Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đại Tần Bá Nghiệp
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 24: Trường Kiếm Đương Ca.
G
ió đêm thấu xương thổi vào mặt như dao cắt, dưới sự che giấu của màn đêm, Hạng Vũ mang theo năm ngàn kỵ binh cuối cùng cũng xé được vòng vây quân Tần, lao vào một mảnh rùng cạnh bờ sông Ô Giang, dần dần bỏ xa truy binh.
Lúc này, quân Sở đi theo Hạng Vũ còn chưa tới 300, người nào cũng đẫm máu, chiến mã đầm đìa máu me, không biết là máu của kẻ địch hay là máu của bản thân rơi xuống.
Đi qua cánh rùng này, là tới được bến đò duy nhất của Ô Giang là Tùng Lâm, chỉ có theo nơi này vượt sông mới có thể mau chóng thoát khỏi truy binh, sau đó theo ven sông xuống, vượt qua biên giới nước Tề, tới lúc đó lại tìm biện pháp tu chỉnh lại.
Sau một trận huyết chiến, những người còn sống đều đã sức cùng lực kiệt, lắc lư muốn ngã, hoàn toàn để mặc cho ngựa đi. Lúc này, một trận tiếng vó ngựa vang tới, trong màn đêm có vẻ vô cùng chói tai.
Hạng Vũ cả kinh, đang định sai người xem xét, đã thấy là Bồ Nghĩa thúc ngựa tới. Bởi vì huyết chiến, cả người hắn cũng đầy máu, lúc này nhìn vô cùng chật vật”.
Giục ngựa vọt tới, Bồ Nghĩa lớn tiếng nói: “Tướng quân, không tốt, Ngu Cơ cô nương đã bị trọng thương, chỉ sợ...”.
Hạng Vũ vẫn luôn liều chết chém giết, vì nghĩ Ngu Cơ thân mang tuyệt nghệ nên không lo lắng, nào ngờ nàng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, lúc này nghe được tin dữ, mắt chợt tối sầm, thiếu chút nữa thì ngã xuống ngựa. May là thân mình chợt tỉnh lại, không hỏi nhiều, lập tức thúc ngựa phóng về phía sau.
Chỉ khoảng mấy chục thước, đã thấy bạch mã của Ngu Cơ bi thương đứng trên một bãi đất trống, mà Ngu Cơ y phục đen đang mềm oặt nằm trên ngựa, có vẻ không còn tri giác.
Hạng Vũ xoay người xuống ngựa, ngơ ngác nhìn thân thể mềm mại đó, chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, lào đảo suýt ngã, mau là bên cạnh có thân binh nhanh mắt, đỡ dậy, Hạng Vũ mới hồi phục được tinh thần.
Nhìn Hạng Vũ mặt không còn chút máu, Anh Bố người đầy máu tiến lên thấp giọng nói: “Tướng quân, lúc Ngu cô nương phá vây bị nỏ của quân Tần bắn tráng. Tuy rằng nàng thân thủ kinh người, dùng kiếm đỡ được, nhưng vẫn bị trúng vào vai, khoảng cách đến ngực không xa lắm, có thế kiên trì tới lúc này đã là kinh người rồi. Chỉ có điều, phía sau chúng ta là mười vạn truy binh, rất khó có thể mang theo Ngu cô nương trọng thương. Tướng quân, vì đại kế sau này, mong tướng quân nhịn đau...”.
Hạng Vũ không đợi hắn nói xong, xanh mặt, hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng đi tới chiến mã của Ngu Cơ, nhẹ nhàng ôm cô xuống, phát hiện ra, vùng vai đã bị một mũi tên bắn thủng, may là quỹ đạo đi lệch khỏi tim, cho nên mới không mất mạng. Bởi vì loại nỏ này uy lực quá lớn, dường như bắn thủng cả thân thể, cho nên thương tật ghê người. Cho dù có vô số y dược ở đây, trong tình trạng bỏ chạy trối chết này cũng không thể chữa trị được.
Áo giáp đen của Ngu Cơ đã sớm thấm đẫm máu tươi, thân thể lạnh như băng, khuôn mặt trắng bệch, càng có vẻ rang động lòng người.
Nắm bàn tay lạnh lẽo của Ngu Cơ, Hạng Vũ lòng như dao cắt, lúc này mới hối hận vì đã nghi ngờ Ngu Cơ, nàng đã thâm tình trọng nghĩa như vậy, mà mình lại...
Nghĩ tới đây, liền ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của nàng, lạnh giọng nói: “Ngu Cơ, Ngu Cơ, nàng tỉnh lại đi, ta không nên để nàng đi theo ta... Ta không nên hoài nghi nàng... Ta đúng là đồ không ra gì!”.
Nói tới đây, hai hàng nhiệt lệ tuôn trào, rớt xuống ngọc dung tái nhợt của Ngu Cơ. Ngu Cơ bởi vì mất nhiều máu, bị hôn mê, giờ bị Hạng Vũ ôm chặt lấy, rốt cuộc cũng mở nhẹ hai mắt, thất thần nhìn Hạng Vũ thần tình hoảng loạn, mong manh nói: “Hạng... Đại ca, ta không sao, huynh mau rời đi... Không cần... Lo đến ta...”.
Hạng Vũ sớm đã rối như tơ vò, vẫn ôm lấy thân thể Ngu Cơ, thấp giọng nói: “Ngu Cơ, nàng sẽ không sao đâu, ta sẽ mang nàng rời đi, chúng ta cùng nhau đi...”.
Nở nụ cười thê lương, gắng sức nâng tay vuốt ve khuôn mặt cương nghị của Hạng Vũ, Ngu Cơ khẽ thở dài nói: “Hạng đại ca... Ngu Cơ chỉ muốn quay về cố hương... Cả đòi đốn củi săn thú... Không cần gì khác...”.
Nói tới đây, thanh âm dần nhỏ lại, nụ cười dần tắt, ý thức trở nên mơ hồ, lại lịm đi.
Nhìn thấy Ngu Cơ càng lúc càng suy yếu, Hạng Vũ trầm xuống, không ngờ lại quên mất truy binh phía sau, ngẩn người ra. Anh Bố ở bên cạnh thập phần lo lắng, thấp giọng thúc giục: “Tướng quân, nếu không qua sông, chúng ta sẽ...”.
Hạng Vũ nhẹ nhàng đặt Ngu Cơ lên mặt đất, đứng dậy nhìn vào mảnh rùng sâu, tâm thần bất định nói: “Ta sẽ mang Ngu Cơ theo cùng!”. Nói xong, tiến tới ôm lấy Ngu Cơ đặt lên chiến mã của mình.
Anh Bố tiến lên một bước, lo lắng nói: “Tướng quân, Ngu Cơ không cứu được nữa, dù tướng quân có mang theo nàng cũng sẽ liên lụy tới mọi người, tướng quân, phải lấy đại cục làm trọng”.
Bồ Nghĩa tuy rằng đau lòng vì Ngu Cơ, nhưng cũng phải tiến lên thúc giục: “Tướng quân, phía trước không xa chính là bến đò, nếu để cho quân Tần đuổi kịp, máu huyết các huynh đệ sẽ uổng phí đó!”.
Hạng Vũ không nói gì, nhìn thân thể dần lạnh như băng trong lòng, vươn bàn tay khẽ vuốt ve ngọc dung tuyệt mỹ, ảm đạm thở dài, còi áo bào trên người mình, nhẹ nhàng đặt lên thân thể đó, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, xoay người.
Lên ngựa, dẫn dắt không tới ba trăm quân Sở hướng vào bóng tối đi tới bến đò ven sông.
Nước sông chảy xiết về nam, mặt sông rộng khoảng chừng hai dặm, những con sóng nối lên theo gió bắc. Dưới ánh trăng thê lương, một bến đò nho nhỏ lẳng lặng nằm trên dòng nước xiết, hai chiếc thuyền lớn buộc vào tàng đá, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kẽo kẹt.
Bồ Nghĩa liếc nhìn phương hướng của truy binh, lau mồ hôi lạnh trên trán, thấp giọng nói: “Tướng quân, may là có hai chiếc thuyền, chỉ cần qua bờ bên kia, chúng ta có thể thoát khỏi truy binh rồi!”.
Hạng Vũ gắng bình tĩnh lại, mặt không đổi sắc gật đầu nói: “Sai người gọi người chèo thuyền dậy đi, chúng ta lập tức sang sông!”.
Bồ Nghĩa xưng vâng, vội vàng đi, các chiến sĩ thấy bến đò đã ở trước mặt, rốt cục cũng thà lỏng, tới tấp xuống ngựa, ngồi bệt xuống đất, có người kiểm tra thương thế, có người kiểm tra chiến giáp, có người lại lại tìm mấy búi cỏ khô, cho ngựa ăn tạm. Nhánh quân Sở phá vây này dù trong gió lạnh, cũng vẫn ý chí sôi sục.
Hạng Vũ giao ngựa cho Anh Bố, Hạng An đã sớm không thấy tung tích, Anh Bố tạm thời gánh vác nhiệm vụ chăm sóc Hạng Vũ. Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Bồ Nghĩa, Hạng Vũ nở nụ cười chua xót, bùi ngùi thở dài.
Bỗng nhiên, một tiếng thét kinh hãi vang lên: “Người nào, đứng lại!”. Theo tiếng quát, vài tên lính xông lên. Từ bóng đêm truyền tới một thanh âm: “Tiểu nhân Sở Tuyên, cố ý ở đây chờ tướng quân qua sông”.
Theo tiếng nói, một bóng đen nhẹ nhàng đi về phía Hạng Vũ, nương theo ánh trăng mỏng manh, Hạng Vũ có thể thấy phía trước là một người trẻ tuổi ăn mặc giống ngư dân, khoảng chừng trên dưới 30, nghe thanh âm có vẻ là người lái đò nơi này, tâm tình rốt cuộc cũng thả xuống.
Hai hàng lông mày nhướng lên, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là lái đò nơi này?”.
Sở Tuyên kia vội vàng ứng tiếng nói: “Tiểu nhân lái đò mưu sinh nơi đây, vì biết tướng quân sẽ vượt sông nên đã chờ đợi lâu ngày rồi!”.
Hạng Vũ chợt thấy khả nghi, lớn tiếng truy hỏi: “Sao ngươi lại biết ta muốn qua đây?”.
Trong bóng đêm không thấy rõ được mặt Sở Tuyên, chỉ thấy hắn như là giật mình nói: “Hôm trước sứ thần nước Sờ qua sông rồi, chẳng lẽ còn chưa gặp tướng quân?”.
Hạng Vũ cười lạnh nói: “Ngươi chỉ là một kẽ lái đò, chẳng lẽ nhận ra được trọng thần Sờ quốc?”.
Sở Tuyên trong bóng đêm âm trầm nói: “Người hôm trước qua sông là chủ cũ của tiểu nhân, bởi vậy nhận ra được, lại biết năm ngoái người đó đi theo Sở Vương, cho nên biết là túi sứ. Sau khi người đó trở về Sờ, cũng do tiểu nhân đưa đò, hơn nữa tiểu nhân còn thấy người đó dẫn theo nhiều người khác mai phục ở bên kia, hình như là muốn tiếp ứng cho tướng quân”.
Hạng Vũ nghe thấy lời này, hy vọng vừa dấy lên liền tiêu tán vô ảnh vô tung, chân hơi lảo đảo. Anh Bố nhịn không được thấp giọng nói: “Sở Vương chẳng lẽ là phái người tới gặp Tần Vương? Chẳng lẽ hắn ta lại bán đứng tướng quân sao?”.
Hạng Vũ lúc này còn chưa tiêu hóa được nỗi đau Ngu Cơ, lời này đã khiến cho tôn nghiêm cuối cùng của hắn bị xé thành mảnh nhỏ, khó có thể chịu đựng được. Không ngờ Sở Vương mà mình khổ tâm bồi dưỡng tới thời điểm cuối cùng lại hy sinh chính mình, cảm thấy vô cùng bi phẫn, thống khổ.
Liền đứng nhìn dòng nước chảy cuồn cuộn, ảm đạm nói: “Anh Bố, ngươi lập tức dẫn mọi người sang sông đi!”.
Anh Bố gật đầu nói: “Tướng quân đi trước, Anh Bố sẽ theo phía sau”.
Hạng Vũ nhìn dòng nước chày trong đêm, bi thương cười nói: “Hạng Vũ ta từ lúc phản Tần đã không để ý sinh tử rồi, không ngờ rằng ông trời lại vong Hạng Thị ta!”.
Anh Bố giật mình nói: “Tướng quân sao lại nói lời ấy? Chỉ cần chúng ta qua được bờ bên kia, liền có khả năng tới được biên giới nước Tề, còn cơ hội mà!”.
Hạng Vũ cười khổ nói: “Ta hiện giờ binh chỉ có mấy trăm, đi tới nước Tề cũng lại phải bám vào Tề vương. Ta bị quân Tần đánh cho đại bại, liên tục bại lui, mà ngay cả Ngu Cơ cũng... Ta làm gì còn mặt mũi nào mà gặp thiên hạ chư hầu, nào còn mặt mũi nào mà đặt chân tới Giang Đông?”.
Anh Bố cũng lộ ra vẻ bi thảm, không khỏi buồn bã nói: “Vậy tướng quân có tính toán gì không?”.
Hạng Vũ vỗ vỗ con ngựa đang ăn cỏ bên cạnh mình, ảm đạm nói: “Con ngựa này đã theo ta nhiều năm, may mắn còn chưa chết trận, ngươi mang nó lên thuyền, cũng thoát thêm được một mạng!”.
Anh Bố nghe thấy thế, cả người rung mạnh, run giọng nói: “Tướng quân!”.
Hạng Vũ căm phẫn cười nói: “Hạng Vũ ta đường đường nam tử, cho dù có chết, cũng không thể chết trong tay tiểu nhân!”.
Lời còn chưa dứt, đã rát trường kiếm ra đâm vào cổ. Anh Bố không ngờ Hạng Vũ lại cương liệt như vậy, kinh hô một tiếng, lại đã muộn nửa bước.
Chỉ thấy hàn quang chợt lóe, thân hình cao lớn của Hạng Vũ đổ sụp xuống! Bỗng nhiên, hàng loạt tiếng reo hò vang lên, truy binh của quân Tần đã tới gần. Anh Bố không kịp liếc nhìn Hạng Vũ, dắt con ngựa ô chùy mang theo những chiến sĩ quân Sở còn lại vội vàng rời đi.
o O o
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đại Tần Bá Nghiệp
Ngọc Vãn Lâu
Đại Tần Bá Nghiệp - Ngọc Vãn Lâu
https://isach.info/story.php?story=dai_tan_ba_nghiep__ngoc_van_lau