Võ Lâm Ngoại Sử epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 96: Hồi 39 – Thoát Khỏi Hiểm Nguy (4-Cuối)
iữa màn đêm, mấy mươi bóng người bỗng xuất hiện trong sân. Tuy họ nhón chân đi rất nhẹ nhàng, nhưng vì quá nhiều người, nên có tiếng “xạc xào” khe khẽ.
Thẩm Lãng ẩn mình trong bóng tối, lẳng lặng quan sát.
Những bóng người này chia ra vây kín ngôi nhà.
Họ giấu trường đao nơi khuỷu tay, như sợ ánh đao làm kinh động người bên trong. Hành động của họ nhanh nhẹn, nhẹ nhàng như linh miêu.
Thẩm Lãng thầm nghĩ... “Môn hạ của Khoái Lạc Vương đều là cao thủ.”...
Lại ba bốn mươi tên nam tử khác, cung nỏ sẵn sàng, vây thành vòng thứ hai quanh ngôi nhà.
Võ công của bọn này có lẽ hơi thấp, tuy hành động rất cẩn thận, nhưng không tránh khỏi làm vang lên tiếng động. Dù sao thì ngôi nhà cũng đã bị vây hai ba vòng, có tiếng động bây giờ cũng chẳng sao...
Thẩm Lãng không khỏi thầm nghĩ... “Cách bầy trận của Khoái Lạc Vương quả thật phi thường. Đã đến đây, lão lại điều độ nhân lực, nếu vừa tới đã xông vào, thì quá tầm thường.”
Khoái Lạc Vương đã vào giữa sân.
Đôi mắt của lão như viên ngọc xanh ngời trong bóng tối. Lão chỉ lẳng lặng nhìn, cái khí thế phi phàm cũng làm người khiếp vía.
Lão phất tay. Hơn trăm thân ảnh vội vàng ngồi thụp xuống.
Khoái Lạc Vương quát lớn: - Thẩm Lãng, mau đầu hàng! Bổn vương đã bủa vây bốn phía, ngươi muốn trốn không được, chạy cũng không thoát.
Yên lặng! Trong nhà im hơi lặng tiếng không một lời đáp lại.
Khoái Lạc Vương lạnh lùng: - Thẩm Lãng, bổn vương trọng ngươi là một anh hùng, nên để ngươi tự nguyện bước ra. Ngươi lại muốn bổn vương phải ra tay?
Vẫn không có tiếng trả lời.
Khoái Lạc Vương: - Được! Ngươi cứng cổ, chớ trách...
Lại phất tay, hai ba chục ánh lửa được thắp sáng.
Trong ánh lửa chớp động, hơn hai mươi người khác cùng xông lên,... kẻ đá văng cửa cái, tên đập bể cửa sổ...
Rồi … bọn họ thất thanh: - Không có Thẩm Lãng trong này.
Khoái Lạc Vương biến sắc, lướt giữa đám người như thần ưng nơi sa mạc.
Thẩm Lãng thầm khen... “Khinh công tuyệt đỉnh!”...
Khoái Lạc Vương lướt đến ngoài hành lang, nghiêm nghị quát: - Lục soát!
Lão vỗ tay. Một tên vội vàng huýt sáo, tiếp theo là tiếng chó săn sủa vang trời.
Thẩm Lãng hít một hơi thật sâu, thủ sẵn trong tay hơn mười đồng tiền.
Tam cấp phong kỵ sĩ dẫn tới bốn con chó dữ, đặc chủng Tây Tạng. Bầy chó săn hung tợn gầm gừ như hổ đói, bốn đôi mắt như tám ngọn đèn long lên trong đêm.
Thẩm Lãng bắn mấy đồng tiền, tám ngọn đèn sáng rực kia chợt tắt ngắm.
Lũ chó tru vang giẫy giụa, Tam cấp phong kỵ sĩ không giữ nổi. Bốn con chó mù điên cuồng chạy loạn, đụng ai cắn đó. Trong phút chốc, hai người đã bị chó điên cắn đứt cổ.
Đám người hỗn loạn hoang mang.
Khoái Lạc Vương bình thản nạt lớn: - Giết chó! Đuổi người!
Nhấp nhoáng mấy chục ánh đao. Bốn con chó nằm dài trên đất.
Thẩm Lãng đã phóng xa mấy trượng. Chàng nghĩ bọn người phía sau khó lòng đuổi kịp. Không ngờ, chỉ hơn hai trượng phía sau chàng, một đôi mắt xanh rờn trong đêm.
Khoái Lạc Vương đích thân truy địch.
Tiếng la ó, tiếng còi hụ … inh ỏi khắp viên lâm
Khoái Lạc Vương vừa đuổi theo, vừa huýt gió báo hiệu cho bọn thuộc hạ đang mai phục, lão đến đâu, dĩ nhiên Thẩm Lãng ở đó.
Thẩm Lãng bị vây trùng trùng điệp điệp, đường đi nước bước của chàng đều nằm trong tầm quan sát của địch. Chàng không sợ bọn cản đường phía trước, chỉ lo người đang đuổi sau lưng.
Khoái Lạc Vương theo sát chàng.
Thể lực của Thẩm Lãng đã hao tổn rất nhiều. Nếu phải giao chiến với Khoái Lạc Vương, chỉ có đường chết.
Nếu chạy ra ngoài Khoái Lạc Lâm, chàng sẽ trở thành cái bia cho giàn cung nỏ đang chờ sẵn nơi bìa rừng. Tình huống nguy cấp khiến mồ hôi Thẩm Lãng tuôn ra như tắm.
Khoái Lạc Vương cáu kỉnh cười to: - Thẩm Lãng, còn chạy đâu? Sao không dừng lại cùng bổn vương quyết tử?
Lão đã chẳng coi Thẩm Lãng là đối thủ.
Chu Thất Thất, Vương Lân Hoa, và Hùng Miêu Nhi đã an toàn tới cửa hang núi sau Hoa Thần Từ. Nơi này chỉ còn bốn năm thiếu nữ đang dọn dẹp.
Một cô cười: - Tiểu tử Thẩm Lãng kia cũng giỏi, chọc vương gia mất bình tĩnh như hôm nay. Chưa bao giờ tôi thấy ông ta như vậy.
Một cô khác: - Đúng đó, hôm nay vương gia gặp kỳ phùng địch thủ. Đâu ngờ dáng vẻ thư sinh như vậy, bản lãnh của hắn lại cao cường đến thế.
Một thiếu nữ mặt tròn hỏi khẽ: - Các chị nhắm hắn có thoát được không?
Một cô trả lời: - Tuy bản lãnh cao cường, nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, tôi không thấy hắn thoát được. Đó là chưa nói tới võ công của Vương gia, nghe nói cũng kinh người.
Tiếng một cô thở dài: - Thẩm Lãng còn trẻ, đẹp trai tài giỏi, chết sớm … cũng tiếc...
Có cô cười khanh khách: - Chị coi trọng hắn như vậy sao?
Cô mặt tròn: - Nam nhân như Thẩm Lãng, có thiếu nữ nào lại không thích?
Chu Thất Thất âm thầm cắn môi.
Hùng Miêu Nhi hỏi khẽ: - Xông tới?
Chu Thất Thất: - Có cần dập tắt đèn trước không?
Vương Lân Hoa thì thầm: - Không được! Ta không thể giết cùng lúc năm người. Chỉ cần một chạy được, bọn ta kể như thảm.
Chu Thất Thất: - Vậy... vậy làm sao bây giờ đây?
Vương Lân Hoa trầm ngâm: - Hai người ở đây, để tôi lo...
Cô gái mặt tròn nâng chén rượu của Khoái Lạc Vương, cười: - Thẩm Lãng, tôi kính chàng một chén, hy vọng chàng mau chết!
Một cô khác ngạc nhiên: - Chị yêu thích hắn, sao lại mong hắn mau chết?
Thiếu nữ mặt tròn chu miệng: - Ngay cả hắn không chết, cũng đâu đến lượt tôi. Các chị có thấy hắn ôm sát cô nàng kia bên mình không? Hắn sẽ chẳng bao giờ để mắt đến chúng ta. Không ăn thì đạp đổ..., thôi để hắn chết cho rồi.
Có cô cười khúc khích: - Lòng chị quả là độc ác.
Thiếu nữ mặt tròn cao giọng: - Lòng dạ đàn bà mà, luôn luôn là...
Vương Lân Hoa chợt lững thững đi tới, miệng chúm chím cười: - Tuy ngoài miệng cô hung như vậy, nhưng thâm tâm cũng rất tốt, phải không?
Các thiếu nữ cùng giật mình kinh hãi đang muốn la lên, nhưng vừa thấy Vương Lân Hoa, các cô … ngẩn người … miệng há hốc … không thành tiếng.
Vương Lân Hoa dáng người tiêu sái, môi cười thiện cảm, gương mặt đẹp trai hiếm thấy trên đời, … các thiếu nữ chẳng những không sợ hãi, mà còn mê mẩn ngắm nhìn, tỏ vẻ thích thú.
Thiếu nữ mặt tròn cũng ngây người đắm đuối nhìn Vương Lân Hoa, quát khẽ: - Ngươi …. ngươi không sợ chết sao?
Vương Lân Hoa mỉm cười: - Chết dưới tay các cô nương, tại hạ đây cam tâm tình nguyện.
Một thiếu nữ khác: - Ngươi cho rằng … ngươi... anh tuấn, bọn ta không nỡ ra tay sao?
Vương Lân Hoa thở dài: - Tại hạ vốn không dám đến, nhưng các cô nương như thiên tiên giáng trẩn, tại hạ vừa thấy đã không kềm lòng được. Huống chi, tại hạ giờ không còn sinh lộ, chết dưới tay các cô nương, tốt hơn là dưới tay đám kia. Xin các cô nương cứ tự nhiên.
Vừa nói hắn vừa thong dong đi tới.
Một cô cười khanh khách: - Coi ngươi kìa, thật đáng thương.
Xa xa, Hùng Miêu Nhi không khỏi bật cười: - Tiểu quỷ Vương Lân Hoa đúng có ngón nghề đối phó với nữ nhân.
Chu Thất Thất thở dài: - Hắn hiểu, những cô gái này ngày thường bị Khoái Lạc Vương quản thúc nghiêm ngặt, không khỏi sợ hãi. Chỉ cần vắng bóng lão, họ khó tránh như vậy...
Hùng Miêu Nhi tủm tỉm: - Đâu ngờ nàng cũng hiểu lòng phụ nữ vậy.
Chu Thất Thất bật cười: - Tôi cũng là một nữ nhân mà.
Vương Lân Hoa: - Tôi biết các cô nương có lòng tốt, không đành hạ thủ giết một người đáng thương. Nhưng nếu các cô không giết tôi, lại bị phiền toái cho mình.
Cô gái kia thở dài: - Ngươi cũng thật... đáng yêu..., chỉ tiếc...
Vương Lân Hoa giọng buồn buồn: - Cô nương không cần giải thích, tôi hiểu... Tôi đã không thoát được, sao lại muốn liên lụy các cô? Tôi... tôi chỉ mong trước khi chết, cầu các cô nương một chuyện.
Thiếu nữ mặt tròn: - Ngươi cứ nói, vô luận là gì, chúng ta cũng đáp ứng.
Nói xong mặt cô ửng đỏ. Mấy cô khác cũng len lén cắn môi, gương mặt lúc đỏ lúc hồng.
Vương Lân Hoa cười thầm, lại làm bộ thở dài: - Chỉ mong các cô nương cho tôi … cho tôi … uống một chén rượu, tôi chết không một lời oán trách.
Các thiếu nữ nghe hắn chỉ cầu được uống một chén rượu, vừa chưng hửng vừa thất vọng.
Cô gái mặt tròn cắn môi, liếc mắt, hỏi khẽ: - Chỉ vậy thôi sao?
(Hết hồi 39)
Võ Lâm Ngoại Sử Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long Võ Lâm Ngoại Sử