Bạch Lộ phát ra, thấy Ninh Phàm xuất hiện, trong lòng hơi buông lỏng một chút, nhưng mặt xinh đẹp lại trầm xuống, xoay người liền đi.
Sắc mặt của Bạch Lộ biến hóa phức tạp, rơi trong mắt Ninh Phàm, hóa thành một tia ý khó hiểu. Ngay tức thì, ngực của hắn, liền bị một mùi thơm quen thuộc phủ kín.
Chỉ Hạc... Tiểu nha đầu này, hơn nửa năm không thấy, bắt đầu trổ mã a... Vả lại tiểu nha đầu khờ khốc này đã đột phá dung linh kỳ. Thể chất trời sanh mị cốt, quả nhiên có chút yêu nghiệt...
- Phàm ca ca, tên ăn mày thúi này đánh cuộc huynh thua, tức chết ta...
Chỉ Hạc chỉ thanh niên ăn mày một cái, tố cáo, đấy khiến cho Ninh Phàm dở khóc dở cười.
- Không nên tức không nên tức... Dù sao hắn sẽ đưa tiền cho chúng ta. Nơi này không phải là nơi nói chuyện... Tư Tư, chúng ta đi tìm chỗ ngồi xuống đi.
Giọng nói của Ninh Phàm cố làm ung dung, nhìn từ bên ngoài tựa hồ hoàn toàn không biết ăn mày có toái hư tu vi. Hắn kéo Lam Mi, Chỉ Hạc, cùng Tư Vô Tà xoay người rời đi.
Chẳng qua là chưa đi ra hai bước, tên thanh niên ăn mày kia, ánh mắt biến đổi, lộ ra một tia vẻ nghi ngờ, tức thì lại tiếc nuối lắc đầu một cái.
- Rất giống... Nhưng, tộc ngọc không cảm ứng... Trên người người này, cũng không có “Vũ ngọc”, không phải là người mà đại ca tìm... Đầu mối của Hải Ninh Ninh gia cũng đứt rồi...
Hắn vung chưởng lên, lấy ra một khối u lam ngọc bội hình dáng giọt mưa, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối sâu, nhưng lập tức, mắt lộ ra mờ mịt, quên lãng hết thảy.
- Ô, ta vừa mới làm sao thế... Ừ? Làm sao nhiều nhiều tiên ngọc như vậy? Ha ha, lại là đám ngu xuẩn đó đưa tiền cho ta, không biết là đánh cuộc Ninh Phàm thua, hay huề... Ta xem một chút... Quỷ tước Lam Mi, một trăm ngàn tiên ngọc, Ninh Phàm thắng! Ninh thành Chỉ Hạc, Tư Tư, một trăm ngàn tiên ngọc, Ninh Phàm thắng! Quỷ tước Bạch Lộ, mười ngàn tiên ngọc, Ninh Phàm thắng! Hỏa Vân tông Vân Hoa, một trăm ngàn tiên ngọc, Ninh Phàm thắng... Còn nữa, còn có... Ninh Phàm, năm chục ngàn tiên ngọc, Ninh Phàm thắng! A, tại sao có thể như vậy! Làm sao nhiều người đánh cuộc Ninh Phàm thắng như vậy, ai nha không kiếm được tiền... Thua thiệt, thua thiệt lớn rồi...
Mà ánh mắt của hắn dõi theo phương hướng đám người Ninh Phàm rời đi, lần nữa liếc một cái, lẩm bẩm nói.
- Cũng giống, rất giống bóng lưng với đại ca Vân Thiên Quyết... Là hắn sao...? Ta vừa mới cùng hắn gặp mặt rồi sao? Đáng chết, ký ức này, quên kết quả dò xét rồi, vũ ngọc, kết quả có sáng lên hay không...? Đại khái không sáng sao... Khó khăn khó khăn khó khăn, tám trăm tu chân quốc, cũng đang tìm một người, ngày nào mới có thể tìm được...
...
Lời lẽ của tên ăn mày, Ninh Phàm cũng không biết. Đối với chuyện Vũ thần điện dốc lực của tám trăm tu chân quốc tìm một người, hắn sớm có nghe, nhưng căn bản không biết chuyện này có liên quan mình.
Ninh Phàm dẫn đám nữ tử Chỉ Hạc tới chỗ ngồi, vẻ buông lỏng của hắn vừa thu lại, bỗng nhiên đông lại một cái.
Đối mặt thanh niên ăn mày, cho hắn cảm giác bị áp bách quả thực quá lớn. Người thường không cách nào cảm giác được cảm giác bị áp bách đó, thậm chí ngay cả hư thần ý trên người thanh niên ăn mày cũng dò xét không ra... Nhưng Ninh Phàm, một thân kiếm thức không kém gì toái hư, há có thể không nhìn ra.
Thanh niên ăn mày, toái hư tu vi, nhưng dùng hình dung đáng sợ. Trừ phi mình đạt tới tu chân đệ lục cảnh luyện hư kỳ, nếu không, ngay cả tư cách đối mặc toái hư lão quái cũng không có.
- Phàm ca ca, vì sao không dạy dỗ tên ăn mày đó chứ...?
Chỉ Hạc ngửa cái đầu nhỏ, vẫn tức tối bất bình.
- Nha đầu ngốc... Được rồi, ngoan ngoãn cùng Tư Tư ở chỗ này, chờ ta.
Có ít thứ Ninh Phàm không cách nào giải thích với Chỉ Hạc. Biết càng nhiều, ngược lại không tốt.
Ánh mắt của hắn chuyển hướng Tử Ngọc không đài trung tâm, một sân đấu pháp diện tích ngàn trượng. Nơi đó không một bóng người, chờ đợi, chính là Ninh Phàm hắn cùng Bạch tôn!
- Ninh Phàm, huynh có bao nhiêu phần thắng... Nếu huynh không muốn xuất chiến, ta sẽ cầu thân với cha...
Lam Mi cắn cắn môi, lời này đối với những người đàn ông tâm cao khí ngạo mà nói, xem như rất khó nghe. Nàng sợ Ninh Phàm sau khi nghe xong sẽ trách nàng, lại lo lắng hắn bị Bạch tôn khi dễ.
- Không cần lo ngại... Trận chiến này ta tất thắng!
Hắn ánh mắt đông lại một cái, băng chỉ búng một cái, trong đám người hết sức bắt mắt, Ninh Phàm xuất hiện ở giữa sân đấu pháp của Tử Ngọc không đài.
Tức thì toàn bộ sân đấu pháp vọt lên!
- Ninh Phàm xuất hiện rồi! Tiếp theo, chỉ chờ Bạch tôn đến sân thì trận chiến đánh cuộc này được bắt đầu!
- Đây là... dung linh điên phong tu vi! Sao! Lần trước Yêu Quỷ lâm khảo hạch kết thúc, ta thấy người đó rõ ràng chẳng qua là dung linh hậu kỳ... Nửa năm, nửa năm! Người này lại đột phá một cảnh giới nhỏ!
- Không chỉ có như vậy... Cùng lần trước gặp nhau, người này pháp lực rõ ràng ngưng tụ hùng hậu, công pháp của hắn nhất định là tu luyện đến cảnh giới cao vô cùng... Nửa năm, người này lột xác, thật phi phàm!
- Tuy nhiên đáng tiếc, đối thủ của hắn lại là Bạch tôn... Ai, không đủ cũng tốt, người tuổi trẻ, thất bại thất bại, rèn luyện nhuệ khí bao giờ cũng là chuyện tốt...
Ngôn ngữ của mọi người, hoặc kinh hoặc nghi, hoặc bao dung hoặc châm chọc, rơi hết vào trong tai của Ninh Phàm. Nhưng mà chút bình luận đó lại không dao động chút nào tâm cảnh của hắn.
- Tiêu ma nhuệ khí... Nếu một chút nhuệ khí trong đầu của ta tiêu ma, thì làm sao ở trăm năm sau, đâm bị thương ngón tay của Niết Hoàng... Có lẽ, lẩn trốn còn tốt hơn... Nhưng nếu ngay cả Bạch Phi Đằng đều không cách nào chiến thắng thì trăm năm sau, ta căn bản cái gì cũng không làm được...
Hắn nhắm hai mắt, hai tay chắp sau lưng, cảm thụ tâm tính bất đồng của mỗi người trong mắt vô số cao thủ. Thế gian bách thái, tất cả diễn ra trên Tử Ngọc không đài nho nhỏ này.
Ba ngày, hết mặt trời lên rồi đến ánh trăng tàn, mà Ninh Phàm vẫn không nhúc nhích, từ đầu đến cuối đứng ở ngọc đài trung tâm, yên lặng hồi tưởng thu liễm sát khí thuật của bốn chữ “Tống quân nhất tử”. Khí thế của hắn dần dần thấp không thể ngửi nổi, nhưng càng ngày càng khiến cho người kinh tâm động phách.
Trầm ổn như núi, sâu liễm như nước, vừa khéo ẩn sâu như tuyến, sắc bén như kiếm, tươi đẹp như hồng.
Ba ngày, Bạch Phi Đằng vẫn chưa đến, ngược lại có không ít trẻ tuổi đồng lứa phát động khiêu chiến với Ninh Phàm.
Thanh ma bảng xếp hạng thứ bảy - Hồng Thiên!
Thanh ma bảng hạng thứ mười lăm - Ngô Nhai!
Thanh ma bảng hạng thứ bốn mươi bảy - Bạch Bích!
Thậm chí, cuối cùng có một người, là thanh ma bảng xếp hàng thứ hai Đoạt Xá phái cao thủ, dung linh điên phong - Trọng Diệt!
Thanh ma bảng, chính là kiệt xuất thanh tuấn bảng đan trong Việt Quốc ma tu. Những người này trẻ tuổi khí thịnh, do Bạch Bích xúi biểu tới khiêu chiến Ninh Phàm.
Bạch Bích thừa kế lòng dạ của Bạch tôn, không ưa Ninh Phàm nổi tiếng. Do hắn xúi biểu, mấy tên ma tu kiệt xuất thanh tuấn, chung nhau phát ra khiêu chiến về phía Ninh Phàm.
- Ninh Phàm, ngươi có dám cùng ta đánh một trận! Ngươi xưng bậy Việt Quốc “người thứ nhất dưới kim đan”, bọn ta không tin!
Do Bạch Bích xúi biểu, Trọng Diệt cười một tiếng yêu dị, lấy ra pháp bảo, một bộ tư thế tùy thời công kích.
- Cút!
Đối mặt đám người Bạch Bích, Ninh Phàm ngay cả hai mắt cũng không khai ích, chỉ có đôi chân vừa bước xuống mặt đất. Ngay tức khắc, vô số bạch cốt bóng kiếm bắn ra từ mặt đất, cũng có một đạo huyết tuyến kiếm quang loạn vũ trong hư ảnh.
Một đạo kiếm khí, bao gồm Trọng Diệt bên trong, tất cả cao thủ trẻ tuổi bị Ninh Phàm một kiếm chém ra sân. Mà Bạch Bích lại vô cùng thảm hại, một thân áo khoác bị Ninh Phàm tước sạch sẽ.
Kiếm khí bạch cốt như sơn! Kiếm này, Ninh Phàm chỉ cần một cái đạp, là được kích thích, mà kiếm khí này tuyệt không phải dưới kim đan có thể tiếp!
Ninh Phàm đã hạ thủ lưu tình, nếu không, mấy người này nhất định chết dưới một kiếm.
Một kiếm, đánh bại toàn bộ Việt Quốc thanh tuấn! Cái gọi là thanh ma bảng, căn bản không thể nào cân nhắc thực lực của Ninh Phàm.
Hắn đánh bại hết thanh ma, lại không một tia đắc ý, chỉ có chuyện đương nhiên! Hắn vẫn không khai ích ánh mắt, nhưng một tia sát khí lộ ra, đã khiến cho cao thủ tại chỗ kinh tâm động phách!
Chân chính có thể khiến Ninh Phàm phát huy thực lực, chỉ có nhân vật lão quái!
- Bạch Phi Đằng, ông muốn trốn tránh đến khi nào nữa?
- Tránh ư, lão phu cần gì tránh!
Một đạo băng chỉ, từ bầu trời hạ xuống, hiện ra thân hình của Bạch tôn, đối với Bạch Bích mặt mũi tang tẫn, hung ác trợn mắt nhìn một cái.
Bạch Bích này coi như khiến mặt già của mình mất hết mặt mũi rồi.
Nếu không phải Bạch Bích ở chỗ này làm mất mặt, Bạch Phi Đằng còn muốn hao tổn thêm mấy ngày nữa, giũa mài nhuệ khí của Ninh Phàm. Để đến khi lên sân, lão ta rất tin mình sẽ không thua đồ nhi của Hàn Nguyên Cực. Nhưng có thể thoải mái chiến thắng đương nhiên tốt hơn.
Đối mặt Ninh Phàm nhắm mắt, lão ta từ từ thu bước chân, cách nhau trăm bước, lạnh lùng nói.
- Ninh trưởng lão, ngươi nếu giờ phút này nhận thua, giao ra cực phẩm pháp bảo sẽ tránh được miễn ở chỗ này bêu xấu.
Bạch Phi Đằng một bộ giọng nói ăn chắc Ninh Phàm, lúc nói chuyện, trong mắt tử khí chợt lóe. Còn lão quái đối với ánh mắt của Bạch Phi Đằng đều tâm thần run lên, rùng mình một cái.
Ánh mắt thật giá rét... Đây cũng là uy lực của tứ phẩm hàn khí sao... Tứ phẩm hàn khí, chỉ có nguyên anh lão quái mới có tư cách thôn phệ... Bạch Phi Đằng có thể ở kim đan trung kỳ thôn phệ tứ phẩm hàn khí, chính là kim đan hậu kỳ cũng có thể đánh một trận!
- Hừ... Bạch lão đầu này, còn là chuyện tốt như vậy, lại cùng tiểu bối động thủ...
Thái Hư phái chỗ ngồi, kim đan hậu kỳ trưởng lão, Tùng Phong trưởng lão, sâu kiêng kỵ nhìn về Bạch Phi Đằng.
Ông ta từng cùng Bạch Phi Đằng chẳng phân biệt được thắng bại, nhưng hôm nay giao thủ, Bạch Phi Đằng dựa vào tứ phẩm hàn khí, sợ rằng có thể thắng được mình một tia...
Mà từng người biết rõ uy danh của Bạch tôn, lại trông mong mà đợi, muốn kiến thức một chút thủ đoạn của lão ta.
- Bạch lão đầu, hạ thủ lưu tình...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hợp Thể Song Tu
Mạc Thụy
Hợp Thể Song Tu - Mạc Thụy
https://isach.info/story.php?story=hop_the_song_tu__mac_thuy