Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiếu Gia Phong Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 103: Tấu Chương Không Muốn Viết Tiêu Đề
T
hường Nhạc bắt lấy cơ hội ngàn năm có một, nét mặt lộ vẻ thẹn thùng ngại ngùng của một nam nhân như chưa bao giờ nhìn thấy nữ giới mà yếu ớt hỏi:
- Nhã Ca, nếu như…nếu như tôi nói chân mệnh thiên nữ của tôi chính là em, vậy thì phải làm thế nào?
Hoa Nhã Ca giật nảy mình, đôi mắt thủy tố kích động đảo mãnh liệt, hào quang ngũ sắc loé ra đan xen, đường cong trên bộ mặt duyên dáng biến ảo vô cùng, dường như thế giới nội tâm cô đang biến đổi mãnh liệt, nhưng miệng cô chỉ bật ra một chữ:
- Á!
Thường Nhạc mạnh mẽ vận chuyển chân nguyên bài trừ chút đỏ ửng hiện trên mặt, vô cùng thẹn thùng nói:
- Nhã Ca, trả lời tôi, rốt cuộc phải làm như thế nào?
- Tôi, tôi không biết.
- Đến bản thân em cũng không biết vậy thì ai biết?
- Người ta không biết đâu…
Hoa Nhã Ca hơi giãy dụa thân thể mềm mại, kiêu ngạo ngượng ngùng xen lẫn kích động:
- Dù sao người ta cũng không biết, người ta phải đi hỏi chị đã…
Thường Nhạc cảm thấy đổ sụp, chuyện này cũng phải xin chỉ thị của chị, rốt cuộc thì cô bé này là ngây thơ hay là ngu ngốc đây?
Tuy nhiên Thường Nhạc cũng không tuyệt vọng, cô gái ngốc nghếch kiểu này quả thực rất dễ gạt, trên mặt hiện vẻ thất vọng, Thường Nhạc chua xót hỏi:
- Nếu chị em không đồng ý vậy chẳng phải em muốn cự tuyệt tôi sao? Chẳng phải em nói mỗi người đều có một chân mệnh thiên nữ sao? Nếu em thực sự là chân mệnh thiên nữ của tôi mà em lại cự tuyệt tôi thì chẳng phải em đang ép tôi tới đường cùng sao? Nếu vì chuyện này mà tạo nên vết thương lòng lớn trong tâm hồn tôi làm tôi biến thành một người cực cực xấu thì tới lúc đó tôi có nên trách em hay không?
Hoa Nhã Ca bị lời nói như khẩu lệnh làm nhiễu này làm mê hồn, cô gái ngây thơ này chưa hề trải qua một trận chiến kiểu này, vẻ mặt căng thẳng ngượng ngùng ấp úng nói:
- Thực sự không biết nên làm thế nào…
Nhìn vẻ mặt diễn viên lộ vẻ thất vọng, Hoa Nhã Ca trái tim rối bời:
- Thường Nhạc, anh đừng đau lòng, cho dù chị tôi không đồng ý thì người ta cũng đồng ý làm bạn tốt với anh, thật đấy.
Thường Nhạc muốn nói lại thôi, ảo não thở dài thườn thượt.
- Thường Nhạc anh đừng buồn, tôi nói thật mà, anh không tin à? Nào chúng ta ngoéo tay.
Hoa Nhã Ca nói năng lộn xộn giơ ngón tay út mê người.
Trong lúc hai người ngoéo tay, trong mắt tên lưu manh kia đã hiện vô số ánh hào quang kỳ dị.
Có tiện nghi không tận dụng thì thật là khốn khiếp, sau khi lau sạch chút dấu Thường Nhạc thấy có vẻ xong xuôi, cuối cùng giống như bật dậy từ trong đau khổ hít mạnh một hơi:
- Nhã Ca, chúng ta bắt đầu tập luyện đi, bằng không mấy người kia đợi đến phát điên lên đấy.
- Ừ.
Nhã Ca bây giờ về cơ bản đã có thể thả lỏng, vô hình trung đã bị Thường Nhạc tận dụng màn giương Đông kích Tây.
Thường Nhạc bộ dạng chuyên nghiệp hỏi:
- Nhã Ca, em có xem nghệ sĩ hí kịch đại tài người Anh D.B Walker diễn bản “Romeo và Juilliet” chưa?
- Chưa…Anh xem rồi à? Nghe nói bộ này chỉ diễn trong rạp hát ở Anh chứ không có trên tivi.
- Ha ha, trước kia ở London tôi đã xem một lần.
- Oa, Thường Nhạc, thật là hâm mộ quá.
Hoa Nhã Ca trong nháy mắt ánh mắt đã long lanh hưng phấn.
Thường Nhạc chính là mong đợi hiệu quả như vậy:
- Bây giờ tôi hát cho em nghe rồi chúng ta diễn luôn, ok?
- Ừ.
Hoa Nhã Ca vui vẻ gật đầu.
Hít thở sâu một chút, phong vị quý tộc nồng đậm phóng ra theo từng lỗ chân lông tràn ngập trong không khí, ánh mắt Thường Nhạc trở nên si tình, dùng ánh mắt say lòng người chăm chú nhìn Hoa Nhã Ca, thanh âm cũng như có tiết tấu thâm tình ngâm xướng:
- A! Ngọn lửa đằng xa kia không rực sáng bằng nàng.Hoàng hôn treo trên má nàng.Đôi hoa tai óng ánh bên tai nàng.Nàng là viên ngọc trên trời rớt xuống trấn gianNhìn người hấu gái quẩn quanh bên nàng.Như con quạ đen xiêu vẹo quanh chân con chim bồ câu.Ta muốn được cùng nàng khiêu vũ.Nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn kia.Tình yêu trước kia của ta là giả.Đêm nay mới thực sự gặp được tuyệt thế giai nhân!
Sau tiếng hát là một mảnh tĩnh mịch.
Hoa Nhã Ca hoàn toàn đắm chìm trong âm thanh trầm thấp mà thâm tình này, tại thời khắc này, cô giống như linh hồn xuất khiếu, cả người và tâm linh như không thuộc về mình. Một loại ánh sáng thần kỳ như ánh mặt trời xuyên qua hơi nước bắn ra từ váy trắng, từ da thịt trắng như tuyết của Hoa Nhã Ca làm cho cô rực sáng.
Bạn không thể tưởng tượng được, cô gái thủy tố này nếu trưởng thành đến hai mươi tuổi thì sẽ làm người ta không thể động lòng đến mức nào.
Theo kịch bản, kế tiếp chính là phần đối thoại giữa Tybalt và Capulet nhưng vì hai diễn viên này không có mặt nên Thường Nhạc nhân cơ hội tiến vào màn kế tiếp. Như nguyên tác viết thì đoạn này Romeo dắt tay Juilliet đang trong trạng thái hoảng hốt rồi bắt đấu màn đối thoại giữa họ.
- Nếu bàn tay ta, chẳng chút xứng đáng lại làm tay nàng uế tạp.Ta biết cách chuộc tội bất kính đó.Môi ta sẵn sàng xóa bỏ nó bằng một cái hôn nồng nàn.
Hoa Nhã Ca giật mình ý thức được đây chính là đang diễn kịch vì vậy lời thoại thuần thục theo miệng phun ra:
- Người hành hương đáng mến ơi, sao lại làm nhục bàn tay mình thế,Nó cũng chỉ ước ao được sử dụng theo thói quen bình thường thôi.Những bậc thánh vẫn để tay mình chạm phải người hành hương,Và một cái bắt tay chặt chẽ hơn cả hôn môi…
Thường Nhạc:
- Bờ môi được sinh ra có tác dụng gì?
Hoa Nhã Ca:
- Bờ môi của người hành hương phải tuân theo ý nguyện của bậc thánh minh.
Thường Nhạc còn có phấn gấp gáp hơn Romeo, ngữ khí có phần hạ lưu:
- Vậy ta đang cầu xin sự cho phép của nàng.Giao công việc của bàn tay cho bờ môi.
Hoa Nhã Ca hoàn toàn không ý thức được mình đã trúng kế, vẫn dùng lời thoại của Julliet:
- Lời thỉnh cầu của chàng đã được thần linh cho phép.
Thường Nhạc thái độ cung kính, thanh âm nghẹn ngào:
- Thần minh, xin cho phép tôi được lĩnh sủng đặc ân.
Nói xong liền thuận theo sự phát triển của vở kịch khẽ hôn môi Hoa Nhã Ca.
Liền sau đó hắn rất có phong độ tiếp tục xâm phạm theo như kịch bản:
- Chiếc hôn này đã định rõ tội lỗi của ta.
Hoa Nhã Ca cả người hơi ngây ngốc, ý thức được chính là đang tập kịch cô mới thoải mái nhìn bộ dạng nghiêm túc thật sự của Thường Nhạc, cô có chút xấu hổ nên máy móc nói:
- Tội của chàng đã dính trên môi ta.
Thường Nhạc cảm thán một tiếng:
- Hả? Là môi ta có tội, xin cảm ơn lời chỉ trích của nàng, hãy để ta thu hồi nó lại.
Hoa Nhã Ca:
- Chàng có thể hôn “Thánh kinh”.
Lúc này sắc lang đột nhiên thốt ra một câu của Shakespeare không hề viết trong lời kịch:
- Ta nghĩ tới nghĩ lui hôn thánh kinh không bằng hôn nàng.
Dứt lời Thường Nhạc đã ôm chặt Hoa Nhã Ca trong lòng thâm tình hôn cô.
Thái dương trên bầu trời dường như cũng đều xấu hổ cho cảnh tượng mờ ám đang nhìn thấy, lặng lẽ xoay một vòng 360 độ rồi lặng lẽ trốn sau tầng mây.
Một nụ hôn kết thúc.
Nói một cách chính xác thì Thường Nhạc đã hôn cô, nụ hôn này dường như thực sự đã mang đi tội lỗi của hắn, thế nhưng, Hoa Nhã Ca không biết là đã hôn hay chưa, nói ngắn gọn là khi đã hoàn hồn lại cô vẫn ngây ngốc nhìn Thường Nhạc.
Rốt cục, cô tiểu nữ sinh này bộc phát đẩy mạnh Thường Nhạc, giọng điệu nức nở, dậm chân:
- Thường Nhạc, anh lừa tôi, anh ức hiếp tôi, hu hu hu…
Vừa nói Hoa Nhã Ca vừa chạy ra ngoài.
Thường Nhạc cũng không đuổi theo mà đứng nguyên tại chỗ ấm ức nói:
- Thế mà cũng kêu là ức hiếp? Mẹ, vừa nãy rõ ràng còn kích động hơn mình, đầu lưỡi còn bị cô ta cắn cho đau đớn…
Vầng thái dương chạy ra khỏi tầng mây xuyên thấu qua cửa rọi vào, soi bóng Thường Nhạc dâm đãng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiếu Gia Phong Lưu
Dạ Thải Hoa
Thiếu Gia Phong Lưu - Dạ Thải Hoa
https://isach.info/story.php?story=thieu_gia_phong_luu__da_thai_hoa