Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Điệp Mộng Hồng Hoa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 103: Hư Tình Giả Ý
Đ
ại Nhật Cung, bên trong một mật thất.
Hai bóng người đang đứng đối diện, một lão nhân và một thiếu phụ. Thiếu phụ trông còn rất trẻ, nếu không nhìn vào cách ăn mặc thì sẽ tưởng rằng nàng là một cô gái mới bước vào tuổi hai sáu, hai bảy - độ tuổi vừa đủ xem là thành thục. Trái ngược với vẻ đẹp diễm tuyệt mê người của thiếu phụ, lão nhân trông khá già nua. Trên người hắn khoác một bộ trường sam màu xám, tóc gần như đã bạc trắng hết, đôi mắt mờ đục, da dẻ sần sùi, khuôn mặt đầy những nếp nhăn...
Thấy qua một lúc mà lão nhân vẫn không phản ứng gì, thiếu phụ lên tiếng hỏi:
"Không biết trưởng lão cho gọi ta đến có việc gì căn dặn?"
Lão nhân nhìn nàng, mở miệng, giọng hiền từ nói:
"Mị Sanh. Ngươi là thê tử của Bạch Lân, là con dâu của lão phu. Tuy rằng nó đã mất tích suốt hơn hai mươi năm, rất có thể đã gặp chuyện không may, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng lão phu đều luôn không xem ngươi là người ngoài, ngươi hà tất phải câu nệ như vậy."
"Thưa trưởng lão, Mị Sanh cảm thấy với thân phận bây giờ thì xưng hô như vậy sẽ thích hợp hơn."
Lão nhân khe khẽ thở dài.
"Thôi được, lão phu cũng không miễn cưỡng ngươi..."
Hắn nói tiếp:
"Mị Sanh. Lão phu nghe nói hơn nửa năm trước ngươi đã từng vào bên trong Đăng Tiên Tháp, thế nhưng lại chỉ dừng ở tầng năm?"
Cổ Mị Sanh cũng chẳng có vẻ gì ngoài ý muốn, nàng bình thản đáp:
"Ta nghe một đệ tử trong viện kể lại rằng có một không gian đặc biệt bên trong Đăng Tiên Tháp, cảm thấy hiếu kỳ nên vào xem thử."
Cổ Mị Sanh không có ý nghĩ qua mặt lão nhân này, nàng biết rõ điều đó là không thể. Nguyên nhân rất đơn giản: hắn là người đứng đầu của Bạch gia hiện giờ. Không phải nàng kiêng dè thân phận hắn mà không dám lừa dối, nói một cách chính xác là nàng kiêng dè hiểu biết của hắn.
Chủ nhân của Đăng Tiên Tháp chính là một vị tổ tiên của Bạch gia, đồng thời cũng là người đã thông qua bí mật của Đăng Tiên Tháp để phi thăng đến tiên giới vào năm ngàn năm trước mà không cần tu luyện tới Vũ Hóa Cảnh. Mặc dù lão nhân không phải là chủ nhân thật sự nhưng cũng được tính là nửa chủ nhân hiện giờ của Đăng Tiên Tháp. Những chuyện xảy ra bên trong chắc hẳn khí linh kia sẽ nói cho hắn biết, nếu hắn hỏi.
Cổ Mị Sanh tin hắn đã tường tận mọi việc xảy ra lúc đó nên mới không dài dòng quanh co mà thành thật thừa nhận. Nàng cũng không nghĩ là hắn ta sẽ hoài nghi nàng đang điều tra bí mật kia của Đăng Tiên Tháp. Đó là chuyện tối mật mà chỉ có hắn và Bạch Lân mới biết.
Lão nhân nhìn thẳng Cổ Mị Sanh trong chốc lát, có vẻ như muốn kiểm chứng thực hư trong lời nói của nàng. Sau đó, hắn khẽ gật đầu, cất giọng điềm đạm:
"Thật ra lão phu cũng đã từng vào không gian kia... Năm đó lão phu mới chỉ là một trưởng lão có tu vi Niết Bàn Cảnh sơ kỳ mà thôi, kể ra cũng đã gần ngàn năm rồi..."
Hắn vuốt nhẹ chòm râu bạc, nói tiếp:
"Lão phu nghe được trong thời gian lão phu bế quan, có rất nhiều tin đồn không tốt về ngươi."
Trước câu nói đột ngột của hắn, Cổ Mị Sanh chẳng tỏ ra bối rối hay sợ hãi gì, nếu có thì chỉ là một chút ưu sầu trong giọng nói:
"Từ sau khi Bạch Lân mất tích, nhờ sự đề bạt của trưởng lão, ta đã trở thành viện chủ của Tây viện. Mặc dù suốt thời gian qua ta không ngừng cố gắng để cho Tây viện ngày một lớn mạnh nhưng cũng không thể khiến cho tất cả các trưởng lão đều thành tâm phục tùng. Ta biết vẫn có một số người không muốn mình ngồi trên chiếc ghế Tây viện chủ này. Một vài lời đồn đại ác ý cũng là dễ hiểu, dù sao ta chỉ là một quả phụ không người dựa dẫm..."
Nhìn bộ dáng u uất của nàng, lão nhân ra ra vẻ thở dài đồng cảm.
"Bạch Lân... Ài... Thời gian qua thật sự đã vất vả cho ngươi rồi. Hơn hai mươi năm nay lão phu đều một mực bế quan tu luyện, không thể chiếu cố tốt cho mẹ con các ngươi... Vầy đi, thời gian tới lão phu muốn chuyển đến Tây viện ở, cũng coi như là tiện bề trông nôm, ngươi cảm thấy thế nào?"
Nghe thế, Cổ Mị Sanh lộ vẻ khó xử, lựa lời nói:
"Trưởng lão, đa tạ ngài đã lo nghĩ cho mẹ con chúng ta, nhưng sợ rằng như vậy không được thỏa đáng. Ngài dù sao cũng là một trong ba vị thái thượng trưởng lão, thân phận chí cao, nếu đến Tây viện e là sẽ khiến bốn viện khác bận lòng. Hơn nữa, nếu biết có ngài tọa trấn có thể sẽ làm cho những trưởng lão, chấp sự và đệ tử của Tây viện khẩn trương câu nệ, biết đâu tệ hơn còn xuất hiện những suy đoán không đúng đắn... Như vậy không phải là một kết quả tốt."
Nét mặt lão nhân hơi đổi, không vui nói:
"Lão phu đường đường là thái thượng trưởng lão, một trong ba người đứng đầu Đại Nhật Cung, bọn chúng sẽ dám có nghi ngờ gì với việc làm của lão phu sao?"
Ngừng lại một chút, lão nhân dịu giọng lại:
"Lão phu cũng chỉ là đề nghị như thế, nếu ngươi cảm thấy không thích hợp thì thôi vậy. Nói thế nào thì ngươi cũng là viện chủ đương nhiệm của Tây viện, tình hình của Tây viện hẳn là ngươi nắm rõ hơn lão phu."
Trong lòng khẽ thở phào, Cổ Mị Sanh hơi cúi đầu.
"Cảm tạ trưởng lão đã hiểu cho ta."
Lão nhân nhẹ gật đầu, đột nhiên đề nghị:
"Trong khoảng thời gian bế quan, lão phu có nghiên cứu một bí thuật cũng xem như là lợi hại, nếu thành công thì nó không những có thể giúp cho tu sĩ tăng tiến tu vi thần tốc mà còn có hiệu quả dưỡng nhan, kéo dài tuổi thọ... Đáng tiếc là bí thuật kia chỉ mới hoàn thành được tám phần. Lão phu đã già rồi, đầu óc cũng chẳng còn được minh mẫn như ngày xưa nữa... Mị Sanh, tư chất và ngộ tính của ngươi đều có thể xếp vào hàng đầu trong số những người cùng thế hệ, nếu ngươi muốn thì có thể cùng với lão phu nghiên cứu nó."
Thấy Cổ Mị Sanh trầm ngâm không nói, hắn tiếp tục:
"Với sự thông minh của ngươi và sự hiểu biết của lão phu thì lão phu tin tưởng không tới hai năm là có thể hoàn thành toàn bộ bí thuật. Tới lúc đó, ngoài lão phu thì ngươi sẽ là người đầu tiên được tu luyện nó. Với sự kỳ diệu của bí thuật kia, lão phu bảo đảm trong vòng mười năm ngươi chắc chắn có thể bước vào Chân Đan Cảnh."
Nghĩ ngợi hồi lâu, Cổ Mị Sanh mới đáp:
"Ta rất vinh dự vì những lời đánh giá cũng như rất cảm kích sự ưu ái của trưởng lão dành cho mình, thế nhưng bây giờ ta chỉ muốn toàn tâm toàn ý lo cho sự phát triển của Tây viện, không muốn ích kỷ vì bản thân. Hơn nữa, ta cũng không có nhiều tham vọng, chỉ muốn bình bình đạm đạm làm một Tây viện chủ như hiện giờ."
"Mị Sanh, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, cơ hội này không phải ai cũng có đâu. Sinh mệnh con người vốn rất ngắn ngủi trong khi đường đến tiên giới thì lại xa xôi mờ mịt; mau chóng đột phá cảnh giới, gia tăng tuổi thọ mới là việc trọng yếu chứ không phải phát triển cái gì Tây viện hay Đông viện."
Lão nhân giọng chân thành khuyên nhủ.
"Cảm tạ trưởng lão đã chiếu cố, nhưng ta sợ là đành phải phụ ý tốt của ngài."
Cổ Mị Sanh nhẹ lắc đầu, hơi áy náy nói.
Lão nhân nhìn nàng một lúc, cuối cùng khẽ thở dài, giọng có chút tiếc nuối:
"Nếu ý ngươi đã quyết, lão phu cũng không miễn cưỡng nữa."
Trò chuyện thêm mới lúc, Cổ Mị Sanh hướng lão nhân cáo từ:
"Trưởng lão, cũng không còn sớm nữa, ta xin phép cáo lui trở về trông coi Tây viện."
"Ừm. Ngươi về đi."
Khẽ cúi chào, Cổ Mị Sanh xoay người đi ra ngoài. Được vài bước thì tiếng của lão nhân truyền tới:
"Lúc nào rảnh rỗi hãy đến chỗ của lão phu. Nếu trong tu luyện có khúc mắc gì, lão phu sẽ tận tình giải đáp cho ngươi. Thời gian tới lão phu cũng không bận bịu gì nhiều."
Cổ Mị Sanh quay mặt lại, nhẹ gật đầu "vâng" một tiếng rồi tiếp tục bước đi ra khỏi mật thất.
Khi đã cách mật thất kia một khoảng cách khá xa, nét mặt Cổ Mị Sanh lập tức thay đổi, trong mắt chứa đầy sự khinh bỉ.
Hừ! Lão già ghê tởm. Ngươi tưởng rằng ta không biết trong lòng ngươi đang tính toán gì sao? Muốn biến ta thành Lưu Mạn thứ hai? Mơ tưởng!
Không lâu nữa đâu... Một oan hồn sẽ tới tìm ngươi để đòi nợ!
Trên môi nàng, một nụ cười mỉm...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Điệp Mộng Hồng Hoa
Bắc Hải Minh Chu
Điệp Mộng Hồng Hoa - Bắc Hải Minh Chu
https://isach.info/story.php?story=diep_mong_hong_hoa__bac_hai_minh_chu