Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mười Ba Lời Nguyền
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 3 - Chương 103: Mậu Ly
B
uổi sáng vừa bước vào cửa lớn của khách sạn, Bách Phú đã nhìn thấy mỹ nam trong truyền thuyết của khách sạn lần trước.
Thật đúng là một người đàn ông đẹp đến mức khiến con gái cũng phải ghen tị!
Bách Phú vừa cảm thán, vừa len lén liếc mắt nhìn mỹ nam kia, không may trong lúc đang ngơ ngẩn thì đụng vào một vật thể cứng.
Á? Hóa ra là Lăng Hạo sắc mặt đang xám ngoét hết cả lại.
Lăng Hạo theo ánh nhìn của Bách Phú trông qua, cũng đã nhìn thấy kẻ được tung hô kia: vị khách khiến cho toàn bộ nữ giới trong khách sạn này đều phải chấn động, thậm chí đến cả đàn ông cũng không nhịn được mà nhìn trộm anh ta.
Có điều, người đàn ông này đúng thực là cũng rất thu hút cái nhìn của người khác. Nhất là đôi mắt của anh ta, cặp mắt phượng dài nhỏ, còn kiều mỵ hơn cả cặp mắt của Kỷ Nhan, song lại không hề làm mất đi dáng vẻ nam nhân cương nghị. Thêm nữa là ý cười như có như không luôn thường trực trên đôi môi anh ta quả thực là thu hút người khác nhất.
Nhưng nụ cười này lại khiến cho Lăng Hạo cảm thấy không thoải mái chút nào, anh ta cứ ngấm ngầm cảm nhận thấy đó như thể là một nụ cười giễu cợt đối với anh ta, với thế nhân, cũng như đối với chính người đàn ông đó vậy.
Đối mặt người nọ, cứ luôn có một chút hàn ý lạnh lẽo, còn có một cảm giác đang bị nhìn xuyên thấu sự tự ti không cách nào che giấu.
Người kia hướng về phía Bách Phú và Lăng Hạo bước tới, nở một nụ cười hiền hòa ấm áp vô cùng.
“Oa.” Bách Phú sửng sốt, anh ta cười đẹp trai quá, “Hi, xin chào, tôi là Bách Phú.” Bách Phú vô tư vẫy vẫy tay chào anh ta.
Mỹ nam kia nhìn thấy Bách Phú cười với mình, trước tiên hơi sửng sốt như không ngờ tới, tiếp đó lại là sự dịu dàng đến cực độ, trong đôi mắt phượng hẹp nhỏ dài kia bắt đầu lóe ra ngọn lửa nóng rực.
“Xin chào, tôi là Mậu Ly.” Người đàn ông đó giơ tay ra với Bách Phú, song lại không hề để ý tới Lăng Hạo ở bên cạnh hai người.
Đáng tiếc là cô nàng Bách Phú sở hữu dây thần kinh thô này lại chẳng hề phát hiện ra điều đó.
Ngược lại Lăng Hạo hoàn toàn chú ý tới, nhìn ra được trong ánh mắt của người tên Mậu Ly này không hề bình thường. Hắn ta lẽ nào là cố ý hướng đến Bách Phú?
Cảm nhận được ánh mắt không hữu hảo của Lăng Hạo, Mậu Ly chỉ lãnh đạm quét ánh mắt qua Lăng Hạo một cái, cuối cùng vẫn là dừng lại trên người Bách Phú.
Lăng Hạo nhíu mày, nhẹ nhàng nói với Bách Phú: “Đã chín giờ rồi.”
“Oái!” Bách Phú vừa nhìn đồng hồ, lập tức vội đến mức không kịp chào hỏi, nhanh chóng chạy mất.
Mậu Ly nhìn thấy Bách Phú đi khỏi, cũng tự mình rời đi, không hề nhìn Lăng Hạo thêm cái nào.
*
Chuyện Mậu Ly nói chuyện với Bách Phú chẳng cần đến một giờ đã được truyền đi khắp cả khách sạn.
Mọi người đều nghĩ xem ra mỵ lực của Bách Phú đúng là càng ngày càng lớn, còn Bách Phú giờ chưa biết điều đó mà vui vẻ ở trong văn phòng đọc một bức thư tình.
“… … Thân ảnh của em luôn lay động trước mắt tôi … …em là tinh linh đáng yêu nhất trên thế giới này … …ha ha ha ha ”
Bách Phú đắc ý cười lớn, từ lúc cô cởi bỏ cặp kính, đổi kiểu tóc, thì mức độ được hoan nghênh rõ ràng đã nóng tới mức khó mà có thể đo được nữa. Hiện giờ bất luận đi đến đâu, cô cũng đều nhận được ánh mắt nhiệt tình của người ngoài.
Còn có cả anh chàng tên Mậu Ly kia nữa, anh ta đúng là đẹp trai quá đi mất! Thảm nào mà các cô gái trong khách sạn này đều điên cuồng bàn tán không thôi.
Nghe nói, Mậu Ly này trước giờ chưa từng tùy tiện nói chuyện với người khác, hơn nữa cũng không cho phép người khác được đụng vào đồ của anh ta. Anh ta bao trường kỳ một căn phòng xa hoa, song lại chưa từng cho phép phục vụ tới dọn dẹp.
Đến cả việc dọn dẹp vệ sinh cũng muốn tự làm, thực đúng là quá kỳ lạ!
Đúng là một quái nhân.
Đang suy nghĩ lung tung, không biết Tô Vi Tín từ lúc nào đã đứng ở sau lưng Bách Phú, hơn nữa còn rất gần cô.
Khi Bách Phú phát hiện ra Tô Vi Tín, bị dọa đến suýt nữa thì nhảy dựng lên trên ghế ngồi.
Tô Vi Tín dường như lại chẳng hề phát hiện ra sự hoảng loạn này của Bách Phú, vẫn cười cười mà tiến gần đến cô hơn: “Cô đang nghĩ gì thế? Nhập tâm đến như vậy.”
Trời ạ, giọng nói này dịu dàng đến mức làm cho da gà trên toàn thân Bách Phú rơi hết cả xuống sàn nhà. Bách Phú nỗ lực hướng ra phía ngoài, muốn cách càng xa Tô Vi Tín càng tốt. Nhưng cứ mỗi khi cô tránh xa một bước, ông Tô Vi Tín này lại sẽ tiến thêm hai bước. Làm cuối cùng, Bách Phú đã gần như bị ông ta ôm vào trong lòng.
Bách Phú không thể nhịn thêm được nữa liều mạng đẩy Tô Vi Tín ra, tức giận nói: “Tôi muốn đi toilet.” Sau đó cắm đầu cắm cổ đi về phía cửa chính.
Mới vừa chạy đến cửa,Bách Phú và Tô Vi Tín đã nhìn thấy một người hóa ra sớm đã đứng ở cửa nãy giờ —- Diêu Diệp.
Tuy rằng Bách Phú tự nhận trước giờ chưa từng làm gì có lỗi với Diêu Diệp, nhưng nhìn thấy cô ta lúc này vẫn tương đối chột dạ, đỏ mặt cúi thấp đầu, nhanh chóng bước qua bên người Diêu Diệp.
Diêu Diệp không có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn Tô Vi Tín.
Vẻ giật mình của Tô Vi Tín hiển nhiên là vượt xa Bách Phú, thấy Bách Phú đã đi xa, mới lạnh lùng nói với Diêu Diệp một câu: “Cô đến đây làm gì?”
“Em, em có việc muốn nói với anh.” Diêu Diệp cắn chặt môi nói.
“Chúng ta còn gì để nói sao?”
Diêu Diệp đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Tô Vi Tín.
Đối mặt với ánh mắt ai oán ủy khuất vô cùng này của Diêu Diệp, Tô Vi Tín lại chẳng có chút thương cảm gì, chỉ dùng âm thanh lạnh lùng vô tình nói tiếp: “Sao? Tôi nói sai rồi à? Nếu như không phải do cô làm ra nhiều chuyện như vậy, tôi có rơi vào bước đường này không?”
Diêu Diệp không nói gì, vẫn cắn chặt lấy môi mình, cho đến khi cắn bật cả máu ra, nước mắt từng giọt từng giọt to từ trong mắt cô ta rơi xuống.
“Được rồi! Đừng khóc nữa!” Tô Vi Tín không kiên nhẫn ngắt tiếng Diêu Diệp, bộ dạng như không muốn nhìn thấy cô ta thêm nữa, “Cô muốn bao nhiêu tiền?”
“Em không phải là muốn tiền … …thật đấy.” Diêu Diệp vội vã giải thích, “Em, em đã có … …con … …của anh rồi.”
“Cái gì?” Tô Vi Tín giật mình nhìn Diêu Diệp, nhất thời không phục hồi được tinh thần. Bỗng dưng, ông ta lại cười lạnh mà hỏi, “Cô làm thế nào chứng minh đứa trẻ này là con tôi? Những người đàn ông lên giường với cô hình như cũng không ít cơ mà?”
Diêu Diệp giống như bị sét đánh vậy, ngây ngốc ở nơi đó, trong lòng giống như bị chém vào mấy nhát đau đớn, đau đến mức không thể thở được nữa.
Tô Vi Tín lại căn bản không hề bị sự đau thương này của Diêu Diệp làm động lòng, tiếp tục nói: “Lẽ nào tôi lại nói sai rồi à? Có muốn tôi nói ra là ai không?”
Trong lòng lại lạnh lùng nghĩ: Dù đúng là do ông ta bảo Diêu Diệp lên giường với những ông chủ mà ông ta có qua lại công việc làm ăn, nhưng, giờ cô ta lại dám đổ vỏ ốc lên người ông ta, mơ tưởng!”
Cố nén đau lòng, Diêu Diệp dùng thanh âm run rẩy biện bạch: “Vi Tín, xin hãy tin em, đứa bé thực sự là con của anh. Nếu không tin, chúng ta có thể đi làm xét nghiệm DNA.”
“Cho dù có là của tôi, tôi cũng không muốn! Vạn nhất lại sinh một đứa con gái, giống như cô, chỉ biết lên giường với người ta, tôi thà là không có!” Tô Vi Tín hung tợn nói.
Những lời này vừa nói ra, Diêu Diệp đã hoàn toàn bị đánh gục, trái tim đã vỡ nát thành nghìn mảnh, lại như vô tình bị đổ muối lên. Nhìn thấy sự tuyệt tình trong mắt người mình đã từng yêu kia, Diêu Diệp chỉ biết lặng lẽ xoay người rời đi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mười Ba Lời Nguyền
Kiya.s
Mười Ba Lời Nguyền - Kiya.s
https://isach.info/story.php?story=muoi_ba_loi_nguyen__kiya_s