Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lạc Nhi Ý
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 103: Sao Mọi Chuyện Lại Thành Ra Như Vậy?
V
ân Tử Lạc hơi chau mày, sao nữ nhân này vẫn còn ở Nguyên Kinh?
Diêu Linh Linh kéo vạt áo nàng, thì thầm: "Cô ta là ai vậy?"
Vân Tử Lạc mím môi. Nàng cũng không rõ mối quan hệ giữa nữ nhân này và Nhiếp Chính vương, chỉ nghe nàng ta gọi 'Hách Liên ca ca', các thông tin khác, nàng chưa nắm bắt được, tạm thời cũng không có hứng thú nắm bắt.
Cuối cùng Lục Thừa Hoan đã tìm được mục tiêu.
Nàng ta vênh mặt, ánh mắt khiêu khích bắn thẳng về phía Vân Tử Lạc, đầy vẻ hỗn hào.
Cái nhìn của Vân Tử Lạc lạnh đi, nheo lại hướng về phía nàng ta.
Diêu Linh Linh hoàn toàn không chú ý đến màn đọ mắt như sấm chớp núi lửa, chỉ say sưa ngắm các con thuyền rồng.
Lục Thừa Hoan đã quay đầu lại, không nhìn Vân Tử Lạc nữa mà vẫy tay gọi với xuống bậc thềm: "Hách Liên ca ca! Muội tới cổ vũ cho huynh đây!"
Nhiếp Chính vương cùng Sở Hàn Lâm, Sở Tử Uyên và mấy thanh niên trai tráng mặc áo đen quần đen đứng trên mỏm đá tròn dưới bậc thềm.
Nhiếp Chính vương đứng vững trước, chắp tay nhìn thuyền dưới sông và những người tham gia thi đấu. Nghe tiếng gọi, chàng quay người lại, ngước mắt nhìn lên.
Ánh mắt Lục Thừa Hoan chứa chan tình cảm, vẫy mảnh lụa đen trong tay chẳng biết kiếm được ở đâu ra, lớn tiếng gọi: "Hách Liên ca ca!"
Ánh mắt Nhiếp Chính vương tối đi, chàng bước qua, nói chuyện với Lục Thừa Hoan.
Tiếng người xung quanh quá ồn ào, Vân Tử Lạc hoàn toàn không nghe rõ họ nói gì.
Chỉ liếc thấy Lục Thừa Hoan mỉm cười có chút yểu điệu, nắm lấy vạt áo đen của Nhiếp Chính vương, nhẹ nhàng đung đưa, tựa hồ đang làm nũng.
Còn sau đó lại đánh mắt lườm Vân Tử Lạc.
Nộ khí trong lòng Vân Tử Lạc dâng cao, nàng không thích nữ nhân khác quyến rũ nam nhân của mình như vậy!
Thôi được, đã ngủ cùng giường cùng gối với nàng một đêm, đã coi như nam nhân của mình rồi!
Nhiếp Chính vương lẳng lặng hất tay nàng ta ra, hơi nhìn về phía Vân Tử Lạc, quay người nói với Lục Thừa Hoan một câu rồi bước xuống thềm đá.
Lục Thừa Hoan gật đầu lia lịa, đắc ý quay đầu lại liếc xéo Vân Tử Lạc, bước xuống cùng Nhiếp Chính vương.
Sau đó họ thấy Quỷ Hình từ đâu bê ra một chiếc ghế gỗ lê đi xuống thềm, đặt trên phiến đá rồi bảo Lục Thừa Hoan ngồi xuống.
"Trời ạ, sao cô ta có chỗ ngồi tốt vậy?" Diêu Linh Linh nắm vạt áo Vân Tử Lạc, lắc mạnh.
"Phiến đá tròn đá dài trăm mét nhưng chỉ có trọng tài được ngồi, có thể men theo thuyền rồng từ điểm xuất phát về đến đích, còn đẹp hơn góc của chúng ta nữa, sao cô ta có thể ngồi đó! Quan hệ giữa cô ta và Nhiếp Chính vương dường như không bình thường! Cô ta là tỳ thiếp của Nhiếp Chính vương ư?"
"Thiếp..." Từ này khiến Vân Tử Lạc khó chịu vô cùng.
Biết rõ Lục Thừa Hoan không phải tỳ thiếp của chàng nhưng nhìn thấy Nhiếp Chính vương đích thân dẫn Lục Thừa Hoan xuống lại sắp xếp cho nàng ta vị trí đẹp nhất, lòng nàng vẫn cực kỳ không vui.
"Vị trí đó đẹp sao?" Vân Tử Lạc thầm hỏi, xoay ngược tay dắt Diêu Linh Linh: "Vậy chúng ta cũng qua đó."
"Tỷ... Tỷ đùa hả?" Diêu Linh Linh đã bị nàng kéo dậy, đi theo sau lẩm bẩm: "Vân Tử Lạc, chỗ đó chúng ta không vào được đâu."
Vân Tử Lạc sa sầm mặt lại, không nói năng gì, chỉ kéo muội ấy xuống thềm. Đào Nhi cũng vội đi theo.
Ngay sau đó có mấy thị vệ chặn họ lại: "Dân thường né qua!"
Vân Tử Lạc khẽ hất cằm, không thèm nhìn họ mà hờ hững nói: "Là Nhiếp Chính vương bảo chúng ta ngồi ở đây."
Chân Diêu Linh Linh mềm nhũn, cũng may nắm tay Vân Tử Lạc nên không ngã.
"Tỷ tỷ à, tỷ gạt người ta cũng không thể trắng trợn như vậy được!"
Nhiếp Chính vương lúc này đã nhìn thấy bọn họ, vội lao tới, quát: "Để họ vào!"
Mấy thị vệ sợ đến mức lập tức tránh đường.
Vân Tử Lạc giận dữ như móc mắt Nhiếp Chính vương, cũng chẳng đoái hoài tới chàng nữa, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi ngang qua bên cạnh chàng, không nhìn thêm một cái.
Nhiếp Chính vương hơi ngượng ngập, tâm tình bỗng bực bội. Không biết vì sao nàng giận dữ vậy?
Khi nhìn tới Lục Thừa Hoan thì chàng hơi rung động.
Diêu Linh Linh và Đào Nhi thì ngậm chặt miệng, không dám nói thêm một câu, chỉ đi sát theo Vân Tử Lạc, không ngờ họ lại thật sự trà trộn được vào đây.
"Lạc Nhi!" Dáng hình thẳng tắp của Sở Tử Uyên bọc trong chiếc áo đen, càng thêm phần tuấn tú. Nhìn thấy nàng, chàng cười tít mắt nghênh đón.
"Tử Uyên, cố lên!" Sắc mặt Vân Tử Lạc coi như đã có thêm chút màu sắc.
Lục Thừa Hoan đang ngồi bắt chân trên ghế gỗ lê, thấy Vân Tử Lạc đi tới, gương mặt chợt biến sắc, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Hách Liên ca ca!" Nàng ta đứng dậy chạy về phía Nhiếp Chính vương.
Nhiếp Chính vương né nàng ta, không vui: "Quay về ghế ngồi!"
Lúc này chàng không thể đuổi Lục Thừa Hoan đi được.
Quỷ Hình bê thêm hai ghế tới, còn lưu tâm đặc biệt để ghế của Lục Thừa Hoan cách xa một chút, rồi mới Vân Tử Lạc cùng Diêu Linh Linh ngồi xuống, Đào Nhi đứng hầu một bên.
Vân Khinh Bình cùng Chu Thị ngồi vào ghế, nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, ánh mắt ngập tràn căm hận, nghiêng đầu rủ rỉ với Chu Thị.
Sau một tuần nhang, Nhiếp Chính vương, Sở Tử Uyên, Sở Hàn Lâm cùng tám người bắt đầu lên thuyền rồng, chèo ra giữa sông, xếp thành một hàng bên sợi dây đỏ cùng với tám con thuyền khác.
Trên con thuyền hoàng gia vì có Nhiếp Chính vương tới nên Sở Tử Uyên lùi xuống thứ ba, Nhiếp Chính vương cùng Sở Hàn Lâm chèo đầu.
Tiếng kèn vang lên, mái chèo khua loạn, tám con thuyền lao vút đi như tên bay.
Bên bờ vang lên tiếng reo hò vang dội.
Ánh mắt Vân Tử Lạc chỉ đuổi theo mấy bóng hình thân thuộc.
Nhiếp Chính vương cao to, cánh tay cũng dài, chiếm trọn ưu thế. Chàng hơi cúi người, cổ khẽ động, có tiếng mái chèo giòn tan, tiếng này nối tiếng kia. Thuyền của Hoàng gia đã bỏ các thuyền khác một đoạn xa.
Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên cũng rất khỏe khoắn, mấy người họ chèo càng lúc càng nhanh, như bay vậy.
Theo từng tiếng cổ động đợt sau cao hơn đợt trước, sau nửa tuần hương, thuyền rồng đã bắt đầu quay trở về, càng lúc càng gần. Vân Tử Lạc có thể nhìn thấy rõ, mấy nam nhân trán lấm tấm mồ hôi.
Tiếng huýt vang lên, thuyền Hoàng gia chạm vào vạch đỏ đầu tiên, về tới đích.
Tám người cùng buông chèo, lao lên bờ.
Nhiếp Chính vương lên bờ trước, bộ quần áo đen từ trên xuống dưới dính chặt vào cơ thể lực lưỡng của chàng, mái tóc đen như mực được búi lên đỉnh đầu, mồ hôi túa ra khắp trán.
"Hách Liên ca ca, huynh mệt rồi phải không? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi!"
Lục Thừa Hoan như một con chim bay tới, chiếc khăn tay mùi hương hoa lan thoang thoảng đã chủ động kề lên trán chàng, lau mồ hôi cho chàng bằng những động tác dứt khoát.
Vân Tử Lạc đứng dậy, cơ thể cứng đờ, nhìn thấy cảnh này không hề thoải mái, nàng quay đầu đi về phía Sở Tử Uyên.
Nàng lấy khăn tay ra, thấy Sở Tử Uyên chống hông thở dốc bèn lau mồ hôi cho huynh ấy, khen ngợi: "Tuyệt quá, xếp thứ nhất, chèo cũng nhanh quá đấy!"
Sở Tử Uyên mỉm cười, biểu cảm rất thỏa mãn.
Còn Nhiếp Chính vương thì lạnh lẽo quét đôi mắt phượng về phía Vân Tử Lạc và Sở Tử Uyên, ánh mắt tối đi, nhưng không đẩy Lục Thừa Hoan ra.
Lục Thừa Hoan sướng rơn, cực kỳ cẩn trọng, cực kỳ dịu dàng. Nàng ta khẽ lướt xuống cằm, rồi xuống cổ...
Khi Vân Tử Lạc nhìn thấy, chợt bặm môi thật chặt.
Nhiếp Chính vương quay đi, khẽ nói: "Đi thôi."
Chàng cùng Lục Thừa Hoan đi ngang qua hai người họ, không quay đầu sang nhìn mà giả vờ không quen biết như mọi lần gặp mặt công khai.
Chỉ có điều, lần này lòng Vân Tử Lạc chua xót, rất muốn gọi giật chàng lại.
Nhưng Nhiếp Chính vương còn chẳng thèm liếc mắt.
Ngược lại, Lục Thừa Hoan khi đi ngang qua thì cố tình bước chậm lại, ánh mắt đầy tự phụ, khóe môi khẽ cong lên, nở nụ cười đắc ý.
Nàng ta rời đi cùng Nhiếp Chính vương.
Vì sao? Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Vân Tử Lạc hơi hoang mang.
Vốn dĩ đã hứa sẽ cổ vũ cho chàng, nhưng kết quả lại thế này...
"Lạc Nhi, chúng ta cũng lên bờ thôi." Sở Tử Uyên dịu dàng gọi.
Vân Tử Lạc ngơ ngác gật đầu, cùng Sở Tử Uyên, Diêu Linh Linh đi lên.
Việc của Nhiếp Chính vương còn chưa xong, chàng còn ở đó bận rộn một lúc mới rời đi. Khi bách tính tản dần, lúc ấy chàng mới nhìn xuống dòng sông cuồn cuộn.
Trái tim của nàng vẫn còn ở chỗ Sở Tử Uyên ư?
Chàng những tưởng mình đã rất nỗ lực rồi...
Có lẽ tại chàng quản quá chặt, có lẽ nên cho nàng chút thời gian để tịnh tâm.
Cuộc đua thuyền rồng kết thúc trong náo nhiệt.
Tối nay, như thường lệ, gia đình phải ngồi cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.
Vân Kiến Thụ không có nhà, Vân Tử Lạc dĩ nhiên sẽ không về Vân phủ. Ở Tứ vương phủ chắc chắn không có sự tham gia của nàng, mặc dù Sở Hàn Lâm đã phái người qua gọi nàng từ sớm nhưng đùa sao? Bảo nàng ngồi cùng mâm với Vân Khinh Bình ăn bữa cơm 'đoàn viên'? Cả hắn nữa, nàng không thân thiết với hắn đến vậy.
Còn Tử Uyên, trên đường từ cầu Thủy Văn trở về, mấy lần có nói hẹn nàng ở Tứ vương phủ ăn cơm đều bị nàng viện đủ mọi cớ để chối từ.
Có lẽ trong lòng nàng còn những mong đợi khác.
Trăng đã lên cao, Vân Tử Lạc mặc chiếc áo lụa bột trân châu thêu hoa lan nhạt màu, chiếc váy dài màu bạch ngọc, đứng lặng trước cửa sổ.
Từ chập tối tới bây giờ, nàng không nuốt nổi thứ gì.
Hy vọng cũng dần dần hóa thành thất vọng.
Vì sao chàng không đến?
Dù là ngày thường, đến giờ này chàng cũng sẽ qua bôi thuốc cho nàng. Thế mà tối nay, vào một dịp đặc biệt, lúc nàng cần chàng nhất, chàng lại không tới...
~Hết chương 103
~
*"Tử Uyên, chúng ta đi uống rượu."
"Hắn nói hắn thích ta, thích ta vì sao không tới tìm ta?"
"Tối nay, bắt cóc Vân Khinh Bình."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lạc Nhi Ý
Tuyết Sơn Tiểu Lộc
Lạc Nhi Ý - Tuyết Sơn Tiểu Lộc
https://isach.info/story.php?story=lac_nhi_y__tuyet_son_tieu_loc