Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 101
C
hương 101: Con bé đó!
Tin anh, chàng trai mà em yêu đã rất tuyệt rồi!
----
Tia nắng luồn qua khe cửa, nhảy phóc lên sống mũi cao thẳng. Thiếu niên vội vơ tạm chiếc gối gần đó úp lên mặt che nắng, mày nhíu chặt đầy khó chịu khi có thứ chọc phá giấc ngủ của anh.
- Kéo rèm lại!
Mệnh lệnh ngái ngủ vừa truyền ra, mọi ánh nắng đều như bị nhốt vào chiếc hộp kín mít. Căn phòng sáng lờ mờ.
Chàng quý tộc thỏa lòng, lại định thả mình theo cơn buồn ngủ, nhưng có điều phiền muộn vội kéo mi mắt biểu tình. Phải rồi, ngày thứ 30! Anh sực tỉnh, nằm im và dọn lại trí óc đang rối rắm sau giấc ngủ li bì. Đêm qua, Đông Vy đẩy anh xuống hồ, nhưng ngã là do anh tự sẩy chân. Chẳng vì sao cả, đơn giản là anh muốn thử cảm giác bị quẳng trong dòng nước lạnh như Đông Vy đã từng. Khi ngã, anh đã ngâm mình trong nước đến tận vài tiếng đồng hồ, để đền lại số lần anh thản nhiên quăng vứt cô gái nhỏ.
Hữu Phong không khỏi buồn cười khi mường tượng ra cảnh Đông Vy chật vật khiêng vác anh từ bờ hồ vào tới đây. Cô bé nhỏ thế kia, vậy mà chất lên người khối lượng nặng gấp đôi cơ thể thì … Hữu Phong cắn gối, kịp ngăn tiếng cười sắp bật ra thành tiếng. Gió Quỷ vô cùng đắc ý!
Đang lắng tai nghe hết mọi động tĩnh, chàng quý tộc bỗng nhiên cắn mạnh đầu ngón tay, bôi trệt chút máu đang rỉ ra vào ngay khoé miệng. Rồi anh cố ý ho thật mạnh như sắp nôn ra cả ruột gan …
Dự đoán của anh ( lại ) trúng phóng!
Đông Vy lật gối ra và la toáng lên:
- Anh sao Hữu Phong? Anh sao thế?
Gió Quỷ giả bộ he he mắt như đang rất mệt mỏi, môi khẽ mấy máy không ra tiếng, nhưng thật ra anh cũng chẳng định nói cái quái gì hết! Anh hít thở từng quãng mệt nhọc, vờ như mũi nghẹt, rất khó tiếp nhận khí oxy.
Đông Vy luống cuống vực Hữu Phong dậy, vừa vỗ vỗ lưng vừa vuốt vuốt ngực anh đầy lo lắng. Mặt tái nhợt khi anh che miệng ho dữ dội, tay vấy máu tươi. Cô run giọng:
- Sao anh ho ra máu thế này?
Hữu Phong đẩy Đông Vy ra, chối phắt sự quan tâm của cô. Anh rời giường.
- Như em muốn, anh biến! - Gió Quỷ nói đứt quãng trong cơn ho giả, che miệng bằng bàn tay vấy sẵn máu.
- Không đi đâu hết! - Đông Vy to tiếng nạt nộ rồi ấn anh vào chiếc gối kê sẵn đầu giường. Cô dùng khăn ấm chuẩn bị từ trước, cẩn thận lau môi và tay Hữu Phong. Người cô run run, không dám nhìn thẳng vào sắc đỏ kia.
- Tự anh! - Hữu Phong giằng lấy khăn. Dù rất muốn được cô gái nhỏ chăm sóc, nhưng anh không quên rằng cô sợ máu.
- Anh uống đi. Sẽ đỡ mệt mau thôi!
Hữu Phong thoáng sững người khi cô gái nhỏ đặt vào tay anh ly trà ấm. Tia cười là lạ thấp thoáng trên khoé môi. Dưới ánh mắt sốt sắng của Đông Vy, anh thong thả nhấp vài ngụm rồi bất chợt tung ra câu hỏi sắc sảo:
- Này, sao đưa anh trà này? Nó đắng lắm!
- Nhưng nó giải tỏa mệt mỏi! - Đông Vy bối rối.
- Ngụy biện! - Hữu Phong dí mạnh ngón trỏ lên vầng trán nhỏ. Anh nhếch môi - Tôi thích lục chanh trà, em rõ quá mà!
- Không phải đâu! Là … là trùng hợp thôi! - Cô gái nhỏ lí nhí.
Mắt Đông Vy cụp xuống, tránh ánh nhìn chất vấn của chàng quý tộc. Sự căng thẳng bộc lộ rõ qua những ngón tay đan chặt. Lạ quá, bộ dạng bệnh tật, vừa ho ra máu vừa khó thở lúc nãy đâu mất rồi?
- Em làm ơn thôi giả vờ đi! - Hữu Phong gằn từng chữ. Một lời hay vạch trần hay đúng hơn là mệnh lệnh.
- Anh nói linh tinh gì thế? - Giọng cô gái nhỏ méo mó như thể cổ họng đã bị bóp nghẹn. Bờ vai gầy khẽ run lên, tựa nhành liễu phất phơ trong sương gió.
Không để ai đó chối cãi, làm mất thêm thời gian. Chàng quý tộc xé ngay một bức vẽ trên tường, vo tròn và búng thẳng nó vào sọt rác. Lọt thỏm.
- Em vờ ngốc đủ rồi chứ?
Toàn căn phòng nín lặng, yên ắng đến mức âm thanh của làn gió nhẹ lướt qua cũng nghe thấy thật rõ rệt. Vài tia nắng yếu ớt quệt nhẹ lên bức vẽ chàng trai tuấn mĩ giữa loạt tranh thiên nhiên sống động khác.
Sau khoảng lặng dài lê thê, cô gái nhỏ giật ly trà khỏi tay Hữu Phong một cách thô bạo, nắm áo anh lôi xuống giường.
- Dù anh biết hay không biết, cũng nên biến ngay khỏi đây, ngay bây giờ! Biến khuất mắt tôi!
- Làm gì thế? Em bình tĩnh đi!
- Cút đi! Anh biết hết rồi thì cút đi! - Đông Vy gào lên. Cô chuyển sang bấu xé Hữu Phong, điên dại hệt như đã đánh mất mọi ý thức.
Chàng quý tộc vẫn sẽ im lặng chịu đòn nếu Đông Vy khôn hồn chừa mặt anh ra. Ghì chặt cô gái nhỏ vào lòng như khóa lại bộ móng vuốt ghê gớm, Hữu Phong vỗ nhẹ vai cô trấn an.
Anh đã biết Đông Vy diễn kịch ngay từ khi đối diện với cô tại thềm nhà. Linh tính, lý trí hay trái tim và mọi giác quan đều mách anh rõ, hình bóng của anh chưa từng vuột khỏi tâm trí cô. Vờ quên anh, ấy chỉ là lớp ngụy trang cô khoác lên mình để chống đỡ. Bộ dạng hung hăng của Đông Vy giống hệt với con nhím lúc xù lông, không phải nó tấn công mà là bảo vệ bản thân trong lúc sợ hãi.
Lần anh ép Đông Vy xuống bếp cũng chỉ vì thử lòng cô. Biết anh không dùng được đũa, vì thế cô chu đáo chuẩn bị thìa cho anh. Những gì thuộc về anh, cô vẫn để ý kĩ và rất lưu tâm. Vị trí của anh trong cô có lẽ không di dịch chút nào! Chính vậy, anh mới làm mặt dày đeo bám cô suốt 30 ngày qua.
- Anh sai rồi, đã quá sai rồi. Nhưng không cần Vy tha thứ đâu, chỉ cần Vy về bên anh thêm lần nữa, anh sẽ thật yêu em, thật thương em, Vy nhé! - Hữu Phong tựa cằm lên mái đầu thoảng hương thơm dịu lạ, hôn nhẹ làn tóc quen. Anh ôm trọn Đông Vy bằng vòng tay nồng ấm - Tin anh, chàng trai mà em yêu đã rất tuyệt rồi!
- Thật ư? Có thật là anh vừa nói đấy không Đinh Hữu Phong?
- Là thật!
- Không phải! Anh đang cố lừa gạt tôi! - Đông Vy gạt mạnh tay Hữu Phong. Cô ép hết những giọt khóc xúc động vào lại tuyến lệ để đôi mắt chỉ còn mỗi tia thù hằn - Để xem, khi tôi rơi vào tay anh một lần nữa thì anh sẽ lại biến tôi thành cái gì nào? Dày vò tôi, hành hạ tôi, cho tôi sống dở chết dở hay hình phạt hay ho nào khác mà anh mới nghĩ ra hả?
- Yêu, có tính là hình phạt không?
- Yêu? Yêu tôi ư? Anh yêu tôi ư? Anh biết yêu ư? - Đông Vy hỏi dồn rồi buông lơi nụ cười khẩy đầy mỉa mai - Anh thích tôi, thích tôi đau đớn và khổ sở vì yêu anh. Có muốn hay cố gắng, tôi cũng chẳng quên được anh, trừ khi chết đi! Chính anh đã nói thế, anh tưởng tôi quên sao?
- Nó thuộc về quá khứ. Vứt đi! Hãy chỉ nhìn vào hiện tại thôi, anh đang yêu em thật đấy! - Hữu Phong vụng về thổ lộ. Tội nghiệp miệng lưỡi của anh, chỉ quen tuôn lời lẽ thâm độc hiểm ác nên cứ đơ đơ khi phải nặn ra mấy câu từ đáy lòng.
Đối diện với một Đinh Hữu Phong mới mẻ này, tim Đông Vy rung rinh tựa cánh bướm dập dờn trong vạt nắng lung linh. Nhưng cô gái nhỏ đã vội dập tắt những thổn thức ngay sau đó. Thứ dăng sẵn trước mắt là hố bẫy hay hố tình thì cô cũng không được phép rơi vào. Chỉ duy nhất một lần nữa cũng tuyệt đối không!
- Anh đi kiếm Đông Vy lúc trước mà nói những lời này. Còn với tôi, nó buồn cười lắm!
- Vậy trả lại tôi đi! - Hữu Phong lật ngay giọng điệu uy hiếp. Hai chữ " buồn cười " kia đã đụng chạm lòng tự tôn cao ngất của anh.
- Trả gì? Tôi nợ anh gì à? Mấy món quà đắt tiền hay mấy lần anh cứu tôi?
- Đông Vy lúc trước ấy, mau trả tôi!
- Chết rồi! Tôi giết con bé ngu đần đó rồi! - Đông Vy cười lạnh ngắt. Khuôn mặt thanh tú của cô chưa bao giờ u ám đến thế. Chất giọng cũng đanh lại, khô khốc như tiếng va chạm của những khối kim loại trơ trơ - Tôi thù nó còn hơn là thù anh! Nó không đáng sống! Sao nó có thể dễ dàng quên mất cả gia đình đã chết đau đớn cỡ nào chỉ vì kẻ thù là bố của anh. Con bé đần độn ấy, nó chỉ biết đâm đầu vào yêu trong khi anh coi thường nó và cả gia đình nó nữa! Nó bị coi khinh là đáng, nhưng sao nó để người ta tùy tiện xúc phạm tới những người thân đã mất. Một đứa bất hiếu và ngu muội như vậy, tôi không thể để nó sống được, anh hiểu chứ?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ
Linh Boo
Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ - Linh Boo
https://isach.info/story.php?story=chiec_om_tu_vet_gio_qui__linh_boo