Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Ma
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 100: Hiểu Lầm
L
ạc Tâm Hồn cùng Thanh Long nhanh chóng bay về phía sơn mạch Hỗn Loạn.
Diệp Vân cất truyền âm phù đi, rồi cứ thế không nói gì, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Đoàn Dật Phong cũng không nói gì, chỉ yên tĩnh bay theo.
Không lâu sau, Thanh Long cùng Lạc Tâm Hồn đã đến. Ba người bay song song với nhau.
“Diệp Vân”. Lạc Tâm Hồn nhỏ giọng gọi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, xem như là chào hỏi với Đoàn Dật Phong. Thủy nhi hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Thanh Long khiến hắn chột dạ quay đầu sang hướng khác, không dám nhìn vào ánh mắt của Thủy nhi.
“Vì sao Vạn Cổ Quật lại có những ghi chép này?” Diệp Vân hỏi thẳng vào vấn đề mà nàng vẫn thắc mắc trong lòng.
“Ta cũng không biết nữa”. Gương mặt Lạc Tâm Hồn không chút biểu tình, trả lời qua loa, “Những gì ta biết đều đã nói với nàng rồi“.
Diệp Vân cũng không hỏi nữa, mà nhìn về phía trước nói: “Qua khỏi Thiết Huyết môn, ở ngay đầu sơn mạch Hỗn Loạn, chính là nơi có Thổ Linh Châu. Chỉ có điều, ta hoài nghi Huyền Vũ, một trong tứ đại thần thú cũng ở đó”.
“Huyền Vũ ư?” Lạc Tâm Hồn khẽ nhíu mày.
“Cái gì? Huyền Vũ ở nơi đó sao?!” Thanh Long hoảng hồn, sau đó quay đầu định chạy. Còn chưa chờ Lạc Tâm Hồn gọi Thanh Long lại, giọng nói âm trầm của Thủy nhi đã vang lên.
“Ngươi dám cả gan chạy thử xem. Ta mà không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất thì tên của ta sẽ viết ngược lại”. Thủy nhi hừ lạnh một tiếng.
Thanh Long uể oải, đành phải quay đầu lại tiếp tục đồng hành.
“Ngươi rốt cuộc sợ cái gì ở Huyền Vũ chứ? Cái tên Thanh Long tiền đồ vô hạn, đứng đầu tứ đại thần thú đâu rồi!” Thủy nhi hừ lạnh châm chọc Thanh Long.
“Ngươi không biết sự kinh khủng của hắn nên mới nói thế”. vẻ mặt Thanh Long đau khổ, bộ dáng oan khuất, “Huyền Vũ thích trốn dưới đất thì không phải là chuyện đáng nói, vấn đề là hắn thích nhất trốn dưới đất, sau đó lại ngoi đầu lên, rình coi người khác khắp nơi. Đem những chuyện xấu hổ, trò hề của người ta ghi chép lại. Nhưng hầu như lại không dùng những thứ đó để uy hiếp người khác”.
“Không dùng để uy hiếp, vậy không phải là chuyện tốt sao?” Thủy nhi cảm thấy khó hiểu.
“Hắn ít dùng những thứ này để uy hiếp người khác, nhưng lại toàn đem ra để giễu cợt người ta rồi đi tuyên truyền khắp nơi”. Thanh Long không ngừng bi phẫn*.
*bi phẫn: bi ai + phẫn nộ. do dùng từ Hán Việt nó xúc tích và hay hơn nên editor vẫn để nguyên bản.
Thủy nhi há hốc miệng, mà những người còn lại cũng ngạc nhiên. Còn Bạch Hổ thì bực bội một hồi.
“Hắn là thần thú mà, sao lại có thể vô sỉ như thế chứ?” Thủy nhi đang nói, bỗng nhiên lại chớp mắt, “Mà không đúng, các ngươi đều vô sỉ như thế, Huyền Vũ tất nhiên cũng sẽ không tốt hơn các ngươi được bao nhiêu”.
“Ngươi nói cái gì chứ?” Bạch Hổ không vui, “Ngươi cũng có phải là con kỳ lân tốt lành gì đâu, lúc nào cũng như một người đàn bà chanh chua”.
Thanh Long vui vẻ, không hề hé răng.
“Ngươi nói cái gì?!” Thủy nhi nổi giận, đang định nhảy xuống khỏi vai Đoàn Dật Phong để xử lý Bạch Hổ.
“Thủy nhi, được rồi, ngươi xem ngươi đi, cứ nói đến chuyện này là ngươi lại muốn đánh người khác, không phải là đúng với lời người ta nói sao?”Đoàn Dật Phong nhỏ giọng khiển trách, Thủy nhi trừng mắt liếc Bạch Hổ cùng Thanh Long đang trộm cười rồi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không nhìn bọn hắn nữa.
Diệp Vân nãy giờ vẫn im lặng, trong lòng nàng vẫn đang nghĩ đến một chuyện. Có rất nhiều chỗ mơ hồ, muốn giải được câu đố trước, thì lại xuất hiện thêm càng nhiều câu đố sau.
“Cuối cùng chúng ta cũng sẽ tìm ra đáp án mà thôi”. Lúc này, giọng nói của Lạc Tâm Hồn lại vang lên trong đầu Diệp Vân.
Diệp Vân quay đầu liếc nhìn gương mặt Lạc Tâm Hồn vẫn không chút biểu cảm như trước, nhẹ nhàng thở dài, gật gật đầu rồi không nói gì nữa.
Lại bay về phía trước một đoạn, xuyên qua tầng mây, họ liền loáng thoáng thấy được những dãy nhà to lớn ẩn hiện trên những ngọn núi, là Thiết Huyết môn. Thiết Huyết môn nằm ở nơi hẻo lánh. Vật chất khan hiếm, tu luyện rất cực khổ. Bọn họ không chỉ tập trung tu hành pháp thuật mà còn chú trọng tu luyện về thân thể. Bọn họ tin rằng, nếu không ngừng rèn luyện thân thể thì cuối cùng, cơ thể sẽ cứng cáp như tường đồng vách sắt. Theo đuổi lý thuyết như thế, việc tu hành có thể không vất vả sao?
Nhìn thấy Thiết Huyết môn, Diệp Vân lại nhớ đến một bảo bối mà trước đây lúc trừng trị tên thái phó đã lấy được, nghe vị thái phó kia nói đó chính là bảo vật nghìn năm Thiết Huyết môn thờ phụng. Vậy vật đó sẽ là gì đây?
Diệp Vân móc ra thứ gì đó từ túi trữ vật, mở hộp gấm ra, bên trong chính là một dải thắt lưng!
Diệp Vân mở to hai mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn lần nữa, nàng không nhìn lầm mà, đó thật sự là một dải thắt lưng màu trắng, mềm mại lẳng lặng nằm trong hộp, tỏa ra ánh sáng màu trắng nhẹ nhàng, không phải ngũ sắc như lúc vị thái phó kia lấy ra. Diệp Vân nghi hoặc cầm dải thắt lưng lên, nhìn đoạn vải mềm mại trong tay, dù nhìn thế nào cũng không giống như đồ mà nam nhân dùng nha? Nhìn kiểu gì cũng là đồ của nữ nhân. Thiết Huyết môn từ trên xuống dưới, từ chưởng môn cho đến ngoại môn đệ tử làm công việc quét rác, toàn bộ đều là nam nhân. Theo như vị thái phó kia nói thì đây là bảo bối mà Thiết Huyết môn thờ phụng mấy nghìn năm ư?!
Diệp Vân nhìn dải thắt lưng trong tay, nhăn mày lại, sao…sao lại là thắt lưng của nữ nhân chứ. Cái này có thể giết người ư? Xét về linh lực thì cũng có, thế nhưng, vật này có gì đặc biệt chứ? Diệp Vân tỉ mỉ suy xét dải lụa trong tay, bỗng nhiên trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, ở phía dưới dải lụa, rõ ràng có một điểm màu hồng, không giống như được nhuộm, mà giống như vết máu bị dính vào? Chẳng lẽ lúc trước tên thái phó kia dùng để đánh giết đệ tử của Thiết Huyết môn nên bị máu tươi dính vào? Không đâu. Diệp Vân lại tự phủ định ý nghĩ này của mình, đây là một dải lụa, không phải là một thanh kiếm dùng để giết người.
Lạc Tâm Hồn cùng Đoàn Dật Phong nhìn Diệp Vân im lặng cầm dải lụa, đều nghi hoặc không hiểu.
Đúng lúc đó, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một luồng linh lực không nhỏ.
“Có người đến!” Đoàn Dật Phong hơi nhíu mày, nhìn về phía trước.
Lạc Tâm Hồn nhìn về phía trước, hướng đoàn người đang cấp tốc bay về phía hắn, lên tiếng nói; “Là người của Thiết Huyết môn”. Bởi vì phía sau những người đang tới có một thanh kiếm khổng lồ, ở đây ngự kiếm phi hành, mà họ còn đeo kiếm trên lưng, ngoại trừ đệ tử của Thiết Huyết môn thì còn ai vào đây.
Bóng người phía trước ngày càng gần, một nam tử ngự kiếm bay tới, khuôn mặt nam tử hình chữ quốc, lông mày rậm, mắt to, môi dày, diện mạo thành thật mà chất phác. Một thân vải đen, vóc người khôi ngô, thoạt nhìn tuổi không quá hai mươi lăm.
Đoàn người Diệp Vân ngừng lại, nam tử kia cũng ngừng lại.
“Xin hỏi người phía trước có phải là Diệp Vân sư đệ cùng Đoàn Dật Phong sư đệ của Thanh Sơn hay không?” giọng nói của nam tử kia trầm thấp khàn khàn, “Tại hạ là Hoán Quân, đệ tử đứng đầu của Th
iết Huyết môn”.
“Hoán Quân sư huynh, hữu lễ*“. Diệp Vân nhìn nam tử phía trước lễ phép gật đầu, “Đúng vậy, ta là Diệp Vân, vị này chính là sư huynh của ta Đoàn Dật Phong cùng bằng hữu của ta – Lạc Tâm Hồn”.
*hữu lễ: Một câu chào hỏi khách sáo.
Hoán Quân gật gật đầu với hai người, bỗng nhiên biểu tình trên gương mặt cứng lại.
Linh thú toàn thân phản chiếu lấp lánh ở dưới chân Lạc Tâm Hồn, nếu như hắn không có hoa mắt thì đó chính là thần thú Thanh Long mà!
“Thanh Long! Thần thú Thanh Long!” biểu tình Hoán Quân có chút khó tin, “Xin hỏi vị sư đệ này thuộc môn phái nào?”
“Không đáng nhắc đến”. Lạc Tâm Hồn thản nhiên nói, đương nhiên hắn sẽ không nói ra thân phận mình là người của Vạn Cổ Quật, chỉ tùy ý đáp, “Ta chỉ là đệ tử truyền môn của một môn phái nhỏ không tiếng tăm, may mắn thu phục được thần thú Thanh Long mà thôi”.
Ánh mắt Hoán Quân nhìn Lạc Tâm Hồn thay đổi, từ khi nào thì một môn phái nhỏ lại xuất hiện một người lợi hại như thế, vì sao Thiết Huyết môn lại không biết chứ.
“Được rồi. Hoán Quân sư huynh, ngươi đang định ra ngoài làm việc ư?” Diệp Vân hỏi.
“Không, ta đặc biệt tới đón các ngươi”. Hoán Quân mỉm cười làm tư thế mời, “Sư phó đã chờ lâu ngày, lúc mọi người mới vừa đi vào sơn mạch Hỗn Loạn, sư phó đã biết”.
“Nhưng mà, lần này chúng ta đến đây…”. Diệp Vân còn chưa nói hết, Hoán Quân lập tức trả lời.
“Ta biết, các ngươi đến vì muốn tìm kiếm một vật. Sư phó đã nói cho ta biết, muốn ta tới giúp đỡ các ngươi”. biểu tình của Hoán Quân có chút trầm lại, “Ta biết sự tình gấp rút, nhưng sư phó nói, có ch
út chuyện người cần gặp mặt mọi người để thông báo”.
“Ngươi cũng biết ư?” Diệp Vân nhíu mày nhìn Hoán Quân, sao chưởng môn Thiết Huyết môn lại biết chứ? Chẳng lẽ chưởng môn Thanh Sơn – Thanh Giản lại đem chuyện phong ấn buông lỏng này nói cho chưởng môn các phái khác nhằm tìm kiếm sự trợ giúp sao? Mà sau đó thì suy đoán của Diệp Vân đã được chứng thực.
“Diệp sư đệ, ngươi không cần lo lắng”. Hoán Quân nhìn thấu sự lo lắng của Diệp Vân, mỉm cười nói, “Chuyện này chỉ có sư phó cùng ta biết. Dù sao đại sự quan trọng, không phải vạn bất đắc dĩ chắc là sẽ không công bố ra ngoài. Nhưng mà những thứ mà các ngươi muốn tìm lại có một thứ ở nơi này, ta cùng sư phó cũng không nghĩ tới“.
“Vậy là tốt rồi”. Đoàn Dật Phong thản nhiên nói”.Làm phiền Hoán sư huynh dẫn đường”.
“Xin mời đi theo ta”. Hoán Quân xoay người bay đi trước, mọi người đi theo phía sau.
Trước lúc đoàn người Diệp Vân đáp xuống đại điện Thiết Huyết môn, Thanh Long cùng Bạch Hổ sớm biến thành phiên bản mini, đứng bên cạnh bả vai của chủ nhân mình.
Mọi người đi theo Hoán Quân vào đại điện, trên đại điện, một ông lão đầu tóc bạc trắng, mặc y phục tối màu đang chờ ở đó. Gương mặt y không có biểu tình gì, uy nghiêm nhìn về phía trước, khi thấy đoàn người Diệp Vân tiến vào thì đáy mắt mới hiện lên chút gợn sóng.
“Kính chào chưởng môn”. Diệp Vân khách khí hành lễ.
“Không cần nói nhiều đâu, ta biết các ngươi tới là vì cái gì. Sau khi các ngươi đi sâu vào từ nơi này, sẽ có một mảnh ao đầm rất lớn, nơi đó chướng khí rất nghiêm trọng, các ngươi phải cẩn thận”. chưởng môn Thiết Huyết môn nhìn Diệp Vân rồi trầm giọng nói, “Ta lệnh cho Hoán Quân đi cùng để giúp đỡ các ngươi, dù sao chúng ta cũng quen thuộc với nơi này hơn”.
“Đa tạ chưởng môn”. Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong trăm miệng một lời nói tạ ơn.
“Không cần cảm tạ ta, chuyện này ai cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ góp một phần sức lực của mình. Đây là hai viên thuốc chống chướng khí, uống vào sẽ không sợ chướng khí xâm hại. Dù sao thứ mà mọi người muốn tìm cũng chưa biết chắc ở đâu, cũng có thể ở ao đầm không chừng.” chưởng môn Thiết Huyết
môn lấy ra cái bình nhỏ, đưa cho Hoán Quân đang đứng bên cạnh, lệnh hắn giao cho Diệp Vân.
Diệp Vân nói cảm ơn, sau khi đem bình sứ cất kỹ liền đem dải lụa trong túi ra.
“Chưởng môn, vật này, có phải thuộc sở hữu của Thiết Huyết môn không?” Diệp Vân cầm dải lụa trong tay mà hỏi.
“Tại sao vật này lại ở trong tay của ngươi?!” Ngay lập tức, sắc mặt của chưởng môn Thiết Huyết môn chợt thay đổi, trừng lớn mắt nhìn Diệp Vân, “Đây là bảo vật của Thiết Huyết môn chúng ta! Vô cùng quý giá”.
Hoán Quân vừa nghe xong sắc mặt cũng thay đổi, sau đó xoay người nổi giận: “Khá thay cho danh môn chính phái, thế mà lại dám trộm bảo vật của Thiết Huyết môn chúng ta! Hôm nay ta liều mạng cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Ma
Vô Ý Bảo Bảo
Thiên Ma - Vô Ý Bảo Bảo
https://isach.info/story.php?story=thien_ma__vo_y_bao_bao