Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lâm Mộ Mai
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 102
T
ay Mộ Mai lần đến nơi Hồng Tiểu Hiền đã gợi ý, tìm được chiếc hộp nhỏ đựng đôi khuyên tai trong túi lớp lót áo vest của anh. Chiếc hộp hình dẹt, logo trên nắp hộp hình vỏ sò.
Mở nó ra, đôi khuyên tai nằm trong hộp hệt như cô đã tưởng tượng, màu xanh lam, hình dáng tinh xảo, hoa mai dài tòn ten. Mộ Mai cẩn thận cầm khuyên tai lên, lắc lư trước mặt Vưu Liên Thành, phản chiếu ánh sáng lấp lóe.
"Đôi khuyên tai này cực kì hợp với chiếc váy của em đấy Liên Thành." Lòng Mộ Mai hân hoan vui sướng.
"Cái này không phải tặng cho em." Khác với vẻ vui mừng của Mộ Mai, giọng Vưu Liên Thành bình lặng như hồ nước.
Tuy rằng biết anh nói dối, nhưng Mộ Mai vẫn rất khó chịu. Cô nắm đôi khuyên tai trong lòng bàn tay, giơ cao lên.
"Không phải cho em ư? Chủ nhân đôi khuyên tai này là Đông Tiểu Quỳ, Ngô Phương Phỉ hay cô gái khác? Nếu vậy..." Mộ Mai kéo dài giọng rồi gằn từng chữ, "Nếu đôi khuyên tai này không phải cho em mà thuộc về cô gái khác, vậy thì em sẽ phá hủy nó."
Mộ Mai vung tay về phía cửa sổ mở rộng, Liên Thành lập tức ngăn tay cô lại giữa khoảng không, kéo tay cô xuống rồi chậm rãi mở lòng bàn tay cô ra, cầm lại đôi khuyên tai rõ ràng thuộc về cô.
Mộ Mai bỗng nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ của Liên Thành. Tay anh dịu dàng lướt qua sợi tóc nơi huyệt thái dương cô, nhẹ nhàng xoa lên vành tai cô. Cô ngẩng đầu, chờ đợi anh đeo nó lên cho cô.
Cuối cùng đôi khuyên tai ấy đã được đeo lên chính vành tai cô. Cuối cùng Lâm Mộ Mai đã được mang đôi khuyên tai Vưu Liên Thành mua bằng số tiền đầu tiên tự mình kiếm được rồi.
Có nó, trông cô trở nên xinh đẹp vô vàn, nên thơ hệt như vô số lần trong tưởng tượng của anh. Liên Thành đưa tay vuốt nhẹ lên đôi khuyên tai.
"Đôi khuyên tai này anh mua ở một tiệm trang sức tại Brazil, ông chủ tiệm bảo nó được sản xuất bằng thủ công. Những trang sức được làm thủ công đều phải tuyển chọn nguyên liệu kỹ lưỡng, cho nên giá cả sẽ đắt hơn. Lần đầu nhìn thấy nó, anh đã nghĩ nó phải thuộc về em. Khi ấy anh mới vừa đến Brazil làm chưa được nửa tháng, rất sợ sẽ bị người ta mua mất, nên mỗi ngày lúc tan làm anh đều đến tiệm trang sức đó xem. Cứ thế cả một tuần lễ, ông chủ đã chịu để lại đôi khuyên tai này cho anh. Sau khi lĩnh tháng lương đầu tiên, rốt cuộc anh đã mua được nó." Giọng Vưu Liên Thành khản đặc, "Lâm Mộ Mai, em có thích khuyên tai anh mua cho em không?"
"Ừ!"
Mộ Mai khẽ chau mày, áp mặt vào lòng bàn tay Liên Thành, nước mắt lẳng lặng tuôn rơi từ khóe mắt, lặng lẽ đọng đầy trong bàn tay anh.
Không ai cử động, cứ để mặc nước mắt được không khí hong khô. Mộ Mai ngẩng mặt lên, khẽ nắm lấy vạt áo anh, đăm đắm nhìn vào mắt anh.
"Liên Thành, anh còn cần em nữa không?"
Hãy để cho kiêu ngạo, dè dặt, yếu hèn đều bay biến hết đi!
"Liên Thành, em muốn ở bên anh!"
Vưu Liên Thành nhắm hai mắt lại, mỗi một mảnh xương trên người anh đều run lên lách cách, mỗi một mảnh xương đều gào thét điên cuồng: Anh cần cô, muốn ở bên cô, mãi mãi và mãi mãi!
Mãi mãi ư? Khi chạm đến hai chữ này, tim Vưu Liên Thành đau như cào xé. Lần nữa mở mắt ra, thấy trên gương mặt đang gần trong gang tấc nhìn mình vừa mong đợi vừa bất an, hệt như chú chó chú mèo đáng thương đợi chủ nhân mình đến dẫn về nhà trong đêm mưa. Đôi môi cô tươi thắm hơn bất cứ lúc nào, anh cúi đầu muốn chạm vào đôi môi ấy, muốn hòa tan màu sắc diễm lệ kia vào miệng, nuốt trôi xuống bụng mình.
Mộ Mai nhắm mắt lại, Liên Thành sắp hôn cô, Liên Thành sắp liếm sạch son môi của cô rồi. Cô chu môi lên, để đôi môi mình trông càng hấp dẫn. Nhưng chờ mãi mà Mộ Mai vẫn không cảm nhận được cánh môi cũng như nụ hôn như vũ bão của Liên Thành đáp lại, chỉ nghe thấy giọng nói anh bình tĩnh đến lạ.
"Lâm Mộ Mai, anh không thể ở bên em."
Mộ Mai ngỡ rằng mình đã nghe lầm rồi, cô choàng mở mắt ra. Nhưng khi nhìn vào gương mặt trầm tĩnh của anh, Mộ Mai biết những mình gì nghe thấy đều là sự thật. Bỗng chốc, cô không muốn hỏi anh lý do nữa. Tất cả dũng cảm của cô đều bị gương mặt và giọng nói lạnh nhạt của anh đánh tan.
Tay cô chậm rãi trượt khỏi cổ áo anh, buông rủ bên váy mình. Mộ Mai gật đầu không ngừng, lẩm bà lẩm bẩm: "Em biết rồi, em biết rồi..."
Có lẽ do ly biệt, có lẽ do lừa dối, có lẽ do đặc tính hay thay đổi của con người đã khiến hai trái tim không thể ở cùng một chỗ, không muốn hòa chung một nhịp nữa rồi. Không sao cả, Mộ Mai biết, Mộ Mai hiểu mà.
Lúc cô quay người đi, Vưu Liên Thành lại thấy hai xoáy tóc nho nhỏ quật cường, xoáy sát vào nhau kia. Cô gái này...
Khi bước chân đầu tiên cất lên, anh đã vươn tay ra kéo cô vào ngực mình, ôm lại thật chặt. Nếu có thể hòa cô vào trong thân thể anh thì tốt biết mấy.
Khoảnh khắc bị anh ôm vào lòng, cảm xúc Mộ Mai bắt đầu cuồn cuộn tuôn trào. Nước mắt cô thi nhau chảy xuống, tay đánh anh, miệng cắn anh, chân đá anh. Cô đã nói ra lời nói bẽ mặt nhất đời này rồi kia mà, “Liên Thành, anh có cần em nữa không?”
Vưu Liên Thành để mặc cho cô đánh đá cắn mình, cũng mặc cho cô coi bộ vest của mình là tờ khăn giấy, cô đánh mệt, đá mỏi liền vùi vào người anh. Anh cũng vùi mặt vào hai xoáy tóc của cô, xin Thượng đế làm chứng, Vưu Liên Thành thật sự có thử đẩy Lâm Mộ Mai ra rồi.
"Mộ Mai." Liên Thành hôn lên hai xoáy tóc kia, "Hiện giờ anh không thể ở bên em, tại vì anh đang là bạn trai của cô gái khác. Anh đã nhận lời với cô gái kia, cho cô ta ba tháng. Mộ Mai, hai tháng sau, anh sẽ chia tay với cô ta, sau đó..." Giọng Vưu Liên Thành vừa ngọt ngào vừa bất lực, "Sau đó anh sẽ dẫn em rời khỏi nơi này, rồi giấu em đi, để cho mấy tên đàn ông khác đừng vọng tưởng nhìn thấy có bộ dạng quái quỷ này của em."
Bộ dạng quái quỷ á? Không hề nhé! Khi nãy anh nhìn thấy bộ váy của cô, mắt đã trợn thật to kia mà. Mộ Mai vùi mặt vào lòng anh, cười thầm.
Qua một lát, Mộ Mai nhớ ra gì đó bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, nũng nịu: "Liên Thành, vậy anh có còn gọi em..."
Mộ Mai ngập ngừng, cô không còn can đảm để nói ra câu mất mặt kia nữa, chẳng qua giọng nói vẫn gượng gạo, cứ em em mãi...
"Mộ Mai, bảo bối. Mộ Mai, bảo bối!" Vưu Liên Thành khe khẽ cười, khe khẽ gọi.
Theo tiếng gọi "Mộ Mai, bảo bối" của Liên Thành, thân thể cô lại được bế lên, tay cô choàng qua cổ anh.
Trong lúc cô cho rằng anh sẽ ôm cô đến giường thì anh lại ôm cô ra phòng khách, đặt cô ngồi xuống, rồi chỉ vào phòng tắm, nghiêm túc nói.
"Lâm Mộ Mai, anh thấy bây giờ em nên đi sửa soạn lại bản thân đi, nước mắt nước mũi tèm lem rồi kìa. Còn nữa, đi thay chiếc váy đắt tiền của em ra, coi chừng làm hỏng đấy."
Mộ Mai đứng trước gương trong phòng tắm, đôi mắt trên gương mặt đã đỏ như mắt thỏ, cô từ từ che miệng lại, tiếng nước chảy vẫn không tài nào át được tiếng cười vui sướng của cô.
Cô sửa soạn xong, bước ra ngoài đã thấy Vưu Liên Thành cởi áo vest ngồi trên sô pha từ lúc nào rồi. Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo được kéo lên tận khuỷu tay. Ngọn đèn nho nhỏ ấm áp đã tô điểm cho nét mặt anh thêm dịu dàng, anh ngồi đó giang tay với cô. Mộ Mai đi đến ngồi bên cạnh anh, co hai chân lên, tựa đầu vào vai anh. Hai mắt nhắm lại, cuối cùng trái tim đã được yên bình. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ như thế thật tốt rồi dần dần chìm vào giấc ngủ trong hơi thở của anh.
Đêm nay Lâm Mộ Mai đã đánh một trận ác liệt, cuối cùng chiếm lại được trái tim của Vưu Liên Thành.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Mai dẫn Liên Thành đến tiệm ăn sáng gần đó, sau khi ăn sáng xong cô lại đưa anh đến trạm xe buýt.
"Ở nhà chờ anh." Anh lại dặn dò cô như ngày xưa.
Mộ Mai ngoan ngoãn gật đầu, đưa mắt nhìn chiếc xe buýt chở anh đi xa. Trên đường trở về, tâm trạng Mộ Mai rất tốt, Liên Thành đã dặn cô ở nhà, dặn cô ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.
Mộ Mai đưa tay lên che gò má nóng hổi, có chút ngượng ngùng, sao cô lại biểu hiện như đứa trẻ vậy nhỉ! Ở nhà, ở nhà... Mộ Mai lặp đi lặp lại từ này, trái tim ấm áp bình an.
***
Vưu Liên Thành trở lại Chicago vào khoảng tám giờ, Chu Á Luân đang đứng trước cửa phòng anh.
Sáng sớm nay Chu Á Luân nhận được tin tối qua Vưu Liên Thành không hề trở về phòng. Anh nheo mắt lại nhìn Vưu thiếu gia đang cất từng bước vững chãi trên hành lang trải thảm đỏ thật dày, nhịp bước ổn định, trên người vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi tối qua, áo vest đen vắt trên tay.
Vưu Liên Thành đi đến trước mặt Chu Á Luân, thờ ơ lấy thẻ phòng trong túi ra.
"Tối qua cậu đã đi đâu?" Chu Á Luân giữ lại cánh tay toan mở cửa.
Vưu Liên Thành cau mày, nét mặt khá khó chịu, khóe môi ẩn chứa nụ cười giễu cợt: "Chu Á Luân, càng lúc anh càng giống bảo mẫu của tôi rồi đấy." Anh day sống mũi, cáu gắt, "Đến sòng bạc chơi, thắng được chút tiền."
Nói xong dường như nhớ ra gì đó, lại lấy một món đồ màu vàng tinh xảo nhét vào tay Chu Á Luân.
"Đúng rồi Chu Á Luân, không phải anh rất thích sưu tầm mấy đồng phỉnh trên thế giới sao? Cho anh cái này." Vưu Liên Thành đẩy cửa ra, quay đầu lại nháy mắt với anh ta, "Đây là tang vật tôi trộm được từ sòng bạc, giờ tôi phải đi ngủ đây."
Chu Á Luân nhìn thật kỹ đồng phỉnh 100 đô trong tay, phía trên có khắc logo của câu lạc bộ Chicago, anh nhếch môi bỏ nó vào túi. Xem ra là bản thân anh đã cả nghĩ rồi, khi không tự dưng chuyện bé xé ra to thôi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lâm Mộ Mai
Loan
Lâm Mộ Mai - Loan
https://isach.info/story.php?story=lam_mo_mai__loan