Chương 101
guy hiểm của đô thành Cao Thú được giải trừ một cách kỳ tích, sau ngày đó “thần tích” của Hoàng Hậu nương nương cũng được người Cao Thú truyền nhau nghe, tùy tiện kéo ra một người ở trên tường thành lúc đó cũng có thể kể lại sinh động như thật. Cái gì mà bão cát, lốc xoáy cùng địa chấn, chỉ tác động vào quân địch, “thần tích” bị mọi người thổi phồng còn cao hơn cả bong bóng lên trời, người khác nghe chỉ có khoa trương hơn, không có khoa trương nhất.
Thế nhưng người nghe đương nhiên không biết, sự thật chính là như thế.
Đương nhiên những điều này không phải quan trọng nhất, chuyện khiến bọn họ nói say sưa là hiện nay Đế Hậu tình thâm. Khi Thiệu Tuyên Đế trở về Hoàng Hậu nương nương tự mình xuống thành nghênh đón, hai người trên chiến trường ôm chặt lấy nhau, mà khi bọn họ nói vậy lại không ai không tin.
— Đế Hậu ân ái hòa hợp.
Đại thần trong triều trải qua tự đánh giá không ít người bắt đầu suy nghĩ đứng thành hàng giữa hai hoàng tử một lần nữa. Vốn trong hai vị hoàng tử, Đại Hoàng Tử lớn tuổi hơn, triều thần ủng hộ cũng nhiều, nhưng lúc này số người ủng hộ có chút do dự… Xem ra Nhị Hoàng Tử mới chào đời có chỗ dựa hơn Đại Hoàng Tử nhiều.
Dù thế nào thân phận của Hoàng Hậu nương nương còn ở đó, Nhị Hoàng Tử vừa sinh ra đã là con trai trưởng, cực kỳ danh chính ngôn thuận, loại trừ khả năng giữa đường chết non, đợi sau này Thiệu Tuyên Đế đến lúc tuổi già buông tay, dựa vào độ được sủng ái của Hoàng Hậu nương nương, ngôi vị Hoàng Đế không thể nghi ngờ sẽ cực ổn dưới cái mông của Nhị Hoàng Tử. Huống hồ, chưa nhắc đến những chuyện này, chỉ xem tên của Nhị Hoàng Tử – Quân Hoa, đã định trước tương lai hắn sẽ vinh sủng đến mức nào.
Nhóm triều thần bên này bắt đầu thảo luận về vấn đề hoàng tử, bên kia trong Dưỡng Tâm Điện, Thiệu Tuyên Đế đang kiên nhẫn dỗ vợ, đối với chuyện bỏ đi không lời từ biệt của mình lần này hắn kiểm điểm rất sâu, cũng tỏ vẻ sau này sẽ không phạm sai lầm nữa, sau đó hắn bắt đầu làm bản thảo kế hoạch chỉnh đốn hậu cung.
Bản thảo để dỗ vợ làm sao qua loa được?
Đương nhiên đầu tiên phải giảm thiểu số nữ nhân trong hậu cung!
Những cô gái này tuy đều liên hệ chặt chẽ với triều đình, nhưng nay Thiệu Tuyên Đế đã đủ lông đủ cánh, nào cần dùng nữ nhân để kiềm chế đại thân? Vì vậy ra tay là nghiêm túc, thu dọn là không nói chơi. Trong cung, chỉ cần là cung phi từng liên quan đến mạng người bị ảnh vệ điều tra ra nhất định sẽ bị trừng phạt.
Khi Yến An Quân nghe được tin này đã là chiều hai ngày sau, lúc này nàng đang nằm trên ghế dài, buồn ngủ đến không mở nổi mắt. Lộc Nhi nhắc lại từng ý chỉ của Thiệu Tuyên Đế, Yến An Quân thanh tú che miệng ngáp, bỗng nhớ tới một chuyện Lộc Nhi vừa nói, nàng mở to hai mắt: “Ngươi nói Dung Phi… không thấy đâu?”
“Chủ tử, nghe nói là chạy rồi, nô tỳ thấy sau chuyện này Hoàng Thượng nhất định không vừa mắt Dung Phi, chủ tử người ở trên tường thành với tướng sĩ Cao Thú chúng ta, Dung Phi thì hay rồi, thu dọn vàng bạc thừa dịp loạn chạy mất!”
Yến An Quân có chút khó hiểu.
Dung Phi sợ hãi chạy trốn nàng có thể hiểu được, nhưng nay Thiệu Tuyên Đế thắng trận mà Dung Phi còn không trở lại thì có chút kỳ lạ. Yến An Quân không tin nàng ta có thể bỏ qua vị trí trắc nhất phẩm, vĩnh viễn làm một dân phụ bình thường, Dung Phi không phải loại phụ nữ như thế, nếu nàng có thể từ một cung phi phẩm cấp thấp bò đến Dung Phi trắc nhất phẩm thì nhất định là một nữ nhân có dã tâm, Dung Phi không thấy đâu chỉ có hai khả năng, một là đã chết trong chiến loạn, hai là đã bị người khác bắt đi.
Dù sao Dung Phi là một cô gái tương đối xinh đẹp, phong tình yểu điệu, thân thể quyến rũ.
Yến An Quân đoán không sai, Dung Phi quả thật muốn trở về, quả thật không bỏ được thân phận Dung Phi của mình, nhưng hiện nay nàng căn bản về không được!
Vốn Thiệu Tuyên Đế hồi cung, nàng cùng cung nữ bên cạnh mắt nhìn hoàng cung đang định ôm hành lý chạy về, không ngờ trên đường gặp Hoàng Tử Tham Lang. Khi người này cầm song chùy vẻ mặt hung ác đi tới trước mặt Dung Phi, nàng bị dọa cho ngây người, cung nữ bên cạnh thì trực tiếp ngất trên mặt đất.
Chuyện tiếp theo có thể đoán được.
Tư sắc của Dung Phi không tầm thường, lại kiêu ngạo hô to mình là nữ nhân của Thiệu Tuyên Đế, Hoàng Tử Tham Lang vừa nghe là nữ nhân của Thiệu Tuyên Đế càng không thể tha! Sau khi binh bại hắn luôn ôm hận với Thiệu Tuyên Đế, vì vậy dù hiện tại Dung Phi là một mỹ nhân đẹp hơn hoa, hắn cũng không dịu dàng nổi, bắt về ban ngày ngược đãi, ban đêm ném vào phòng củi.
Cho nên chưa tới mấy ngày Dung Phi đã biến sắc, không còn rực rỡ chói mắt nữa.
Cho đến khi đám người Tham Lang cuối cùng bị Thiệu Tuyên Đế phái người giết chết, bọn họ mới phát hiện Dung Phi ở trong đó. Lúc này, Dung Phi đã tóc xõa tung, ánh mắt không còn sức sống, nàng nhìn quân giáp quen thuộc của Cao Thú bỗng như nhớ tới điều gì, miệng hô to mình là Dung Phi của đương kim Hoàng Thượng, thế nhưng hình dạng hiện tại của nàng… thật sự không dính một nửa điểm tới “Dung Phi nương nương” mà nàng nói.
Một binh lính chê nàng ồn ào, cho nàng một đao: “Ta nhổ vào, Dung Phi nương nương cái gì? Đây là nữ nhân của Hoàng Tử Tham Lang, ước chừng cũng không phải thứ gì tốt, trực tiếp giết là xong.”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng có Hoàng Hậu nương nương của chúng ta là đủ rồi, Dung Phi Điểu Phi cái gì ở trong cung ăn của công đến cả quả trứng cũng đẻ không ra, sao so được với Hoàng Hậu nương nương.”
Một binh lính khác thầm đạp Hoàng Tử Tham Lang một cược, chậc một tiếng cắt đầu hắn, cầm trên tay lắc lắc: “Đầu của tặc tử lấy được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Đi!”
Dung Phi chết không ai biết, mấy binh lính một ngọn lửa thiêu rụi nơi này, cũng đốt sạch thi hài của Dung Phi, trong ngọn lửa, một cái hộp có khóa vàng văng ra, mấy tờ ngân phiếu và cây trâm tinh xảo rơi trong ngọn lửa hừng hực. Rốt cuộc, nàng vẫn không mang đi được vàng bạc châu báu thuộc về nàng.
So với kết cục của Dung Phi, Nhàn Phi hiển nhiên tốt hơn nhiều.
Nếu trước khi truyền lời đồn Nhàn Phi có thể làm bạn với nhang đèn, thì đáng tiếc nàng cố tình chọc trúng chỗ đau của Thiệu Tuyên Đế, dù Yến An Quân tin hắn, hắn cũng không cho phép có người mưu đồ chia rẽ mình và Bảo Nhi.
Nhàn Phi vốn tưởng rằng mình coi như ở trong cung đã lâu, cho dù Thiệu Tuyên Đế tra ra người truyền tin đồn chính là nàng cũng không trừng trị nàng thế nào, dù sao nàng không có ra tay độc hại Bảo Phi, nàng chỉ nói mấy câu mà thôi. Nhưng nàng đoán sai rồi, Thiệu Tuyên Đế chưa bao giờ là người lương thiện, từ trước đến nay cũng không biết thương hương tiếc ngọc; ngoại trừ Hoàng Hậu, hắn sẽ không để bụng bất cứ một nữ nhân nào, đương nhiên Nhàn Phi cũng thuộc về một trong số “bất cứ một nữ nhân nào”.
Thiệu Tuyên Đế sao có thể bỏ qua cho nàng? Năm đó hắn sở dĩ giữ Nhàn Phi bên cạnh cũng vì khiến Khang Vương từng ám hại mình phải khó chịu thôi. Hồi đó hắn tuy biết hoàng thất tranh đoạt phải dùng mạng để đổi, không kế nào không làm, nhưng nếu không có Khang Vương một đường truy sát hắn về tới tận đô thành hắn cũng chưa thể nhận thức điểm này rõ ràng.
Khang Vương dạy cho hắn một bài học, hắn sẽ dùng tuổi xuân cả đời của nữ nhân của y để đổi lại.
Nhàn Phi vốn là chiến lợi phẩm, bây giờ không cần cũng được.
Thiệu Tuyên Đế không chút do dự cho Nhàn Phi một con đường chết, Nhàn Phi cảm thấy thời gian tỉnh táo của nàng gần đây ngày càng ít, nàng ước chừng ý thức được trong cung có người đang đối phó mình, chỉ là… không muốn nghĩ đến mà thôi. Hiện tại, nàng chỉ có một mong muốn mà vĩnh viễn sẽ không thực hiện được.
Ngay khi hai chủ tớ đang nói chuyện, ma ma ôm Bánh Bao và Bánh Trôi vào. Vốn ngày ấy hồi cung, Yến An Quân còn tưởng hai đứa bé này hai ngày không thấy mình sẽ có chút không khỏe, thực ra khi đứng trên tường thành nàng cũng đã lo lắng chuyện này; chỉ là khi trở về không ngờ hai đứa bé này đều ăn đến béo tròn, hai huynh muội ôm lấy nhau ngủ như heo con.
Yến An Quân yên tâm đồng thời cũng cười bất đắc dĩ.
Trong tình hình hoàng cung loạn thế này còn có thể ngủ say, hai đứa bé này có vẻ rất dễ tính.
Thiệu Tuyên Đế về phòng nhìn thấy ba mẹ con tướng mạo tương tự đang dùng đôi mắt lưu ly nhìn nhau, Bánh Bao ngồi ngay ngắn trong lòng Yến An Quân lẳng lặng nhìn, còn Bánh Trôi thì nhe răng cười hớn hở, đang không ngừng quẫy đạp muốn bò lên vai Yến An Quân.
Một đôi tay ôm lấy thân thể mềm mại của Bánh Trôi, Thiệu Tuyên Đế ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu dùng chóp mũi cọ thê tử. Yến An Quân hừ một tiếng, quay đầu đi không nhìn hắn, Thiệu Tuyên Đế chống một tay bên cạnh nàng, hôn môi nàng: “Là trẫm không đúng, hôm qua khiến nàng mệt mỏi, đừng tức giận mà.”
“Không được nói lung tung!” Yến An Quân đẩy mặt hắn sang một bên, nhìn cung nữ trong phòng đang đưa lưng về phía hai người, Yến An Quân bĩu môi cắn vành tai hắn: “Còn có người kìa…”
Thiệu Tuyên Đế thấp giọng cười, đỡ gáy nàng cọ cọ cái trán lên gương mặt trắng mịn của nàng: “Lẽ nào Bảo Nhi cho rằng không nói họ sẽ không biết? Tiếng động tối qua còn ai không nghe thấy nữa?”
Bánh Bao cười khúc khích, bỗng vươn người nằm sấp trong lòng Thiệu Tuyên Đế, Thiệu Tuyên Đế vội đưa tay đón lấy thằng bé, chỉ thấy con trai nhỏ ngây thơ giẫm lên cánh tay hắn, hôn cái “bẹp” lên mặt Yến An Quân, khiến mặt mẫu thân nhà mình đầy nước miếng, Yến An Quân ngây cả người…
[Phụt… Ha ha ha ha! Nhìn Bánh Bao thật đáng yêu!]
Bánh Bao chớp mắt mấy cái, “A.”
Bánh Trôi thấy thế nghiêm mặt chụp một cái tát lên người Bánh Bao, cũng bò sang người Thiệu Tuyên Đế, vươn lên hôn mẫu thân “bẹp” một cái. Giờ hai bên mặt đều là nước miếng, An Đức Lễ ở bên rất không phúc hậu cười ra tiếng, bị ánh mắt Thiệu Tuyên Đế đảo qua chạy vội ra ngoài, ở ngoài cửa cười run rẩy như điên.
Chúng cung nhân lanh lợi cũng theo An Đức Lễ ra ngoài.
Ánh mắt Thiệu Tuyên Đế hiền hòa, hưởng thụ ấm áp hiếm có với vợ con. Thời gian qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, dù đều được giải quyết nhưng đôi khi nhớ lại vẫn khiến Thiệu Tuyên Đế toát mồ hôi lạnh. Ngày Tham Lang công thành hắn đã nghĩ, nếu Bảo Nhi cùng hai đứa trẻ có chuyện gì, hắn nhất định phải giết hết bọn chúng rồi xuống dưới kia cùng nàng.
Loại suy nghĩ này đối với một Hoàng Đế thật sự quá mức điên khùng.
Hắn có thể là một bá chủ thành công, nhưng không phải một đế vương hoàn mỹ tâm hồn lạnh lẽo, vì trên đời này đã có ba người hắn quan tâm, nếu bọn họ không còn, hắn sao có thể không đuổi theo tìm kiếm?
Khi thúc ngựa chạy nhanh hắn nghĩ đến Bảo Nhi, khi phát hiện trúng độc hắn cũng chỉ nghĩ đến Bảo Nhi, cho tới khi tới tường thành, nhìn nữ nhân dịu dàng đứng ngoài cổng thành, trái tim lạnh giá của hắn mới chậm rãi đập lại.
Nàng còn ở đây.
Nàng vẫn luôn chờ hắn.
Yến An Quân nâng tay xoa sườn mặt hắn, nhăn mũi nói: “Chẳng trách tối qua cảm thấy đâm người ta như thế, quả nhiên lại dài ra.” Nàng chỉ đương nhiên là râu của Thiệu Tuyên Đế, không ngủ không nghỉ giục ngựa đến, râu mọc dài ra là đương nhiên. Yến An Quân không thích điều này, Thiệu Tuyên Đế cũng biết.
Hắn lẳng lặng cười: “Lát nữa trẫm sẽ cạo đi.”
“Hoàng Thượng nghe lời vậy sao?”
Thiệu Tuyên Đế đặt hai bé nhỏ vào trong nôi, dùng một tay ôm bé lớn vào trong lòng, ấm giọng nói: “Đều nghe nàng…” Nghe lời chút thì sao? Dù sao kiếp này hắn đã quyết ý nàng.
Hệ Thống Sủng Phi Hệ Thống Sủng Phi - Chu Nữ