Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đại Tần Bá Nghiệp
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 26: Hồng Nhan Bạc Mệnh.
3
ngày sau, trong số ba mươi vạn quân Tần do Trương Cường thống lĩnh, giao cho Mông Điềm dẫn hai mươi vạn đại quân vượt sông Ô Giang tiến thẳng về kinh đô Vu Di của Sở vương, Sở Hoài Vương thất kinh hồn vía, dẫn theo chỉ hai vạn quân và hơn một ngàn tùy tùng trốn đến huyện Lâm, nửa đường bị sơn tặc tập kích, lòng quân tan tác, cuối cùng chỉ còn lại vài trăm người cùng Sờ Hoài Vương chạy đến huyện Lâm, bị giết ngay ngoài thành, đại quân Mông Điềm sau khi nhận được tin lập tức quay đầu trở về, chuẩn bị hội quân với Trương Cường quay về Hàm Dương.
Lúc nhận được tin vui, Trương Cường đang ở trong lều thăm bệnh Ngu Cơ, đã ba ngày trôi qua, Ngu Cơ vẫn không có dấu hiệu hồi tỉnh, may mà sức khỏe Ngu Cơ vốn tốt, cộng thêm Trương Cường sai người pha một ít nước muối, đựng trong bao da dùng ngân châm tiêm vào tĩnh mạch giúp nàng, giúp Ngu Cơ không lên cơn sốt trong lúc hôn mê. Hàn Hoán tìm một tiểu thái giám tay chân lanh lẹ mỗi ngày thay thuốc rửa vết thương, như thế Trương Cường mới khiến yên tâm hơn nhiều.
Do thương tích Ngu Cơ vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, Trương Cường suy đi nghĩ lại quyết định tạm thời đóng tại chỗ, có Mông Điềm dẫn quân tiếp tục tấn công Sờ, mình đợi Ngu Cơ tỉnh lại sẽ lập tức bắc tiến hội quân với Chương Hàm ở Hàm Cốc quan, sau đó quay về Hàm Dương.
Ròi khỏi Hàm Dương nhiều ngày, Trương Cường không mấy yên tâm Nhu Nhi đang mang thai, thêm vào nỗi nhớ nhung Triệu Yên, lòng hắn canh cánh ngày về, điều duy nhất khiến Trương Cường bất ngờ chính là Lưu Bang thừa lúc quân Tần đại chiến với Hạng Vũ đã thu nạp không ít tàn quân thuộc hạ của y và sáu nước, bây giờ quân số Lưu Bang đã đạt gần hai mươi vạn, trong lúc Trương Cường dẫn quân nam hạ truy kích quân Sở, Lưu Bang đông tiến chiếm lĩnh Hùng Quan, Hà Đông có địa thế hiểm yếu, tiêu diệt Triệu vương, lại thu nạp năm vạn binh mã của nước Triệu, thế lực ngày càng lớn mạnh, còn Tề vương, Lỗ vương, Yến vương đều mạnh ai nấy chiêu binh mãi mã, tuyên bố độc lập.
Hung nô phương bắc do Thiền Vu thống lĩnh bắt đầu không ngùng xâm phạm biên giới phía bắc của Đại Tần, biên ải chiến sự liên miên, do bận lo toan chiến sự phía nam, vật tư Đại Tần không cách gì cung cấp đủ cho ba mươi vạn đại quân trấn thủ biên ải nên đành cố thủ tiêu cực, không dám nghênh chiến trực diện với quân Hung Nô, do đó Hung Nô càng thêm ngang tàng, thế lực Thiền Vu phát triển nhanh mạnh, quân số đạt hơn ba mươi vạn, dưới trướng thiết lập tả hữu hiền vương cùng nhị thập tứ trường, xưng hùng đại mạc phía bắc.
Khi tin tình báo khắp nơi truyền về, Trương Cường cảm thấy cùng một lúc nhiều nguy cơ ập đến, nếu Hung Nô thừa lúc mình tiêu diệt Sở Hán xua quân nam hạ, Mông Điềm không cách gì phân thân, Vương Bôn và Chương Hàm e không phải đối thủ của Lưu Bang, đúng là tiến thoái lưỡng nan, tình thế nguy ngập.
Nên sau khi biết Tây Sờ bị diệt, Trương Cường không hề cảm thấy thảnh thơi, đồng thời cảm thấy hơi kỳ lạ, nếu Sở vương đã đạt được thỏa thuận xưng thần với mình, vậy đâu cần hốt hoảng bỏ trốn như thế, nếu người hôm đó đến gặp mình không phải do Sở Vương phái đi, mà người này lại quả thật ép chết Sờ Bá Vương bên bờ Ô Giang, thật khiến người ta bội phần thất kinh.
Tin vui duy nhất lúc này là tình trạng Ngu Cơ ổn định, đang định đứng dậy rời khỏi, đột nhiên nghe tiếng rên lên khe khẽ, Trương Cường mùng rỡ quay đầu lại lao ngay đến bên cạnh Ngu Cơ, thấy Ngu Cơ từ từ mờ mắt ra, lờ đờ nhìn về phía mình.
Ngu Cơ hình như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhìn trưng trưng Trương Cường một hồi mới lắp bắp: “Bệ hạ... Ngu Cơ... Tại sao lại ở nơi này... Đây là đâu?”.
Trương Cường gật đầu đáp lời: “Nàng đã tỉnh lại là trẫm yên tâm rồi, thương tích của nàng nghiêm trọng, đừng nói nhiều nữa, hãy nghỉ ngơi cho tốt!”.
Hàn Hoán đứng hầu cạnh đó vội khom lưng nói: “Nô tài chúc mừng Ngu cô nương, nô tài lập tức đi nấu chút đồ bổ mang vào để Ngu cô nương điều dưỡng sức khỏe”.
Trương Cường không dám nói nhiều với Ngu Cơ về tình hình Hạng Vũ, vội nói sang chuyện khác: “Ngươi lui xuống trước đi, sai người hầu hạ Ngu cô nương chu đáo, nếu Mông tướng quân quay về thì bào đến gặp trẫm ngay”.
Hàn Hoán hiểu ý gật đầu nói: “Bệ hạ yên tâm! Nô tài tự biết sắp xếp”.
Trương Cường lại dịu giọng an ủi: “Ngu cô nương, nàng yên tâm tịnh dưỡng, ngày mai trẫm lại đến thăm”.
Dứt lời, không đợi Ngu Cơ phàn ứng đã bước nhanh ra ngoài. Khi đứng ở ngoài lều, thấy xung quanh không có ai, Hàn Hoán lấm lét liếc nhìn Trương Cường, muốn nói gì nhưng lại không dám lên tiếng.
Trương Cường cảm thấy kỳ lạ, Hàn Hoán xưa nay không hề can thiệp vào những việc vượt ngoài chức trách của mình, đó cũng là lý do hắn tin tưởng Hàn Hoán, lúc này thấy Hàn Hoán trĩu nặng tâm sự, liền tò mò hỏi: “Hàn Hoán, chẳng lẽ ngươi có chuyện gì muốn nói với trẫm?”.
Hàn Hoán do dự giây lát, nói nhỏ: “Nếu bệ hạ không trách tội thì nô tài mới dám bẩm báo”.
Trương Cường không biết Hàn Hoán định nói gì, nhưng nghĩ tới Hàn Hoán chỉ là một tổng quản nội thị nhỏ nhoi, chắc chẳng phản việc chính sự quan trọng gì đâu, liền mỉm cười nói: “Ngươi thấp tha thấp thỏm làm gì, có gì mau nói ra!”.
Hàn Hoán liếc về hướng túp lều của Ngu Cơ, hỏi nhỏ: “Không biết bệ hạ định xử trí Ngu Cơ thế nào ạ?”.
Trương Cường ngớ người ra, nói thật lòng khi lần đầu gặp Ngu Cơ hắn đã hiểu ý của hoàng hậu, nhưng trước mỹ nhân nổi tiếng trong lịch sử, hắn không muốn cưỡng ép nên mới bỏ lỡ cơ hội chiếm hữu mỹ nhân, nay Hạng Vũ tự tận, mình lo lắng thương tích Ngu Cơ nên vẫn chưa kịp suy nghĩ, nay nghe Hàn Hoán hỏi thế không biết trả lời thế nào.
Thấy Trương Cường không trách tội, Hàn Hoán lấy hết can đảm nói tiếp: “Vốn dĩ thân là thê thiếp của phàn tặc, bệ hạ thu vào hậu cung không có gì to tát, nhưng Ngu Cơ không phải cô gái bình thường, chỉ e đại thần trong triều lo cho an nguy bệ hạ sẽ kịch liệt phản đối, hơn nữa Ngu Cơ có thể mặc kệ sống chết đi theo Hạng Vũ, khó đảm bảo nàng ta sau khi biết số phận Hạng Vũ có oán hận bệ hạ hay không. Nay Ngu Cơ đã tỉnh lại, bệ hạ cũng đã làm trọn trách vị hoàng đế nhân nghĩa, chỉ bằng hãy để nàng ta rời khỏi, sớm thoát khỏi tai họa hồng nhan họa thủy”.
Trương Cường nghe vậy cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ ngay cả Hàn Hoán cũng vì chuyện này liều chết can gián, vậy đủ thấy lòng quân nghĩ gì rồi. Hồng nhan họa thủy tuy là cách suy nghĩ vô căn cứ, nhưng dù vào thời hiện đại thì vẫn có người mê tín dị đoan, hai ngàn năm trước càng khỏi phải bàn, nếu mình mặc kệ bá quan vãn võ và bá tính thiên hạ phản đối, chỉ e không thể kiểm soát cục diện.
Nhưng lúc này Ngu Cơ vẫn chưa hoàn toàn qua cơn nguy kịch, nếu bỏ nàng lại hắn lại không nhẫn tâm. Suy ngẫm một lát, thở dài nói: “Ngu Cơ vừa mới hồi tĩnh, các ngươi phải chăm sóc cẩn thận. Nàng là thân nữ nhi, dù có kiếm thuật siêu phàm, chỉ cần trẫm cẩn thận thì muốn hành thích trẫm cũng không phải chuyện dễ, còn việc giữ Ngu Cơ lại, trẫm không hề có ý đó, các ngươi cứ yên tâm”.
Hàn Hoán thở phào nhẹ nhõm, khâm phục thốt lên: “Bệ hạ không bị mỹ sắc mê hoặc, đúng là bậc thiên tử thánh minh!”.
Trương Cường mỉm cười không lên tiếng, hắn không phải người cổ đại, đương nhiên không có tư tưởng bắt giữ mỹ nhân làm vật sả hữu riêng, ngược lại còn xót xa thay cho phận nữ nhi bị đối xử không bình đẳng trong thời đại phong kiến. Quay về ngự doanh của mình, đột nhiên nhớ đến Sở Tuyên xuất hiện một cách thần bí vào hôm đó, bèn quay sang Hàn Hoán hỏi: “Ngươi có từng hỏi thử xem lúc Hạng Vũ tự tận có gì khác thường không, tại sao Hạng Vũ lại tuyệt vọng như thế, chỉ cần y chạy dọc theo Ô Giang thì có thể thoát khỏi truy binh, tại sao lại đột nhiên tự tận chứ?”.
Hàn Hoán cung kính đáp lời: “Thành Thái tướng quân đã tra hỏi mấy tên quân Sở chưa kịp rời khỏi nhưng không phát hiện có gì bất thường”.
Trương Cường cảm thấy nghi hoặc, lại hạ lệnh: “Truyền Thành Thái vào gặp trẫm, trẫm phải hỏi kỹ chuyện này”.
o O o
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đại Tần Bá Nghiệp
Ngọc Vãn Lâu
Đại Tần Bá Nghiệp - Ngọc Vãn Lâu
https://isach.info/story.php?story=dai_tan_ba_nghiep__ngoc_van_lau