Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ma Ngân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 104: Biến Dị!
N
ghe vậy, Triệu Thanh không nói gì nữa, chỉ hơi gật đầu. Quả thật người chỉ còn tuổi thọ nửa năm, tiền đồ... không, hẳn là không có tiền đồ.
- Còn nữa, Tiêu Tề Sơn xuất hiện có áp lực rất lớn với chúng ta, con phải nắm chắc thời gian tìm kiếm Quyền Tàng. Dường như người kia đã biết mọi người đang tìm hắn, hình như đã rất lâu không xuất hiện...
Tang Hoành Vân phân phó tiếp.
- Đã rõ, sư phụ!
Triệu Thanh đáp lời.
Đi ra khỏi phòng làm việc của Tang Hoành Vân, Triệu Thanh lập tức đi lên tầng 11. Nói thật, tâm tình của Triệu Thanh rất kém, nguyên nhân chính là vì Tiêu Hoằng, ở trong lòng hắn, có lẽ đây là cái gọi là trời ghét anh tài.
Đi vào tầng 11, người tham dự chuyến đi này, ngoại trừ Chế Văn Sư giữ lại một phần tài liệu, Ngự văn giả thuần túy gần như nộp hết tài liệu lên, đổi lấy giá trị cống hiến, lưu giữ sau này đổi lấy Chiến văn tốt hơn.
Hứa Vân bộ giám thị dẫn mấy nhân viên công tác đang kiểm kê trang bị trong kho hàng, phần lớn người tham gia trận này đều đưa thương phẩm trong tay đổi thành giá trị cống hiến.
- Tiểu Vân, công tác thế nào rồi?
Triệu Thanh tới cạnh Hứa Vân hỏi.
- Đã gần xong rồi, chỉ là có một người tên Tiêu Hoằng trước đó cầm đồ của chúng ta khoảng 100 kim tệ, tạm thời còn chưa đổi.
Hứa Vân xem bản ghi chép, lễ phép nói với Triệu Thanh.
- Quên đi, tính nợ của Tiêu Hoằng vào ta.
Triệu Thanh nói xong, liền tiện tay lấy ra một cái trữ kim văn 100 kim tệ, đặt lên bản ghi chép của Hứa Vân. Có thể nói, không có Tiêu Hoằng là sẽ không có được 7/10 những thương phẩm trong kho hàng hiện giờ.
Hà Ái Hùng mới đến không lâu, nghe tới tên Tiêu Hoằng, thần sắc chợt động. Hắn thiếu Tiêu Hoằng một cái ơn cứu mạng, trong lòng hắn vẫn luôn ghi nhớ, không có biết bao nhiều lời muốn nói. Hà Ái Hùng cũng lục túi lấy ra một cái trữ kim văn 100 kim tệ.
- Triệu ca, cái này sao được chứ, của Tiêu Hoằng cứ tính cho ta đi.
Hà Ái Hùng nói.
- Không, cứ tính cho ta đi.
Triệu Thanh nói tiếp, đừng quên trước đó hắn còn thu một lọ mật Huyết lân lang biến dị của Tiêu Hoằng, mấy ngàn kim tệ đó, đây là tiền lương mấy năm của hắn.
Hứa Vân ở một bên thấy hai người đài thọ cho Tiêu Hoằng mà tranh chấp, liền ngẩn của người. Đối với Tiêu Hoằng, nàng vẫn có chút ấn tượng, chỉ là ông chủ một cái dược quán nhỏ, ngược lại Triệu Thanh cùng Hà Ái Hùng cơ bản đều là nhân vật thượng tầng Tập đoàn Thiếu Giang.
Hai người đường đường là nhân vật thượng tầng lại giống như lấy lòng tranh nhau trả tiền thay cho một tên ông chủ nhỏ, cái này... giả quá đi chứ. Hứa Vân cũng khó mà tưởng tượng được Tiêu Hoằng đã làm gì cho hai người?
Về phần các tiểu thư hướng dẫn mua hàng, nhân viên công tác bên cạnh Hứa Vân càng nhìn nhau, có chút không rõ ràng. Bọn họ hoàn toàn không biết gì về Tiêu Hoằng, nhưng mà có thể khiến Triệu Thanh cùng với Hà Ái Hùng tranh nhau trả tiền thay, hiển nhiên tuyệt đối không phải người thường.
Mà phương thức giải quyết cuối cùng là hai người mỗi người ra 50 kim tệ.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ngồi xe Ma Văn đã đến con phố Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, trong đó hiển nhiên là đi ngang qua cây cầu vượt đã xây xong, người trên đường bắt đầu nối đuôi không dứt, bảng quảng cáo phủ kín hai bên cầu.
Nhìn lại những cảnh này, Tiêu Hoằng trải qua liều sống liều chết ở Ám Dung Động Quật, cảm nhận rất thân thiết.
Xuống xe, thời gian đã là 6 giờ tối, đi vào Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, Tiêu Hoằng nhìn thấy đám người Lý Nhạc đang tiếp đãi mấy nữ khách hàng còn lại.
Rõ ràng mấy ngày nay không có mặt, Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ vận hành cũng không tệ.
Thấy Tiêu Hoằng xuất hiện trước cửa, đám người Lý Nhạc chợt động, tiếp theo chạy ra cửa.
- Hoằng ca, ngài đã về rồi!
Lý Nhạc đến trước mặt Tiêu Hoằng hưng phấn nói, có thể nói bây giờ không có Tiêu Hoằng, mấy ngày qua đám người Lý Nhạc giống như thiếu đi linh hồn.
- Ừ!
Tiêu Hoằng khẽ gật đầu nói, cả người dù hơi suy yếu, nhưng trong ánh mắt vẫn toát ra hưng phấn.
- Thế nào? Đi đường thuận lợi chứ?
Lâm Tử hỏi tiếp.
- Cũng không tệ lắm!
Tiêu Hoằng trả lời.
- À, đúng rồi!
Bỗng nhiên Lý Nhạc nhớ tới, tiếp theo lấy ra một cái danh thiếp từ túi áo, đưa cho Tiêu Hoằng:
- Cái này do một người tự xưng là chủ nhiệm Tây Tân Ma Văn học viện để lại, nói là nếu ngài trở về thì xin liên hệ với hắn.
Nhận lấy danh thiếp, Tiêu Hoằng thấy được hai chữ Hàn Thần, một chủ nhiệm Tây Tân Ma Văn học viện.
Có hành trình Ám Dung Động Quật, có thể nói ấn tượng về Tây Tân Ma Văn học viện của Tiêu Hoằng thật không quá tốt. Nhất là Sài Sương kia, tuy rằng không tổn thất gì, thậm chí trả lại cho nàng một cái Kinh cức đằng, nhưng mà nghĩ tới hành vi gây chuyện của nàng, Tiêu Hoằng liền cảm thấy tức giận.
- Ngươi nói với hắn thế nào?
Tiêu Hoằng có vẻ cảnh giác.
- Ấn theo lời ngài dặn, nói ngài đi thăm người thân ở xa.
Lý Nhạc trả lời.
- Ừ.
Tiêu Hoằng nhét danh thiếp vào túi, gật đầu.
Cạch cạch.
Ngay khi Tiêu Hoằng nói chuyện, từ trong lồng sắc che vải trong tay Tiêu Hoằng đột nhiên phát ra âm thanh đó. Tiểu Kỳ lang dùng móng vuốt nhỏ không ngừng cào lớp vải, rõ ràng không thích thứ che tầm mắt của nó.
Thấy hành động của tiểu tử này, Tiêu Hoằng cười khẽ, tiếp theo cẩn thận lấy tiểu tử này ra ngoài.
- Ồ, đây là cái thứ gì?
Thấy Tiêu Hoằng ôm tiểu Kỳ lang vào lòng, Lý Nhạc chớp mắt hỏi. Bây giờ tiểu Kỳ lang trải qua liên tục dày vò, càng chật vật hơn cả lúc mới gặp, mặt xám mày tro, căn bản không thấy được màu sắc bộ lông ban đầu.
- Tiểu Kỳ lang, nhặt được trên đường!
Tiêu Hoằng cười nói.
- Sao nhìn thế nào cũng giống như con chuột mập vậy, ngài định xử lý cái thứ này thế nào?
Lý Nhạc hỏi tiếp.
Tiêu Hoằng không nói, chỉ là cười, chào một tiếng với khách quen, rồi đi vào sân sau.
Khóa toàn bộ tài liệu quý vào trong quỹ bảo hiểm, Tiêu Hoằng đi trở ra đổ một chậu nước sạch ném tiểu Kỳ lang vào, tẩy sạch tro bụi, đồng thời cẩn thận kiểm tra vết thương trên người nó.
Bây giờ tĩnh tâm lại, Tiêu Hoằng mới phát hiện tiểu tử bị vứt bỏ này dưỡng như đã thật lâu không được chăm sóc, dưới bộ lông đầy vết thương, nhưng mà vẫn không chết, đủ thấy sinh mệnh cứng cỏi.
Ngày hè chói chang, nhìn tiểu Kỳ lang trong bồn nước có vẻ cực kỳ hưởng thụ, híp mắt tròn.
Tiêu Hoằng không khỏi trìu mến gãi cái đầu nhỏ của nó, giống như thấy được chính mình trên người nó, kiên cường sống sót trong nghịch cảnh.
Nhưng mà ngay khi Tiêu Hoằng tỉ mỉ rửa sạch bùn đất trên người tiểu Kỳ lang, lúc làm sạch hết đất cát, thần sắc Tiêu Hoằng lại chợt biến đổi, trong ánh mắt hiện lên giật mình cùng kinh ngạc.
Cánh tay đang tẩy rửa lông cho tiểu Kỳ lang cũng bỗng ngừng lại.
Trước đó trên người tiểu Kỳ lang dính đầy bùn đất, Tiêu Hoằng căn bản không chú ý. Nhưng mà bây giờ Tiêu Hoằng thấy rõ ràng, bộ lông nhìn như màu trắng của tiểu tử này kỳ thật là màu hồng nhạt, rất nhạt, nhưng đúng là thế. Trọng yếu hơn là phần lông màu vàng trên lưng kéo dài từ đỉnh đầu thẳng đến chót đuôi.
- Trời ạ, không phải đùa chứ!
Tiêu Hoằng không kìm được hô lên, bởi vì những đặc thù này cho thấy con tiểu Kỳ lang này là loại biến dị!
Nhặt được bảo vật rồi, điều này là chắc chắn.
Đúng lúc này, đám người Lý Nhạc bận rộn một ngày cũng vào sân sau, định chuẩn bị bữa tối. Kết quả thấy ánh mắt Tiêu Hoằng tràn đầy ngạc nhiên nhìn tiểu tử đang chơi đùa trong bồn nước.
- Hoằng ca, sao vậy? Mệt mỏi ư?
Lâm Tử dò hỏi.
- Cũng được, nhưng mà, nó...
Tiêu Hoằng chỉ vào tiểu Kỳ lang đang vui vẻ trong bồn nước:
- Biến dị!
- A?
Lý Nhạc nghe vậy, dẫn đầu há to miệng, chạy thẳng tới bên cạnh Tiêu Hoằng, nhìn tiểu tử trong chậu nước, nói năng bậy bạ:
- Vậy thì chẳng phải rút mật nó là có thể bán được mấy ngàn kim tệ hay sao. Chà chà, phát tài rồi!
Trước đó có nói Kỳ lang là một loài linh thú cực kỳ thông minh, giống như tiểu Kỳ lang nghe hểu được câu nói này, hoặc là nói nó cảm nhận được ngữ khí tham lam của Lý Nhạc, nháy mắt liền ném ánh mắt đối địch về phía Lý Nhạc, cũng vươn hai cái vuốt nhỏ chộp lấy ngón tay Tiêu Hoằng, không ngừng cọ cọ cái đầu nhỏ cực kỳ lấy lòng.
Trải qua giật mình ban đầu, Tiêu Hoằng hồi thần lại, nhìn bộ dạng tiểu Kỳ lang như thế, cười khẽ, tiếp theo vỗ đầu tiểu Kỳ lang.
Bây giờ bản thân Tiêu Hoằng đã có mật thú biến dị, vì tiền mà giết tiểu Kỳ lang, Tiêu Hoằng sẽ không tàn nhẫn như thế.
Liều chết mang nó ra khỏi Ám Dung Động Quật, Tiêu Hoằng vẫn quyết định đưa nó cho Mộ Khê Nhi, thực hiện lời hứa. Mộ Khê Nhi tuyệt đối là chủ nhân rất tốt, ít nhất là so sánh với Tiêu Hoằng, dù sao Tiêu Hoằng quyết định sẽ không trở thành Hoán Văn giả gì đó, hơn nữa cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy.
- Yên tâm đi, ngươi sẽ không sao!
Tiêu Hoằng nói với tiểu Kỳ lang, tiếp theo lấy nó ra khỏi chậu nước, dùng Ma Văn sấy tóc thổi khô bộ lông của nó.
Lúc này tiểu Kỳ lang trở nên sạch sẽ hơn, bộ lông xù lên giống như trái bóng bằng lông nhung, rất là đáng yêu. Chẳng qua ánh mắt nhìn Lý Nhạc vẫn tràn ngập đối dịch và cảnh giác, cũng thường hay nhe răng nanh còn chưa mọc đủ.
Lý Nhạc cũng không để ý, bĩu môi với tiểu Kỳ lang, liền đi chuẩn bị bữa tối.
Đêm khuya, ăn xong bữa tối, Tiêu Hoằng lấy ra một khối thịt Huyết lân lang biến dị thật lớn chia cho đoàn người, ăn ngay cho mới. Lại giao tiểu Kỳ lang cho Lâm Tử để ý, còn mình trở về phòng ngủ.
Bắt đầu kiểm kê lại thu hoạch trong chuyến đi Ám Dung Động Quật, sau đó không ngừng tay, bắt đầu tỉ mỉ lật sách, thiết kế Ma Văn thuế biến.
Toàn bộ Ma Văn thuế biến, đặc biệt là sử dụng mật Huyết lân lang biến dị, có thể nói đây là Ma Văn đắt giá nhất mà Tiêu Hoằng chế tạo từ trước đến nay. Đồng thời Tiêu Hoằng cũng rõ ràng, đây là mình mạo hiểm nguy cơ sinh mệnh đổi lấy cơ hội này, bởi vậy phương diện thiết kế phải cẩn thận hết mức, hơn nữa phải nghĩ cho kỹ. Đêm nay chuẩn bị, ngày mai tập trung chế tạo, sau đó lập tức đưa vào trong tu luyện.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ma Ngân
Đình Vũ
Ma Ngân - Đình Vũ
https://isach.info/story.php?story=ma_ngan__dinh_vu