Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cửu Thiên Liên Sinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 102 - Cái Tát
“B
a ——”
Một tiếng tát vang dội đánh lên mặt nữ tử, các cung nữ thái giám đứng bên cạnh im như thóc, đầu cúi xuống thấp thật thấp, như muốn mau mau vùi vào trong, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy qua hoàng thượng phát hoả lớn như vậy, càng không biết vì sao đột nhiên hôm nay hoàng thượng lại tới đây, không nói một câu liền cho Lệ phi – người đang mang thai trong bụng một cái bạt tai rồi sau đó xoay người rời đi.
“Hoàng thượng, thần thiếp sai rồi, thần thiếp sai rồi…”
Phía trong cánh cửa, quý phi bưng mặt khóc nức nở nước mắt tuôn như suối, nhìn bóng dáng của người nắm quyền cao nhất Hoàng Phủ Đế Quốc càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt nàng, giờ khắc này, nàng như đã thấy được tương lai của mình, mất đi sủng ái của hoàng đế, ở trong cung thê lãnh vượt qua tuổi già, nếu không phải nàng đang mang thai, Hoàng Phủ Thiên Niên lại chỉ đơn giản đánh nàng một cái tát thôi sao?
Nữ tử quỳ trên mặt đất gào khóc, cung nữ thái giám đứng bên hai mắt nhìn nhau, không biết phải làm sao, duy nhất biết đến chính là bọn họ cái gì cũng không thể nói, cái gì cũng không nhìn thấy.
Rời khỏi tẩm cung của Lệ phi, Hoàng Phủ Thiên Niên mặt lạnh trực tiếp tới cung của trưởng công chúa, vẻ mặt phẫn nộ lạnh lùng của hoàng đế doạ đến đám hạ nhân trong cung trưởng công chúa, thấy Hoàng Phủ Thiên Niên, mọi người đều quỳ rạp xuống đất dập đầu, Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không thèm liếc nhìn một cái, trực tiếp đi vào điện của trưởng công chúa Hoàng Phủ Thiên Hạ.
“Thiên Hạ!” Quát lạnh một tiếng, nhấc chân vượt qua bậc cửa, Hoàng Phủ Thiên Niên liền thấy được người tỷ tỷ mĩ – diễm kia của hắn, cùng thái hậu – nữ nhân luôn sủng nịch mình.
Thấy thái hậu đã ở trong, vẻ tức giận trên mặt Hoàng Phủ Thiên Niên cũng thu lại vài phần, tiến lên nói: “Thái hậu đã ở đây.”
“Hoàng thượng.” Hoàng Phủ Thiên Hạ nhàn nhạt cười, thi lễ với Hoàng Phủ Thiên Niên, trên gương mặt tựa như bông hoa anh đào lộ ra ý cười ngọt ngào, thanh âm mềm mại dễ nghe: “Hoàng thượng sao lại có thời gian đến tẩm cung quạnh quẽ này của ta a?”
Hoàng Phủ Thiên Niên thản nhiên nhìn vào mắt Hoàng Phủ Thiên Hạ, lạnh lùng nói: “Trẫm vì sao tới đây, trong lòng hoàng tỷ chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?”
“Thứ Thiên Hạ ngu dốt, vẫn thỉnh hoàng thượng nói rõ.” Hoàng Phủ Thiên Hạ mỉm cười trả lời, quang mang trong mắt cũng lạnh đi.
Nhìn thấy cảnh tỷ đệ cãi nhau, thái hậu thở dài nói: “Hoàng thượng, việc này không cần tiếp tục nói nữa, cần nói ai gia cũng đã nói qua với Thiên Hạ.” Làm ra loại sự tình này, trong lòng thái hậu cũng cảm thấy không hề vui vẻ, nhưng một người là quý phi đang hoài thai, một người là nữ nhi nàng yêu thương nhất, thái hậu cũng chỉ có thể mắng một câu, chung quy không thể đẩy hai người này ra ngoài được, đó mới thực sự là phá huỷ thanh danh của hoàng gia.
“Thái hậu không nên tiếp tục che giấu cho Thiên Hạ mới phải.” Chắp tay sau lưng, Hoàng Phủ Thiên Niên khẽ nhìn vào mắt Hoàng Phủ Thiên Hạ, thản nhiên nói: “Việc hôn nhân của Hoàng Phủ Đế Quốc và Trung Thiên Quốc trẫm đã định, hoàng tỷ chờ đầu xuân sang năm lên đường đi Trung Thiên Quốc đi!” Nói xong, Hoàng Phủ Thiên Niên liền nhanh chóng xoay người rời đi.
Giữa đêm khuya, trong cung điện của trưởng công chúa tuôn ra tiếng chửi mắng của Hoàng Phủ Thiên Hạ: “Hoàng Phủ Thiên Niên! Ngươi cư nhiên lại muốn ta đi hoà thân! Mẫu hậu, nữ nhi không đi, nữ nhi không đi ——”
“Sao hắn có thể đối xử với ta như vậy, ta làm sai cái gì?! Ta cái gì cũng không làm!”
Đúng vậy, nàng cái gì cũng không làm, chỉ là vừa vặn thổi thổi ít gió bên tai Lệ Phi, liền đủ để Lệ Phi bị quỷ ám mà muốn giết chết Lâm Cửu, lại thuận miệng ở bên tai nói ra tin tức của bốn tổ chức ám sát lớn nhất trong thiên hạ, tuỳ ý nói ra câu chuyện nào đó đã từng phát sinh vào hai năm trước mà thôi.
“Thiên Hạ a, mọi việc đều phải lấy đại cục làm trọng, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, khó có thể nào quân vương của Trung Thiên Quốc lại không xứng với con chứ?”
Hoàng thượng đi rồi, thái hậu cũng rời đi, Hoàng Phủ Thiên Hạ giơ tay áo lên nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vương trên mặt, thống khổ và đau thương trên khuôn mặt biến mất không còn lưu lại giấu tích.
“Cút hết đi!” Khẽ quát một tiếng, trưởng công chúa ra lệnh cho đám hạ nhân trong điện ra lui ra ngoài, đại môn vừa đóng, một mình lưu lại trong phòng.
Ngồi trước bàn trang điểm ngắm nhìn mình trong gương, cầm lược lên nhẹ nhàng chải mái tóc dài màu đen như tảo biển của mình, khoé miệng Hoàng Phủ Thiên Hạ khẽ cong lên ý cười nhàn nhạt, thản nhiên nói: “Lệ phi kia thực ngu xuẩn, việc gì cũng làm không xong, hoàng thượng a hoàng thượng, hoàng đệ thân ái nhất của ta, người ngươi yêu, vĩnh viễn đều chỉ có một mình ngươi mà thôi.”
Buông lược, nữ tử đang định cầm lấy bút mi khi nhìn vào trong gương thấy một thân ảnh không biết xuất hiện ở trong phòng nàng từ lúc nào, chân mày thoáng chốc nhiễm một tiếu ý ngọt ngào xinh đẹp quyến rũ, ôn nhu nói: “Chàng cũng đến mắng ta?”
“Ha ha, chọc giận chàng rồi đi, làm nam tử của chàng bị thương, làm cho người cùng hợp tu luyện công với chàng bị thương, chậc chậc chậc, hôm nay lại có kẻ nào có lá gan lớn như vậy, dám chọc giận đường đường Đại ma đầu….” Tiếu ý trên mặt đông lạnh, Hoàng Phủ Thiên Hạ đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm nam tử, hung ác gào lên: “Vì sao, vì sao chàng muốn cứu y! Vì sao y lại trở thành sư đệ của chàng! Vì sao chàng muốn dẫn y trở về! Vì sao, đây đều là vì sao! Diệt Thiên chàng nói cho ta biết, y chỉ là một quân cờ của chàng thôi, đúng không?”
“Ngu xuẩn lại điên khùng, ngươi vẫn luôn không chút tiến bộ nào như vậy.” Đối với cơn điên của Hoàng Phủ Thiên Hạ, nam tử xuất hiện trong phòng trưởng công chúa vẫn chỉ lấy thái độ miệt thị và lạnh lùng đáp lại.
Trên đời này không người nào biết, trưởng công chúa Hoàng Phủ Đế Quốc cư nhiên lại quen biết Đại ma đầu Diệt Thiên.
“Chàng cũng biết yêu sao? Chàng cũng sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng sao? Ha ha ha… thật sự là thiên hạ kì văn.” Giống như một người điên, Hoàng Phủ Thiên Hạ khóc lại cười, cười rồi giận, lúc này lại khôi phục bình tĩnh, ngây ngốc nhìn Diệt Thiên đứng cách đó không xa nói, “Ta chính là chán ghét tiểu tử họ Lâm kia, ta chính là muốn y chết.”
“Hai năm trước ta có thể dễ dàng giết y, hiện tại ta cũng có thể.” Hoàng Phủ Thiên Hạ nhẹ than một tiếng, bi ai gõ hàm dưới nói: “Ta chán ghét y, từ nhỏ đến lớn, y vẫn luôn có thể dễ dàng đạt được sự yêu thích của hoàng huynh hoàng đệ, sau này Hoàng Phủ Thiên Niên không cần y, ta quả thật cao hứng giống như bay lên trời, mà nếu y chết, ta sẽ càng cao hứng hơn, ha ha.”
“Sau đó ta giết y, chỉ cần bảo một người ở phía sau đẩy nhẹ Lâm Cửu một cái, y liền ngã xuống hồ, y đã chết, nhưng mà lại sống lại…” Nói đến đây, nữ tử phát ra từng tiếng nghiến răng cay độc, gắt gao nhìn chằm chằm Diệt Thiên: “Y sống! Y còn sống trở về! Giống như ma quỷ âm hồn không tiêu tan, năm đó y cướp đi sự sủng ái của hoàng huynh hoàng đệ, hiện giờ lại muốn cướp chàng đi, ta hận y, ta hận không thể giết y ngàn lần vạn lần!”
Giống như nổi điên mà hét lớn, Hoàng Phủ Thiên Hạ ngửa đầu cười phá lên: “Ha ha ha… Diệt Thiên… Diệt Thiên ta van cầu chàng, để ta giết y, để ta giết ——”
“Ba ——”
Vang trong phòng, một tiếng tát thanh thuý khiến hết thảy trở về yên tĩnh.
Bưng lấy gò má của mình, Hoàng Phủ Thiên Hạ lăng lăng nhìn mặt đất, từ khoé miệng từng giọt máu tích tích giỏ xuống mặt đất, đỏ tươi lại chói mắt.
Làm như cực kì uỷ khuất bụm lấy má, Hoàng Phủ Thiên Hạ phát ra tiếng khóc nức nở, từ trên ghế lập tức ngã xuống quỳ gối trên mặt đất, nhẹ giọng nói: “ Chàng đánh ta, chàng vì y đánh ta, ta rất hận rất hận y, rất hận rất hận…”
“Diệt Thiên, vì sao chàng không nói lời nào?” Nữ tử ngẩng đầu nhìn nam tử vẫn đứng ở chỗ xa xa như chưa hề động, nước mắt buồn bã, thanh âm bi thương: “Chàng giận ta phải không? Đừng không để ý tới ta, đừng giận ta, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta cũng không dám nữa.”
“Chàng đánh ta đi, chàng đánh ta thế nào cũng được, đứng rời khỏi ta, đừng vứt bỏ ta.” Quỳ trên mặt đất dùng hai tay chống thân một chút một chút nhích về phía nam tử, Hoàng Phủ Thiên Hạ vừa khóc vừa cầu xin: “Vì chàng ta có thể buông tha hết thảy, ta có thể làm bất cứ chuyện gì, ta có thể giết chết Hoàng Phủ Thiên Niên, ta có thể giết chết mẫu hậu, ta có thể giết bất luận kẻ nào…..”
“Ta sai rồi, ta không dám nữa, chàng đừng không để ý tới ta được không, nếu chàng muốn rời đi, hãy giết ta đi, ta tình nguyện chết cũng không muốn chàng rời khỏi ta, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của ta, chính là được chết trong vòng tay chàng…” Nói xong những lời điên cuồng, trưởng công chúa cao cao tại thượng lúc này lại giống như một tên nô bộc đã đánh mất tôn nghiêm quỳ gối dưới chân ma đầu, cúi đầu, van xin.
Quỳ bò trên mặt đất vươn tay bắt được chân nam tử, Hoàng Phủ Thiên Hạ khóc không thành tiếng.
Diệt Thiên lạnh lùng nhìn nữ tử phủ phục dưới chân mình, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, thanh âm không kiễn nhẫn lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn.” Sau đó lui từng bước về phía sau tránh được Hoàng Phủ Thiên Hạ chạm vào, xoay người đưa lưng về phía nữ tử nói: “Không có lần sau, ta cần chính là sự phục tùng của ngươi, một con rối, ngươi hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Hoàng Phủ Thiên Hạ nhẹ giọng đáp, nghe thấy lời Diệt Thiên nói, trên mặt nàng lại hiện ra tiếu ý nhè nhẹ: “Chàng bảo ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó, Thiên Hạ nguyện làm con rối của chàng, nguyện ý cả đời đều phủ phục dưới chân chàng.”
“Thiên Hạ cũng không dám tự ý chủ trương nữa, ta là con rối của chàng, con rối của chàng…”
Người đã rời đi, Hoàng Phủ Thiên Hạ vẫn như điên điên khùng khùng ngây ngất trong cuộc đối thoại ban nãy, một mình ngồi dưới đất lẩm bà lẩm bẩm, cười điên dại: “Chuyện gì cũng đều có thể làm, chỉ cần là chàng muốn, Thiên Hạ cho dù có phải chết không nơi chôn thân cũng muốn giúp chàng đạt được…”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cửu Thiên Liên Sinh
Vạn Diệt Chi Thương
Cửu Thiên Liên Sinh - Vạn Diệt Chi Thương
https://isach.info/story.php?story=cuu_thien_lien_sinh__van_diet_chi_thuong