Chương 103: Giống Đi Giết Người
rong nhà mang phong cách cổ kính, ánh mặt trời chiếu vào, còn có chút nóng bỏng.
Nhưng Tô Thi Thi trong lòng lại cảm giác có vô tận ớn lạnh.
Tay chân cô lạnh lẽo, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Vị phụ nhân này nhìn qua chỉ có hơn bốn mươi tuổi xinh đẹp, Tô Thi Thi há miệng thở dốc, lại không biết nên xưng hônhư thế nào.
“Tô tiểu thư, không biết có chuyện gì?” Nhậm Tiếu Vi khách khí hỏi han.
Người kia mang theo ánh mắt xa cáchđể cho Tô Thi Thi trong lòng âm u: “Đoàn phu nhân.”
Cô trầm thấp kêu một tiếng: “Tôi là tới tìm bà nội tôi.”
“Bà nội cô?” Nhậm Tiếu Vi đôi mi thanh tú nhíu lại, quay đầu nhìn về phía Hồng Cầm bên cạnh, “Đoàn lão phu nhân đã tới sao?”
Hồng Cầm lắc đầu: “Hôm nay không có người ngoài khác tới.”
Nàng đặc biệt đem “người ngoài khác” mấy chữ nói ra thật sự nặng.
Tô Thi Thi tâm mạnh rút một phen. Đúng rồi, cô cùng bà nội mình đều là người ngoài.
Cô vậy mà rõ ràng cảm giác được mẹ của Bùi Dịch cùng vị Hồng Cầm này cũng không chào đón cô.
“Đoàn phu nhân, tôi nghe nói bà nội tôi bị đưa đến bên trong trang viên này, tôi nghĩ muốn gặp mặt bà.”
Tô Thi Thi tận lực vẫn duy trì phong độ, trời biết cô hiện tại đã sốt ruột đến thế nào rồi.
“Tô tiểu thư, thật xin lỗi, bà nội cô không hề ở trong này.” Nhậm Tiếu Vi bình tĩnh nói.
“Không có ở đây?” Tô Thi Thi đôi mắt mở to, có chút không tin, “Tôi rõ ràng nghe nói bà nội bị mang tới trang viên mày.”
“Tô tiểu thư, chẳng lẽ phu nhân còn có thể lừa cô hay sao?” Hồng Cầm cau mày nói.
Tô Thi Thi chân mày nhíu lại, bọn họ không có lý dolừa gạt cô. Nhưng là, bà nội cô đi nơi nào rồi chứ?
Cô nghĩ nghĩ lại hỏi: “Lão gia đâu?”
“Lão gia ông ấy có tay có chân, đi nơi nào chúng tôi sao biết được?” Hồng Cầm trong thanh âm đã có chút không kiên nhẫn.
Trái lại Nhậm Tiếu Vi vẫn như cũ lẳng lặng đứng tại chỗ, bất động không giận, bộ dáng như là đối với lại chuyện này toàn bộ cũng không quá quan tâm.
Tô Thi Thi âm thầm đánh giá một phen, nếu ở trong này hỏi không ra cái gì, xoay người muốn đi.
“Tô tiểu thư.” Nhậm Tiếu Vi bỗng nhiên gọi cô lại.
Tô Thi Thi dừng bước quay đầu, nghi hoặc nhìn bà.
Nhậm Tiếu Vi đi về phía trước một bước, trong giọng nói có chút mỏi mệt. Bà nói: “Hôm nay cô không nên đến chỗ này.”
Tô Thi Thi tâm “Đòang” một phen, như là bị cái gì đó nện vào một dạng.
Cô xoay người đứng thẳng thân thể, không tự tị cũng không hống hách nhìn bà: “Thật xin lỗi mang đến phiền toái đến phu nhân, nhưng là, tôi không thể mặc kệ bà nội mình.”“Tôi không phải ý này.” Nhậm Tiếu Vi thở dài, không rõ thật hay giả nói, “Trước kia Tiểu Dịch tuy cùng cha kế này quan hệ không hòa hợp, nhưng là chưa từng có giống như hiện tại căng thẳng như vậy.”
Bà nói xong thẳng tắp địa nhìn mi mắtTô Thi Thi: “Tô tiểu thư, cô biết ý của tôi là gì chứ?”
Tô Thi Thi đáy lòng một chỗ nào đó “Rầm” một phen, giống là bị người xé rách vậy, bị xát rất nhiều muối, từng đợt đau đớn.
“Đoàn phu nhân cảm thấy được, là vì tôi đến đây mới khiến cho bọn họ mâu thuẫn trở nên gay gắt, phải không?” Tô Thi Thi đồng dạng nhìn thẳng mi mắt của bà, không e dè hỏi han.
“Tôi không nói như thế.” Nhậm Tiếu Vi nở nụ cười một phen, ngữ khí vẫn như cũ ôn nhu như lúc ban đầu.
Mà Tô Thi Thi tâm lại chìm vào đáy cốc, đột nhiên cảm thấy được chính mình một chút đều đã không hiểu được vị phu nhân trước mắt này.
Bà là mẹ của Bùi Dịch, cô cực kỳ tôn trọng bà. Đúng là hiện tại, bà rõ ràng lại nói với cô: xin giữ một khoảng cách với con trai tôi, nhưng là những lời này không phải tôi nói, chính cô nên là tự mình hiểu rõ.
Tô Thi Thi há miệng thở dốc, rất muốn hỏi bà phải là người hiểu biết con trai hơn chứ?
Tô Thi Thi tự nhiên nở nụ cười một phen, có lẽ cô là một quả bom chực nổ bất cứ lúc nào, đúng là ai có thể đảm bảo, người kích nổ quả bom này không phải Bùi Dịch?
Tô Thi Thi trong đầu hiện hình ảnh che chở người đàn ông của cô, cuối cùng chỉ là há hốc mồm, đem lời đều đã nuốt trở vào.
“Quấy rầy rồi.” Tô Thi Thi cúi đầu, nói xong xoay người rời đi.
“Rừmm...” Mobile phone vào thời điểm này bất ngờ rung lên, Tô Thi Thi tim đập một phen, vội vàng lấy ra, đang nhìn đã đến màn hình biểu hiện khi đó, mày mạnh vừa nhíu.
“Đoàn Ngọc Lộ?” Tô Thi Thi mới vừa bắt máy, đầu bên kia liền truyền đến tiếng Đoàn Ngọc Lộ hung hãn.
“Cô hiện tại nhất định đang tìm bà nội cô? Không nghĩ tới đúng không, bà nội đang trong tay tôi. Muốn tìm bà nội, liền đến Hà gia đi. Nhớ kỹ một cô đến đây, tôi cũng không hy vọng nhìn thấy người khác đến, nhất là chú trẻ!”
Đoàn Ngọc Lộ hung tợn nói xong, liền cúp điện thoại.
Tô Thi Thi nghe trong điện thoại truyền đến âm tút tút, quả đấm mạnh xiết chặt, trong mắt đều là lửa giận.
Đoàn Ngọc Lộ, Hà gia!
“Thì ra lại là Hà gia các người đụng tay vào, tôi trước kia có phải quá nhân từhay không, để cho các người coi khinh tôinhư vậy!”
Tô Thi Thi bước nhanh hướng tới bên ngoài chạy đi, chỉ chốc lát sau ra khỏi nhà chính.
“Phu nhân, người tại sao không nói nói rõ ràng cho cô ấy? Để cho cô ấy không cần tiếp tục quấn lấy thiếu gia nữa.”
Thấy Tô Thi Thi sau khi đã đi, Hồng Cầm khó hiểu nhìn Nhậm Tiếu Vi.
Nhậm Tiếu Vi thở dài: “Bà cũng không phải không biết tính tìnhTiểu Dịch. Tôi có thể làm liền làm cả rồi, toàn bộ vẫn lại là do chính bọn nó tự quyết định thôi.”
“Nhưng là cô gái này cùng với thiếu gia, chỉ sẽ liên lụy thiếu gia. Cô ấy liền cùng Trạm Dẫn Lan trước kiamột dạng người, cô...”
“Hồng Cầm, không được nhắc đến cô gái kia nữa.” Nhậm Tiếu Vi vừa nghe ba chữ Trạm Dẫn Lan kia, sắc mặt chải quét địa một phen liền trầm tiếp xuống.
Hồng Cầm tự biết mình nói bậy, rụt rụt cổ, không dám tiếp tục nói lung tung.
Nhậm Tiếu Vi nhìn bíng lưng Tô Thi Thi đi xa dần, trong lòng càng ngày càng trầm.
Cô ấy không phải Trạm Dẫn Lan, đúng là so với Trạm Dẫn Lan vẫn còn nguy hiểm hơn rất nhiều.
Bà đau đầu nhíu mi xoa xoa trán, đối với Hồng Cầm nói: “Bà đỡ tôi vào nghỉ ngơi đi.”
Vâng ạ Hồng Cầm lập tức đỡ lấy tay bà, trong mắt đều là thương tiếc.
Nhậm Tiếu Vi có bệnh hay choáng váng đầu, nhiều năm qua như thế vẫn không có cải thiện, ngày thường chịu không nổi kích động.
Đúng là từ sau khi vị Tô tiểu thư này đến đây, việc lớn việc nhỏ không ngừng, phu nhân bà không biết đã bao nhiêu lần bị phát bệnh.
Bên này, sau khi Tô Thi Thi cấp tốc chạy đến bên ngoài, mới nhớ tới Bùi Dịch không biết từ lúc nào không thấy nữa, đang muốn tìm anh, xe của Bùi Dịch xe hướng cô chạy đến.
“Lên xe.” Bùi Dịch mở cửa xe.
“Bà nội tôi đang ở Hà gia.” Tô Thi Thi vừa nói vừa nhảy lên xe.
Ngay sau đó lái xe một cái đột nhiên thay đổi, xe quay đầu hướng tới bên ngoài trang viên chạy tới.
“Tôi biết, đừng có gấp, không có việc gì.” Bùi Dịch ôm vai Tô Thi Thi, trầm giọng an ủi.
Ạn lúc trước nhận được điện thoại của Tần Phong, nói chính là chuyện này.
Phương Ngọc Hoa là người của Đoàn gia đưa về thành phố này, nhưng là cũng không có đưa đến trang viên của Đoàn gia, mà là bị Đoàn Ngọc Lộ mang đến Hà gia.
Chuyện này Đoàn gia cùng Hà gia đều có tham dự.
Tô Thi Thi sắc mặt xanh mét.
Một bên là chồng trước của cô, bên là cùng cô có quan hệ huyết thống. Nhưng là bọn họ hiện tại đều là muốn làm cái gì? Bọn họ tới cùng là có ít nhiều hận cô, muốn hướng một bà lão mà xuống tay!
“Xem ra, lão già kia không hề nghĩ muốn trực tiếp liên lụy đến mình, chúng ta yên lặng xem xét.” Bùi Dịch nói.
Tô Thi Thi đột nhiên nhớ tới lời vừa rồi Đoàn Ngọc Lộ nói, nhíu mày nói: “Cô ta muốn tôi một mình đi đến.”
Bùi Dịch trong mắt hiện lên quét xuống tàn nhẫn, âm trầm nói: “Cô ta không tư cách ra điều kiện.”
Anh muốn đi, người nào cũng không thể ngăn được!
Xe rất nhanh liền chạy đến chỗ Hà gia, Tô Thi Thi mới vừa xuống xe, trực tiếp liền ngây ngẩn cả người.
Cô quay đầu sững sờ nhìn Bùi Dịch, nuốt nước miếng, gian nan nói: “Bọn họ bày binh bố trận cũng quá khủng bố rồi.”
Cô thấy được cái gì?
Cô nhìn thấy có khoảng xem 50 vệ sĩ, đồng thời đứng ở cửa, đem đường phố đều đã cho chặn lại rồi.
Bùi Dịch nắm tay Tô Thi Thi, hướng vệ sĩ nhàn nhạt liếc mắt ra hiệu. Nháy mắt tiếp theo, 50 vệ sĩ kia nhanh chóng hướng tới trong nhà họ Hà tiến vào.
“Đi thôi.” Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, nắm ôm cô đi vào phía trong.
Giờ khắc này, Tô Thi Thi tâm cuồng nhảy dựng lên.
Cô cảm giác cô không phải đi cứu người, ngược lại như là đi giết người!
Đc 3 chương rồi. Còn siêng thì tối thêm chương. Ko thì.....
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh