Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Triều Thiên Nhất Côn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 103: Hoa Đào Phản Chiếu Mặt Ai Ửng Đào
N
hưng bọn họ không ai đợi được ngôi sao băng kế tiếp xuất hiện thì đã chia tay.
Người không vui đương nhiên không chỉ có Vương Tiểu Thạch, còn có Ôn Nhu.
Ôn Nhu đương nhiên không vui, nhưng nàng nhịn được không khóc ra.
Lúc thương tâm thật sự, nước mắt chảy vào trong lòng, không phải khóc lên cho cả thế giới đều biết.
Cho nên đau khổ là chuyện của một người, vui vẻ náo nhiệt lại là mọi người cùng hưởng.
Ai cũng như nhau.
Ôn Nhu nàng cũng không ngoại lệ.
Chỉ có điều, đoạn thời gian ấm áp ở dưới cây hoa nhìn hoa rơi, chờ sao băng, ngắm đom đóm, khắc tiếng lòng, lại ngắn biết bao, nhanh biết bao, giữ không được, níu không xong biết bao.
Vương Tiểu Thạch chết tiệt!
(Còn vô lương tâm hơn Bạch Sầu Phi!)
Uổng công Ôn Nhu ta đối xử với hắn tốt như vậy!
(Ôn Nhu ta vốn không nên đối xử tốt với người khác!)
Hắn đúng là uổng phí tâm ý của ta!
(Cô gái kia là ai? Sao ta lại chưa từng nghe nói đến?)
Nghĩ đến sự thật "Vương Tiểu Thạch không nói với nàng nữ nhân kia là ai", nước mắt của nàng lại đến.
Vừa chảy ra thì không thể thu về, không thể vãn hồi.
May mắn nàng đã trở lại trong phòng.
Nàng ở tại Thu Nguyệt Các.
Thu Nguyệt các nằm ở lầu hai.
Mục đích Ôn Lục Trì mở khách sạn là "cho kẻ lãng tử một ngôi nhà để nhớ nhung", cho nên y đều đặt cho mỗi gian phòng một cái tên thanh nhã, còn bố trí gian phòng tương tự như cái tên của nó.
Trở lại trong phòng, chỉ còn một mình nàng.
Nàng khóc, khóc lớn, nhưng không ra tiếng.
Vì muốn khóc không ra tiếng, nàng cắn vào gối kiềm chế âm thanh của mình, nàng trùm chăn dày để ngăn lại tiếng khóc của mình.
Tuyệt đối không để cho cô gái kia nghe được!
Nàng nhất định không để Vương Tiểu Thạch nghe.
(Ta khóc ta biết.)
(Ta khóc, ta điên, ta đau, ta khổ là chuyện của ta.)
(Ta khóc cho mình nghe.)
(Ta chỉ khóc cho trái tim bị thương của mình.)
Nghĩ tới lúc này chỉ có một mình nàng tịch mịch khóc, nàng lại rất nhớ cha mình, lại càng khóc càng thương tâm.
Khóc thật lâu.
Khóc xong rồi.
Sau khi khóc xong, mí mắt cũng sưng đến giống như hạch đào, nàng đã hạ quyết tâm.
Nàng là Ôn Nhu.
Ôn Nhu nàng không thuộc về bất cứ người nào.
Nàng là Ôn Nhu của chính mình.
Vì không để cho mình khóc thành tiếng, nàng cắn cổ tay của mình mà ngủ.
Nước mắt của nàng còn vương trên mặt, chưa khô.
Trước khi nàng sắp mông lung đi vào giấc ngủ, còn nuốt hận suy nghĩ.
Ta đối xử với hắn tốt như vậy, chủ động như vậy, hắn lại cùng một nữ nhân khác ức hiếp ta.
Lần đầu tiên ta đối xử với hắn ôn nhu, nhưng lại được hồi báo như thế, cứ tiếp tục như vậy làm sao được?
Nàng càng nghĩ càng ủy khuất, càng khó chịu.
Sau đó nàng không biết thật sự nhìn thấy hay là mộng thấy hoa đào.
Không chỉ một cây, mà là rất nhiều rất nhiều cây hoa đào.
Một dòng suối từ chính giữa chảy qua, hai bờ sông đều là cây đào, chiếu đỏ dòng suối.
Hoa rơi nổi đầy trên khe suối.
Hoa rơi lênh đênh, lênh đênh hoa rơi.
Sông đỏ ửng, trên sông phản chiếu mặt người, xinh đẹp như hoa đào.
Là mặt của chính nàng.
Sau đó một đóa hoa rơi xuống, làm rối loạn mặt nước, nổi lên một trận sóng gợn.
Sau khi sóng dừng gợn tắt, trên mặt nước lại có thêm một mặt người.
Gương mặt thật quen thuộc.
Ánh mắt sáng nhưng không gần người như vậy.
Hai hàng lông mày khoan dung và cố chấp như vậy.
Đôi môi ôn hòa nhưng kiên định kia.
Đó là hắn, Tiểu Thạch Đầu.
Không biết hắn đang cười, hay là đang mắng, hoặc là đang xin mình tha thứ, chỉ biết ảnh ngược của hắn đang chuyên chú ngưng thần từ mặt nước nhìn mình.
A, hắn nhìn mặt người, hay là hoa đào?
Nàng chỉ cảm thấy một trận lại một trận đau lòng.
Bên ngoài giống như truyền đến một trận lại một trận âm thanh nhốn nháo hoảng loạn, chiến họa liên miên, thậm chí còn có tiếng loạn thế trời long đất lở, đá rơi sét đánh.
Nàng muốn đứng lên, nhưng lại không có sức.
Nàng muốn xoay người, nhưng cũng không cách nào.
Nàng phát hiện chỉ có ánh mắt kia của Vương Tiểu Thạch là an định, bất biến.
Cho dù vằn nước đã bắt đầu biến hóa, rối loạn.
Sóng gợn lại nổi lên.
Tất cả dần dần hỗn loạn, tiêu tán, tịch diệt.
Nhưng nàng gần như ngay cả mí mắt cũng không mở ra được.
Không phải nàng vừa ngủ sao?
Hay là nàng vẫn luôn tỉnh?
Những thứ vừa nhìn thấy, đều là chân thực sao? Những thứ nghe thấy, đều là thật sao?
Rốt cuộc nàng ở trong mộng, hay đó là nàng trong mộng của người khác?
Trong mộng của ai?
Nàng chợt nhớ tới Vương Tiểu Thạch.
Trong lòng nàng hỗn loạn, trước mắt còn loạn hơn so với sóng gợn trên nước.
Nàng nghĩ tới đây, liền hoàn toàn mất đi tri giác, rơi vào trong một thế giới khác.
Thế giới kia lưu động, trôi nổi, giống như ở trên mặt nước.
Nhưng không có hoa rơi, không có mặt người.
Chỉ có một khoảng không, một khoảng trắng.
Một khoảng trống không vô tận.
Nàng đương nhiên không biết, khi đó nàng không phải nổi lên, mà là bị người ta ôm lấy.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Triều Thiên Nhất Côn
Ôn Thụy An
Triều Thiên Nhất Côn - Ôn Thụy An
https://isach.info/story.php?story=trieu_thien_nhat_con__on_thuy_an