Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Như Lục Bình Trôi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 101 -
Đ
úng vào sáng mùng ba tết thì Huệ phát điên!
Huệ nằm rúm ró như cái xác vô hồn trên căn gác gỗ ngay buổi tối định mệnh và từ chối mọi sự chăm sóc của Nhành. Mấy ngày qua Nhành chẳng dám rời khỏi Huệ nửa bước. Tình trạng của Huệ mỗi lúc càng xấu đi trông thấy. Cô không chịu ăn bất kỳ thứ gì Nhành đưa đến.
- Cái con này, mày định tuyệt thực đến chết chắc?
Huệ vẫn câm như hến, có cạy răng cũng chẳng thèm mở miệng.
Nhành đặt ly sữa bốc khói trước mặt Huệ, nói:
- Không ăn thì uống chút sữa dằn bụng. Mày mà cứ như vầy, tao bỏ phế luôn, nghe chưa?
Mặc cho Nhành hết lời năn nỉ ỉ ôi, thậm chí chửi bới, đe dọa Huệ vẫn trơ ra như khúc gỗ không nhúc nhích. Bất lực, Nhành khóc tức tưởi. Nhưng nước mắt không thể phục sinh một trái tim đã chết.
Nhành đã mấy lần thử liên lạc với Hoạt nhưng đều không có kết quả. Tết nhứt, Công ty du lịch bề bộn công việc. Nhành đến chỗ Hoạt làm việc thì hay tin anh đã đưa đoàn khách Nhật Bản đi Hội An, chừng nào về thì chưa biết đích xác. Cả buổi sáng chạy lăng xăng coi như công cốc.
Sáng mùng ba tết. Trong lúc Nhành đang tranh thủ hâm lại nồi thịt kho tàu, định xong việc sẽ tạt vô bệnh viện thăm Hiếu một chốc. Nghe tin bà Trần đang túc
trực trong nhà thương Nhành lo hơn là mừng. Dễ chừng chị Hiếu lại xáp lại với mủ. Nồi thịt kho vừa sôi, Nhành tắt bếp. Huệ bỗng từ trên gác bước xuống, cánh mũi phập phồng:
- Đói quá!
Nhành mừng rơn. Như vậy là Huệ đã hồi tâm nghĩ lại. Phải vậy chớ! Không có tình yêu con người ta vẫn sống nhăn răng, nhưng không có thứ gì cho vô bao tử thì người ta sẽ chết ngoẻo tức thì!
- Ủa sao không nằm trên trển tuyệt thực nữa đi? Xuống đây làm chi? – Nhành nói lẩy.
Nhành lật đật dọn cơm hai chị em cùng ăn. Huệ ăn liền ba chén, uống cạn ly sữa nước sôi đầy tràn. Mồ hôi nhễ nhãi.
Suốt bữa cơm, hai người không hề trao đổi với nhau lời nào. Thật ra Nhành rất sốt ruột mấy lần định lên tiếng, nhưng thấy Huệ “ say sưa “ quá nên thôi. Thu dọn xong chén bát, Nhành mới bắt đầu vô việc chính:
- Mày với Hoạt đã xảy ra chuyện gì vậy, con nỡm?
- Gì đâu ạ? Huệ ngơ ngác:- Tụi em rất vui nữa là đàng khác.
- Vui mà cứ nằm chình ình một đống, không ăn, không uống, chẳng nói, chẳng rằng! Lâu lâu lại lấy hơi lên như người hấp hối! Cái vui của mày làm tao sợ đến chết khiếp!
- Tại sao lại chết? Mà ai chết vậy? Có cần người khóc đám ma hôn? Mấy bữa rày thất nghiệp, buồn quá!
- Mày nói năng lung tung gì vậy?
- Cái gì mà lung tung. Ủa, mà chị là ai vậy? Sao lại vô nhà tui? Chồng tui đâu rồi? Chị giấu ảnh ở đâu vậy, hả?
- Đừng có giỡn nữa. Ngay ngắn lại coi! Mày đừng có giả điên, giả dại nhá, tao sốt ruột lắm rồi.
Huệ nói năng không đầu không cuối, toàn những lời vô nghĩa.
- Vợ chồng tui đã mua một biệt thự. Nuôi rất nhiều chó, con nào con nấy bự như voi! Chúng không gặm xương mà chỉ thích ăn thịt thôi nhứt là trẻ con ba tuổi! Nè, chị đã nếm thử thịt trẻ con chưa?
Nhành chết điếng. Rõ ràng thần sắc và lời nói của một người điên!
Nhành cố vớt vát hy vọng cuối cùng:
- Mày biết tao là ai hôn?
- Sao lại không! – Huệ bật cười man dại, đôi mắt trắng dã không có chút sinh khí:- Mi là mụ phù thủy chuyên bắt cóc đàn ông. Chồng của tui đâu? Trả mau!
Huệ trở nên dữ tợn lao tới cấu xé, Nhành vừa chống đỡ vừa khóc.
Huệ bỗng lao nhanh ra khỏi nhà:
- Mụ chằn tinh khốn kiếp đã bắt chồng ta. Ta phải đi giải cứu!
Huệ đi như chạy, miệng không ngớt lảm nhảm. Nhành vội vã đuổi theo, quên cả xỏ dép.
Ra đường, Huệ cúi xuống nhặt sợi vải mục cột quanh bụng. Cầm que củi huơ huơ loạn xà ngầu:
- Mụ chằn kia! Hãy trả lại chồng tao!
Huệ nhìn chiếc xe lam chở khách đi chùa là mụ chằn tinh. Những người ngồi trên xe bị bắt cóc, cô cần phải ra tay nghĩa hiệp giải thoát cho họ.
Chiếc xe đang chạy bon bon thì Huệ bất ngờ nhảy xổ ra chặn ngay đầu xe. Bác tài điếng hồn thắng gấp. Huệ vung gậy nhè đầu bác tài mà bổ xuống. Bác tài nhanh chưn chạy thoát. Huệ túm lấy mấy người trên xe kéo xuống:
- Yêu quái đã chạy rồi. Đã có ta đây các người đừng sợ!
Đám đông kêu lên oai oái. Nhành chạy tới giựt lấy chiếc gậy ném ra xa:
- Xin lỗi mọi người. Em tui nó...
Nhành đẩy Huệ về nhà. Huệ cứ vẫy vùng, nằng nặc đòi đi diệt yêu quái. Lũ trẻ xúng xính quần áo mới rồng rắn đi theo thành một hàng dài. Chúng vỗ tay bộp bộp, đồng loạt reo lên:
- Một, hai, ba, bà điên!
- Một, hai, ba, bà điên! Một, hai, ba, bà điên!
Dòng người mỗi lúc dài thêm. Vài đứa trẻ lượm đá chọi về phía Huệ. Huệ vụt thoát khỏi tay Nhành, huơ gậy về phía bọn trẻ:
- Ồ, vô số là yêu quái! Hãy coi ta đây!
Bọn trẻ vội chạy tản ra. Nhành van xin lũ nhóc hãy để cho Huệ được yên nhưng chúng chẳng nghe. Một viên đá ném trúng lưng Huệ. Sưng vù. Khó khăn lắm Nhành mới đưa Huệ về đến nhà.
- Yêu quái đã bị diệt hết rồi. Bây giờ phải nghỉ ngơi cho lại sức đặng ngày mai chiến đấu với con quái thú chín đầu.
Nhành buộc lòng phải nói theo ngôn ngữ của người điên. Huệ nằm xuống ngoan ngoãn và ngủ lúc nào không hay. Nhành vạch lưng Huệ, thoa dầu lên chỗ sưng. Nước mắt ròng ròng như mưa:
- Chắc mình cũng sẽ điên mất thôi!
Một cái tết đầy bi kịch nặng nề trôi qua như sên bò trên cây mục. Mỗi ngày Huệ đều lên cơn vào lúc trời nóng nhứt. Nhành bất đắc dĩ phải dùng dây thừng cột chưn Huệ lại. Nhưng lúc lên cơn Huệ bỗng có sức mạnh phi thường, bứt đứt dây trói rồi lại tiếp tục đi diệt yêu quái! Huệ đi đâu, Nhành theo tới đó. Mệt, thì lại dìu về nhà cho tắm rửa, ăn uống, ngủ nghỉ. Mới có mấy ngày mà Huệ sút đi mấy kí lô, cả Nhành cũng vậy. Những lúc không lên cơn, Huệ cứ ngồi thừ người trong xó tối, khóc như mưa:
- Chị Nhành ơi, chị hãy cho em một nhát dao kết liễu cuộc đời. Sống như vầy còn khổ hơn là đã chết, khổ em và khổ luôn chị.
Nhành nói:
- Đừng có nói tầm sàm! Đợi vài bữa tao sẽ đưa mày đi khám bịnh. Thế nào cũng chữa khỏi thôi mà.
- Chị đừng an ủi em khiến em càng thêm khổ tâm. Chị không giúp em thì em tự làm lấy một mình.
Huệ chộp lấy con dao. Nhành xông vào giựt lại. Hai bên giằng co, Nhành bị thương ở bắp tay máu ra lênh láng. Huệ hoảng hốt ném con dao ra xa. Lấy vải băng bó vết thương cho Nhành.
- Em trật rồi! Từ nay em sẽ không chết nữa.
Huệ tìm được sợi dây xích và cái ổ khóa đưa cho Nhành:
- Khi nào sắp lên cơn chị làm ơn xiềng em lại, phải dùng cách này em mới không bứt đứt mà đi.
Huệ thú nhận:
- Em và anh Hoạt đã chia tay rồi, chị, tình cờ ảnh biết được việc làm của em và kết quả là...Ảnh thấy nhục nhã khi có một người yêu tệ lậu như em!
Huệ không thể kể nốt câu chuyện vì đau đớn và tuyệt vọng. Nhành cũng lờ mờ đoán ra từ đầu, nhưng cô không thể ngờ Hoạt lại nhẫn tâm đến vậy. Huệ đã làm tất cả vì Hoạt. Vậy mà Hoạt nói tiếng bỏ là bỏ đi luôn, chẳng thèm ngó ngàng gì ráo.
- Tao sẽ gặp con người bạc bẽo đó trắng đen rõ ràng!
Huệ can:
- Thôi chị, chẳng kết quả gì đâu. Em cam tâm rồi.
Mấy ngày qua vì bận chăm sóc Huệ, Nhành không thể đến quán rượu. Cứ chiều đến là trong người cứ bần thần không yên, tay cứ run lên như cầy sấy, và cặp mắt luôn thao láo không tài nào chợp mắt được. Sang đến ngày thứ hai Nhành không thể nào chịu nổi, đành phải xách xe ra đại lý bia gần nhà chở về mấy thùng để dành uống dần.
Uống hết nửa thùng bia lon Nhành lăn ra ngủ say như chết. Bệnh không chữa tự nhiên khỏi! Con ma men đã ngấm vào máu Nhành mất rồi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Như Lục Bình Trôi
Khúc Thụy Du
Như Lục Bình Trôi - Khúc Thụy Du
https://isach.info/story.php?story=nhu_luc_binh_troi__khuc_thuy_du