Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khế Ước Hào Môn 2
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 103: Ngươi Muốn Cái Gì?
“T
a không có mong muốn,” Nàng lắc đầu, “Ta muốn ngươi cũng cho không được.”
Ngón tay Thượng Quan Hạo khe khẽ lật qua khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, mị hoặc nói: “Nếu như thứ ngươi muốn chính là tự do, hoặc là Tần thị, ta đương nhiên không cho được ngươi… Cho nên nói gì nghe có lý một chút, bằng không chỉ biết làm ta tức giận, để ta muốn cướp càng nhiều thứ của ngươi…”
“Ngươi…” Tần Mộc Ngữ cắn môi, căm hận cái nam nhân này, qua một giây vuốt ve an ủi, lại đến một giây trở mặt lật lọng.
Nàng muốn ngọ ngoạy, đôi mắt hắn chán nản một ít, đem dịch qua thanh lan can trên ban công, thân thể to lớn đem nàng vây khốn, gió thổi lồng lộng, nữ nhân trong ngực có bộ dáng bừa bộn duyên dáng.
“Thượng Quan Hạo, không phải ngươi nói tâm tình hôm nay được tốt sao? Ngươi chớ lại ức hiếp ta!” Nàng kinh hãi, lo lắng hét lên.
Nàng có cảm giác như mình không còn là người nữa, nàng cũng không phải làm bằng sắt, nàng sợ đau đớn, sợ bị áp bức lăng nhục, sợ mỗi một lần chọc giận nam nhân này, ngoại trừ đau đớn, ngoại trừ bị chịu tổn thất, bị tiếp nhận lấy những gì mình không muốn, nàng cái gì đều cũng không được làm!
Thượng Quan Hạo nhận ra sự sợ hãi cùng hoảng hốt của nàng.
Đám lửa vừa bốc cháy lên kia đã bị đè xuống, tay hắn lướt qua xoa nhẹ trên những sợi tóc bay trên khuôn mặt của nàng, cảm giác lành lạnh giường như quyến luyến không nỡ buông, thân thể cao lớn phủ phục xuống, nâng khuôn mặt của nàng lên tới gần.
“Đừng sợ… Ta sẽ không đối với ngươi như vậy…”
Nói xong, hắn đã hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, nếm lấy mùi vị của nàng. Tần Mộc Ngữ vẫn sợ hãi như trước, nhưng lại rõ ràng tự nghiệm thấy hắn mỗi một động tác nhỏ, cũng dịu dàng vỗ về, nàng tim đập cuồng loạn cùng sợ hãi từng bước được trấn an. Trong viền mắt có một chút ấm áp, hơi nước ẩm ướt tràn đầy khóe mắt của nàng.
“…” Nàng không cách nào cự tuyệt hắn hôn, dù cho hắn đi sâu vào mà cướp đoạt, bây giờ cũng đã quên giãy dụa.
Thượng Quan Hạo triền miên hôn lên khóe miệng của nàng, giọng nói cuốn hút cất lên: “Mong muốn gì… Tâm nguyện của chính ngươi chưa từng có sao…. Ngoại trừ Tần thị cùng với chuyện ngươi ở bên cạnh ta, hết thảy… Tần Mộc Ngữ, nói cho ta biết ngươi muốn cái gì…”
Trong lòng Tần Mộc Ngữ một hồi chua xót, khóe mắt càng thêm ẩm ướt.
Nụ hôn nồng đậm của hắn hòa tan ý thức của nàng, dần dần hư nhuyễn, toàn thân vô lực, cơ thể nhỏ nhắn rơi vào trong lòng tay hắn, được hắn lấy góc độ tốt nhất mà hôn lấy. Tiếng nói hắn lắng xuống bên tai vọng lại, lần nữa nhắc lại, mang theo ôn nhu êm dịu nhất… “Ngươi muốn gì… Nói cho ta biết, được chứ?”
Tần Mộc Ngữ vô phương chống đỡ bản thân, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bờ vai của hắn, viền mắt một mảnh ươn ướt.
Mộng lúc ban đầu trở lại Trung Quốc kia, mọi thương tổn cùng bi thương đều cũng còn không có đến, bản thân mình như trong mộng, nàng lại có thể trong nụ hôn ấm áp nồng nhiệt kia vây chặt kế hoạch bản thân.
Thượng Quan Hạo ngậm trên môi nàng, dây dưa buông ra, đôi mắt đen láy sáng ngời, mang theo thương yêu nồng đậm, trong ảo giác Tần Mộc Ngữ, phảng phất dường như có từng tầng, từng tầng nước lớn bao quanh, cho nàng yêu thương sâu đậm nhất.
“Ta muốn, ta muốn đàn vi-ô-lông…” Nước mắt nàng tuôn ra, giữa tầng mắt có một vẻ đau thương không nỡ, “Ba ba hắn thích nghe nhất.”
Thanh âm khản giọng kia, giống như ngôn ngữ dễ nghe nhất trên thế giới.
Thượng Quan Hạo cảm thụ được bàn tay nhỏ bé yếu ớt nắm chặt áo mình, hắn buông mắt xuống, cảm thấy trái tim bị một tia đau nhức đánh trúng, nóng hầm hập…. Hắn đem nàng kéo sát vào trong ngực, miêng bao phủ bên tai nàng, khàn khàn nói: “Được.”
***
Một cây huyền cầm đặt trên chiếc khăn trải giường trắng noãn.
Đàn vi-ô-lông đặt ở trong hộp, tĩnh lặng nằm ở đấy.
Tần Mộc Ngữ kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, khó tin mà nhìn nam nhân bên cạnh.
Hắn đang giải quyết giấy tờ, vẻ mặt tuấn dật có phần băng lãnh, cầm một phần tài liệu xem hết, cuối cùng ký lên trên, mạnh mẽ rắn rỏi. Ngón tay dài bay bay một hồi trên bàn, thản nhiên nói: “Thử nhìn xem, hợp hay không hợp.”
Một câu này đúng là nói nàng.
Tần Mộc Ngữ nhìn hắn bận rộn lại thần sắc lạnh lùng, vô ý thức mà biết không nên nói với hắn. Chỉ là cái nam nhân này thật sự là quá mức phức tạp, nàng xem không hiểu, đơn giản tránh né khí tràng cường đại của hắn, chậm rãi ngồi xuống, cánh tay nhỏ nhắn cầm đàn qua.
Đem đàn vi-ô-lông lấy ra, khe khẽ lướt qua.
Trong ánh mắt trong veo của nàng không hề tồn tại nét che giấu yêu thích, dây đàn khẽ đi lên, nàng thử âm một cái. Âm thanh vang lên trong nháy mắt nàng mới đột nhiên chú ý tới, đây là phòng làm việc hắn, một tiếng vừa mới vang lên kia, rất đột ngột.
Nàng ngoảnh đầu lại nhìn Thượng Quan Hạo một chút, không tồi, hắn không chú ý tới, còn đang xử lý giấy tờ.
Nàng dứt khoát buông tâm sự ra, lông mi rung rung một cái, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng kéo bài nhạc mình thích nhất. Thanh nhã xinh đẹp như có như không, bên trong phòng làm việc ngân vang lên.
Tay Thượng Quan Hạo dừng một chút, đôi mắt sâu xa đảo qua, thấy được chỗ nghỉ ngơi bên giường quỳ xuống, thiếu nữ khe khẽ kéo đàn.
Bên gương mặt của nàng, so với cái gì cũng đều là mỹ lệ xinh đẹp.
Tần Mộc Ngữ thỏa thích mà đàn, dáng tươi cười bên khóe miệng càng lúc càng mở rộng, nàng nhớ tới khi đó vừa mới về nước, phản ứng lúc ba ba nghe được ca khúc của nàng, nam tử trung niên nghiêm túc đáng sợ kia trong nháy mắt để lộ ra trên thế gian một nụ cười hiền dịu.
Mãi đến khi trong tầm mắt xuất hiện một đôi mắt sáng lóa hiện ra, tay nàng mới run lên, đột nhiên kéo sai âm!
“Ông!” một tiếng, tiếng nhạc im bặt.
Đưa mắt nhìn sang, Thượng Quan Hạo đã đứng ở trước mặt nàng, quần tây thẳng tắp tiếp cận bên mình, màu sắc khiến người ta kinh sợ. Tần Mộc Ngữ lập tức cầm dây kéo cùng đàn vi-ô-lông đặt ở trên giường, cắn môi, nhẹ giọng mở miệng nói ra: “Ta không biết ngươi có cho ta hay không, cầm lấy đàn một chút thử xem, nếu như ầm ĩ đến ngươi nói ta ra ngoài.”
Dường như chỉ là trong nháy mắt, cái tinh linh đánh đàn mỹ lệ xinh đẹp kia đã không thấy tăm hơi, chỉ còn lại có nàng có phần một chút sợ hãi, lại kiên cường bướng bỉnh, nói ra, để hắn có loại dục vọng muốn phá tan.
Tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, ở nàng trong nháy mắt trở nên kinh ngạc, đem nàng nhấc lên giường, đẩy vào chính giữa!
“…!” Tần Mộc Ngữ than nhẹ một tiếng, mái tóc mất trật tự tản ra, cau mày chống đỡ.
Giây tiếp theo, Thượng Quan Hạo quỳ một gối xuống trên giường, bàn tay giữ chặt vai của nàng, làm cho nàng lại lần nữa bị đè xuống, cánh tay kia giữ bên hông nàng, để nàng vây ở trong lòng ngực.
“Đàn không tốt, làm sao không tiếp tục?” Mắt hắn có một chút dục vọng, thản nhiên nói.
Tần Mộc Ngữ không cách nào cựa quậy được, ánh mắt đầy phòng bị, “Ta sợ ầm ĩ đến ngươi…”
“Ngươi đã ầm ĩ đến ta.” Thượng Quan Hạo cắt ngang lời của nàng.
Tần Mộc Ngữ đến cùng không nói gì, quay mặt qua, tức giận nói: “Được, ta đây xin lỗi. Sau này ngươi bảo ta đến thì ta ngoan ngoãn đứng bất động là tốt rồi, bằng không ầm ĩ ngươi được không?”
Thượng Quan Hạo nhìn thật sâu vào nàng, không nói gì, chỉ là cúi đầu hôn lên trên cổ nàng.
Một chuỗi tê dại mẫn cảm, trí mạng lẻn đến toàn thân!
“…” Tần Mộc Ngữ như vô lực, run rẩy, tay nắm chặt ra giường, “Thượng Quan Hạo…”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khế Ước Hào Môn 2
Cận Niên
Khế Ước Hào Môn 2 - Cận Niên
https://isach.info/story.php?story=khe_uoc_hao_mon_2__can_nien