Truyền Kiếm epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 95: Không Gian Trọng Nguyên
RUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
Quyển 3: Đầm Lầy Mê Vụ
Chương 95: Không gian Trọng Nguyên
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách
Biên tập: 123456vn
Nguồn: bachngocsach.com
"Ách!"
Hai tiếng kêu đau đớn vang lên từ phía sau lưng. Mạc Vấn quay đầu nhìn lại thì thấy Vệ Lâm Phong và Lý Nguyên Tùng cũng có mặt trên bệ đá. Tuy nhiên, hai người bọn họ hiện đang trong tình trạng dở khóc dở cười, do không kịp thích ứng với tình huống này nên hai người bọn Vệ Lâm Phong thân thể mất thăng bằng, ngã sóng xoài trên mặt đất.
Hai người giãy dụa, gượng đứng lên, khi đứng lên được rồi, hai người họ lập tức bị chấn động bởi cảnh tượng trước mặt.
"Đây là nơi nào? Chẳng lẽ là thang trời hay sao?" Lý Nguyên Tùng nói, mặt mày đờ đẫn nhìn về phía thềm đá đang lơ lửng giữa không gian.
Vệ Lâm Phong quan sát xung quanh rồi thì thầm: "Nơi này thật kỳ quái, mật độ không khí dày hơn gấp đôi so với bên ngoài."
"Không hay rồi, ở đây ngay cả đường đi cũng không có sao?"
Hai người Vệ Lâm Phong đầy vẻ hoài nghi, họ nhanh chóng phát hiện ra, con đường mình vừa đi giờ đã biến mất.
"Văn huynh đệ, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Đợi." Mạc Vấn nói một cách bình tĩnh, mắt nhìn vào khoảng không trên đỉnh đầu.
Hai người Vệ Lâm Phong nhìn nhau, hiện tại đó chính là biện pháp tốt nhất.
Sau khi ổn định lại tâm lý, hai người Vệ Lâm Phong bắt đầu tìm hiểu một cách cẩn thận về nơi họ đang đứng.
"Truyền thuyết kể rằng, Kiếm trận Cao cấp có thể tạo ra không gian, không lẽ đây chính là không gian của Kiếm trận Hộ Sơn thuộc Ngọc Hành điện sao?"
"Rất có thể, Tâm Diễn Tông đã từng tạo ra hàng loạt Kiếm nguyên nên Kiếm trận bảo vệ cho gian phó điện đặt trên ngọn chủ phong này ít nhất cũng phải đạt tới cấp độ Kiếm nguyên."
Trong lúc hai người Vệ Lâm Phong đang bàn bạc thì tiếng kêu rên từ phía sau lại vang lên. Tên Linh kiếm sư cấp độ sơ kỳ kia chờ lâu mà không nghe thấy ba người Mạc Vấn trả lời nên chịu không được áp lực phía sau. Gã thử bước lên thềm đá, kết quả cũng giống như như Lý Nguyên Tùng và Vệ Lâm Phong, gã không kiểm soát được cơ thể, ngã nhào xuống.
"Hàaa...!" Nhìn thấy bộ dạng của gã Linh Kiếm sư kia, Lý Nguyên Tùng không nhịn được cười.
Gã Linh Kiếm sư kia chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến mức này. Hắn gắng gượng bò lên mặt đất rồi nhìn về phía ba người Mạc Vấn, nói một cách giận dữ: "Các ngươi muốn chết rồi!"
Lý Nguyên Tùng nhún vai, chỉ ra phía sau.
Gã Linh Kiếm sư kia hơi sửng sốt, gã quay đầu nhìn lại thì thấy con đường vừa rồi đã biến mất, còn gã và bọn Mạc Vấn thì đang đứng trên một cái bệ đá lớn, không biết là đang ở nơi nào. Gã Linh Kiếm sư nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì lập tức bị chấn động nên không để ý chuyện lúc nãy nữa. Sau đó, gã tập trung nhìn vào mấy bậc thang bằng đá kia. Mắt gã nóng rực lên, còn thân thể gã thì tiến nhanh về phía đó.
Vệ Lâm Phong và Lý Nguyên Tùng nhìn nhau, không nói tiếng nào. Mạc Vấn thì lẳng lặng dán chặt mắt vào gã Linh Kiếm sư.
Sau khi tiến đến bậc thang đá một cách an toàn, gã Linh Kiếm sư bèn bước lên một bậc, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
Một bậc, hai bậc rồi ba bậc... Không biết đã leo lên được bao nhiêu bậc rồi, đột nhiên gã Linh Kiếm sư Hậu kỳ kia khựng lại, suýt chút nữa ngã nhào. Gã bèn vội vàng chống tay xuống thềm đá, cố gắng đứng vững.
Ánh mắt Mạc Vấn sáng lên, hắn có cảm giác không gian đó vừa xảy ra dao động, giống như không gian kia vừa mới dày ra thêm một lớp nữa vậy. Mạc Vấn tập trung tinh thần, đưa kiếm thức tới chỗ vừa xuất hiện dao động, ở vị trí bậc thang thứ một trăm!
Chín mươi chín bậc ư? Mạc Vấn nghĩ.
Gã Linh Kiếm sư kia đang đứng trên bậc thang thứ một trăm trong lòng có vẻ hơi do dự, một lúc sau mới quyết định bước lên tiếp.
Tình huống lúc này có vẻ khó khăn hơn, có thể thấy rõ ràng từng bước từng bước của gã rất cẩn thận. Gã phải vững chân trước rồi mới dám bước tiếp chân sau.
Mạc Vấn chăm chú nhìn gã Linh Kiếm sư, âm thầm đếm số bậc thang gã leo lên được. Đúng lúc gã Linh Kiếm sư leo được thêm chín mươi chính bậc, đến bậc thứ một trăm chín mươi chín, không gian dao động lần nữa rồi lại bao phủ bên ngoài thêm một lớp nữa.
Cùng lúc đó, cơ thể gã Linh Kiếm sư kia đột nhiên mềm nhũn. Gã cảm giác được là bản thân mình đang bị đè nén bởi một loại áp lực giống như khi bước lên bậc thang thứ một trăm, vậy nên gã đang phải cố gắng đứng vững.
Nhưng lúc này, gã không cố leo lên tiếp nữa mà nhanh chóng bước xuống. Mạc Vấn phát hiện ra, sau khi gã Linh Kiếm sư kia quay về, không gian lại khôi phục như bình thường.
Gã Linh Kiếm sư Hậu kỳ kia lúc này đang bước xuống từng bậc thang đá, trán lấm tấm mồ hôi, hình như vẫn chưa thoát khỏi cảm giác sợ hãi. Thấy Vệ Lâm Phong và Lý Nguyên Tùng đang nhìn mình, gã lạnh lùng hừ một tiếng rồi bỏ một viên đan dược vào miệng, sau đó ngồi xuống đất điều tức.
Vệ Lâm Phong và Lý Nguyên Tùng tuy không phải kẻ ngốc, hai người bọn hắn cũng biết một số thủ pháp của Linh Kiếm sư, nhưng lại không có được kiếm thức mạnh mẽ như Mạc Vấn nên không thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.
Bọn hắn đều biết rõ, lúc này chỉ có thể chờ đám người Vạn Trọng Nhất tới đây rồi tính tiếp. Vạn Trọng Nhất là người đứng đầu, y chắc chắn sẽ có biện pháp cho tình huống này. Hơn nữa, đây là lối đi duy nhất dẫn đến Ngọc Hành điện nên cũng không sợ kẻ thù từ bên ngoài tiến vào.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, có hai người nữa tiến vào, một người là đệ tử Trọng Kiếm Môn, người kia thì thuộc Cự Kiếm Môn. Hai người này cũng không thích nghi ngay được với sự thay đổi trọng lực. Sau khi nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, họ liền phóng ra hai đạo Kiếm phù truyền tin, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Kiếm phù hóa thành một vệt sáng, lóe lên một lần rồi lập tức biến mất. Có thể thấy được rằng không gian này không hoàn toàn kín, kiếm phù truyền tin vẫn có thể xuyên qua được.
Chỉ chốc lát sau, tất cả các Linh Kiếm sư đang chờ bên ngoài đều tiến vào trong. Không ai kịp thích nghi với trọng lực gấp đôi so với bên ngoài này nên đám người này ai cũng bị ngã chỏng gọng, nhìn rất mất hình tượng. Nhưng đầu óc họ không nghĩ được nhiều như vậy, ai cũng bị chấn động bởi quang cảnh xung quanh. Hai gã cầm đầu là Vạn Trọng Nhất và Lữ Bình Khâu, Đại sư huynh của Cự Kiếm Môn thì niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt.
“Trọng nguyên không gian đây chính là Trọng Nguyên Không gian rồi” Sắc mặt Lữ Bình phức tạp dường như không thể tin đó la sự thật miệng lẩm bẩm tự nói.
Đứng tại thềm thang đá trước mặt Vạn Trọng Nhất không đi lên ngay lập tức, mà y xoay người lại nhìn mọi người, mở miệng nói: Chỗ này là ngoại vi Ngọc Hành điện được kiếm trận Hộ Sơn Địa Từ trọng Nguyên Kiếm Trận, hiện tại chúng ta đang ở trong không gian được trận pháp hình thành. Tất thảy trong không gian chúng ta đang nhìn là do bên trong kiếm trận tự vận hành.
Nói đến đây bổng Vạn Trọng Nhất ngừng lại một lát, phía dưới phần đông các danh kiếm sư đang bàn tán, sắc mặt mọi người vô cùng lo âu, bởi vì ai ai trong bọn họ cũng đều hiểu được kiếm trận có thể tự tạo ra không gian cấp bậc đến mức thế nào.
Chứng kiến hết thảy sắc mặt khó chịu của mọi người, Vạn Trọng Nhất chợt hừ nhẹ một tiếng nói tiếp: không sai chỉ là cái kiếm trận Địa Từ Trọng Nguyên Kiếm Trận Tam giai nho nhỏ. Các người không cần phải quá mức lo lằng, bao năm qua các thế hệ trước tiến hành phá hư phần lớn kết cấu kiếm trận làm chúng suy yếu cả rồi. Uy lực kiếm trận mạnh lắm còn lại chưa đến một thành, hiện giờ cùng lắm tương đương với Nhị giai thượng phẩm chứ mấy. Thậm chí còn yếu hơn cũng nên. Xông qua một cách an toàn không phải là không được, nhưng mà điều kiện đầu tiên là phải nghe theo sự điều khiển và phân phó của ta, nêu không đừng trách ta không nghĩ đến tình cảm, ở đây mà tự sinh tự diệt đi.
Rất nhiều linh kiếm sư trong nội tâm mắng cha chửi mẹ cái thằng này, nhưng tất cả đang ở trong cấm dịa huyền bí chỉ có kiếm môn nhất lưu nắm giữ đường đi nước bước. Các kiếm môn hạ lưu hay tán tụ tôm tép, trẻ trâu không đủ tư cách biết rõ đường đi, Vạn Trọg Nhất quả thực là lòng dạ thua cả loài thú, trắng trợn uy hiếp mọi người.
Nói như vậy thôi chứ đang đi trên con đường sinh tử làm sao mà không cúi đầu trước kẻ mạnh, hiện tại thân bọn họ đang lâm trong Địa Từ Trọng Nguyên kiếm trận, muốn an toàn đi ra chỉ có thể dựa vào Vạn Trọng Nhất. Trong lúc bối rối nhất thời không có người nào mở miệng phản kháng chỉ có những đôi mắt lạnh lùng nhìn qua Vạn Trượng Nhất biểu cảm.
Mọi người tỏ rõ thái độ, Vạn Trọng Nhất cũng chẳng chấp nhặt mấy chuyện nhỏ, cũng làm lơ như cục lơ. Tình hình này chỉ cần không phải chủ động tìm chết sẽ không có ai dám chống đối y. Ngẩng đầu nhìn Lữ Bình của cự kiếm môn cách đó không xa, hai ánh mắt song phuong chạm nhau dò xét rồi khẽ gật đầu.
"Muốn thoát ra khỏi kiếm trận thì phải phá trận, mà biện pháp phá trận hiệu quả nhất là tìm ra chỗ sơ hở, dĩ xảo phá lực (người dịch: lấy sự khéo léo, mềm mại mà chống lại sự hung mãnh). Bởi vì kiếm trận này đã tồn tại nhiều năm, nên linh khí đã bị xói mòn nghiêm trọng, linh lực cung cấp cho chỗ chính yếu chưa đủ. Chỉ cần chúng ta nghĩ cách để những phần phụ của kiếm trận vận chuyển, ắt kiếm trận sẽ lộ ra sơ hở. Vì vậy, tiếp theo tất cả phải theo sự phân phó của ta."
"Con đường đá này có tổng năm trăm chín mươi tư bậc thềm đá, cứ chín mươi chín bậc thềm đá làm một cấp, qua mỗi cấp thì kiếm trận thêm một tầng biến hóa, trừ tầng biến hóa ban đầu thì còn năm tầng biến hóa nữa. Cũng may Địa Từ Nguyên Trọng kiếm trận này cũng không phải trận pháp công phạt, biến đối của nó tương đối ôn hòa. Thêm một tầng biến hóa chỉ là tăng gấp đôi trọng lực, cũng tức là hiện tại chúng ta đang chịu một trọng lực gấp đôi lúc ở bên ngoài, mà trèo qua chín mươi chín bậc tiếp theo là bốn lần, qua chín mươi chín bậc tiếp sau là tám lần, cứ như vậy khi lên tới chỗ bậc cao nhất là gấp sáu mươi tư lần!"
Những Linh kiếm sư khẽ biến sắc, gấp hai lần trọng lực, bằng vào thực lực bọn họ thì có thể miễn cưỡng thích ứng. Nhưng bốn lần trọng lực thì Linh kiếm sư kiếm mạch sơ kỳ bị loại, trung kỳ phải cố hết sức mới trụ được. Nếu tăng lên tám lần thì đoán chừng chỉ có Linh kiếm sư kiếm mạch hậu kỳ là chịu được. Tăng lên mười sáu lần thì căn bản cấp kiếm mạch không chịu được, dù cho không bị trọng lực làm vỡ nát thân thể thì kiếm khí trong cơ thể cũng lâm vào trạng thái hỗn loạn không thể khống chế được, khẳng định là sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Tăng lên ba mươi hai lần cùng sáu mươi bốn lần chỉ sợ có cảnh giới Kiếm cương mới có thể chịu được. Linh kiếm sư cấp kiếm mạch muốn qua là chuyện không thể xảy ra.
" Các ngươi yên tâm, ta cũng không để các ngươi chịu chết." Vạn Trọng Nhất liếc nhìn những khuôn mặt trắng bệch của đám Linh Kiếm Sư.
" Bây giờ tất cả Linh kiếm sư kiếm mạch trung kỳ bước ra khỏi hàng, Linh kiếm sư kiếm mạch hậu kỳ đến cạnh ta."
Ba người Vệ Lâm Phong không hành động ngay, mà cùng nhau nhìn về phía Mạc Vấn, họ đã xem người trẻ tuổi thần bí khó lường này thành người đáng tin cậy lúc nào không hay.
Mạc Vấn khẽ gật đầu với ba người thì ba huynh muội mới từ trong đội ngũ bước ra. Lúc này những linh kiếm sư kiếm mạch trung kỳ và hậu kỳ khác cũng đi ra, vài tên linh kiếm sư kiếm mạch hậu kỳ đi tới đằng sau Vạn Trọng Nhất.
Vạn Trượng Nhất gật đầu: "Lát nữa toàn bộ kiếm mạch trung kỳ tiến lên bậc thang chín mươi chín thứ hai, ta sẽ dẫn dắt những kiếm mạch hậu kỳ tiến vào bậc thang ở thứ ba. Những kiếm mạch sơ kỳ các ngươi trèo lên bậc chín mươi chín thứ nhất. Lát nữa, chúng ta có nhiều người đi lên những bậc thang khác nhau như vậy, sẽ dẫn động sự bất ổn của kiếm trận, nếu xuất hiện biến hóa thì xin đừng hoảng sợ, nhất định phải hành sự theo lời ta phân phó. Nếu dẫn động kiếm trận thì chẳng có một ai trong chúng ta thoát hết!
Vạn Trọng Nhất nói câu sau cùng cưc kỳ nghiêm nghị, thậm chí trong mắt bắn ra sát khí. Rất nhiều linh kiếm sư thầm run sợ trong lòng, thi nhau tỏ vẻ nhất định nghe theo phân phó.
Mạc Vấn lạnh lùng nhìn tất cả chuyện này, Vạn Trọng Nhất làm hắn cảm thấy không ổn. Trong Dịch thị ngày đó, hắn đã biết người này cực kỳ bá đạo và tự phụ, bây giờ lại đi kiên nhẫn giảng giải cho bọn họ, y thật sự quan tâm đến sống chết của đám linh kiếm sư bọn họ hay sao? Hiển nhiên là không phải.
Ba mươi mốt linh kiếm sư cùng đi lên chín mươi chín bậc thang, trong không gian không có biến hóa gì. Sau đó, mười bảy linh kiếm sư kiếm mạch sơ kỳ, bao gồm cả Mạc Vấn đứng nguyên tại chỗ, các linh kiếm sư khác tiếp tục trèo lên.
Lúc những linh kiếm sư kiếm mạch trung kỳ trở lên này tiến lên bậc thang thứ một trăm, một cỗ dao động kịch liệt truyền đến từ hư không trên đỉnh đầu, dao động này mạnh tới mức làm không gian kiếm trận rung động!
"Mau nhìn! Đó là cái gì?
Một linh kiếm sư đột nhiên chỉ lên đầu kêu to.
Truyền Kiếm Truyền Kiếm - Văn Mặc