Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Không Nhớ Không Quên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 100: Chương 55
C
hỉnh giường bệnh cao lên, Hàn Niệm múc cho anh một chén canh, thổi nguội, múc một muỗng đưa đến bên miệng anh.
Đường Diệc Thiên không ngờ bị ép tỉnh bởi vì tiếng đói bụng ùng ục, lúc này anh có phần không cam tâm, cũng có chút xấu hổ. Mặc dù canh gà thơm nứt mũi đã đến bên miệng, anh lại mím môi không chịu hả ra.
Hàn Niệm biết, anh có đủ lý do để giận dữ với cô, oán hận cô, thậm chí anh hất canh nóng vào cô cũng không quá đáng. Nhưng anh im lặng thế này. Đôi mắt thản nhiên, giống như nước sông yên tĩnh không có sóng gió, vì đau đớn mà khuôn mặt nhìn hơi hốc hác, cả ngày không có cơm nước gì, da ở môi có chút nứt nẻ.
Cô đặt chén canh xuống, rót ly nước ấm cho anh, cắm ống hút vào đưa qua, môi của Đường Diệc Thiên giật giật, mở miệng nói, "Hàn Niệm, lúc này em chăm sóc anh, là vì bảo vệ ba em, hay chỉ vì anh?"
Anh không biết đằng sau sự dịu dàng của cô có cất giấu con dao bén nào nữa không. Tình yêu cần sự tin tưởng, giữa bọn họ còn sự tin tưởng hay không, anh đã mờ mịt.
Hàn Niệm thả lỏng tay, thiếu chút nữa rơi ly nước. Cô ngước mặt nhìn anh, chưa bao giờ giống như lúc này, khiến cô cảm thấy sợ hãi. Cô ý thức được, có lẽ đây mới thực sự là lúc cô rời đi. Không phải chết từ biệt, mà là sống xa cách.
Cuối cùng cô cũng đã hao phí tất cả tình cảm của anh đối với cô. Anh đã từng gạt cô, nhưng cô cũng không có lòng tin với anh, tất cả đều là luật nhân quả, không có đúng và sai.
"Đường Diệc Thiên, có phải anh rất mệt mỏi không?" Cô cắn răng cười chua chát, không để mình rơi nước mắt. Mấy tháng ngắn ngủi, thay đổi rất nhiều, vui nhiều buồn nhiều, giày vò đến cô cũng mệt mỏi, huống chi là Đường Diệc Thiên.
Anh gật đầu, không thể phủ nhận, anh rất mệt mỏi.
Đeo thù hận và tình cảm không thể quên trên lưng, cho dù yêu nhau cũng giày vò rất nhiều. Tình yêu vĩ đại, đủ để thắng được tất cả, là ảo tưởng thuộc về thiếu nữ, Hàn Niệm đã sớm không dám ảo tưởng nữa. Ở thế giới này, người bạn yêu yêu bạn cũng thấy đủ quá xa xỉ, mà yêu cầu người bạn yêu yêu bạn mãi mãi càng xa xỉ hơn, yêu cầu người bạn yêu yêu bạn nhiều giống như bạn yêu anh ta, thậm chí nhiều hơn bạn, quá giả tạo.
Chẳng qua bọn họ là người thường, sẽ yêu sẽ hận cũng sẽ chán nản và mệt mỏi. Suy bụng ta ra bụng người, nếu có người cầm dao đâm vào ngực cô, khoảng cách gần tim, tim cũng sẽ sợ hãi. Sợ yêu mà không được, sợ càng yêu càng bị thương.
Trong tình yêu, nếu có sợ hãi, sẽ có bất an, có bất an mới mệt mỏi. Sợ trả giá mà không nhận được hồi báo, trả giá quá mức sẽ chán nản. Anh mệt mỏi, cũng là chuyện bình thường.
"Thực ra cả hai chúng ta đều cố chấp. Em cố chấp về ba em, anh cố chấp về em..." Trong tay cô còn cầm ly nước ấm, đã hơi nguội, "Nếu chúng ta đều buông, có lẽ sẽ có nuối tiếc, sẽ có thiếu hụt, nhưng chưa chắc sẽ khó khăn thế này."
Cuộc sống pháo hoa tươi đẹp cuối cùng cũng quay về hiu quạnh, cuộc tình oanh liệt và nẩy nở cuối cùng cũng tan biến. Từng có bao nhiêu điên cuồng, cuối cùng sẽ có bấy nhiêu hờ hững. Từng yêu sâu sắc bao nhiêu, cuối cùng sẽ thoải mái bấy nhiêu. Không phải không yêu, chỉ là mệt mỏi, không phải phiền chán, chỉ là đã tỉnh ngộ.
Nếu nói yêu là để đối phương trải qua cuộc sống tốt hơn, vậy hôm nay bọn họ đã sớm ngược lại. Vì yêu chấp nhất, cuối cùng lại hao phí tình yêu, trở thành kết cục mà yêu cũng không muốn nhìn thấy nhau.
"Em có thể bỏ sao?" Anh nhìn cô hỏi. Khuôn mặt bình tĩnh như mặt hồ của Hàn Niệm nổi lên gợn sóng, sóng lăn tăn trong nước.
"Em không thể bỏ anh ra, nhưng em có thể buông tình cảm xuống." Cô thẳng thắn, muốn cô quên người này, quên quá khứ, cô không làm được, chỉ có thể buông tương lai xuống, không cố chấp nữa, "Chờ anh khỏe lại...Coi như em chưa từng quay về." Cô cúi đầu, không để anh nhìn thấy mình lúc này, cô mất đi sự kiên cường và tự tin, vô cùng khó coi.
Cô biết, với Đường Diệc Thiên, bọn họ có thể cãi nhau, có thể tranh chấp, thậm chí có mâu thuẫn lớn, nhưng cô không thể rời khỏi anh, anh có hận cô hơn nữa cũng không muốn buông tay, tình nguyện nhốt cô lại rồi hành hạ lẫn nhau, yêu nhau giết nhau, cũng không muốn buông.
Cô đã từng tự tin như vậy, nhưng hôm nay cô không thể không tự hiểu lấy mình nhiều hơn. Cô không tốt như thế, cô không thể khiến người mình yêu hạnh phúc, chỉ làm anh đau khổ. Mà anh...Cuối cùng cũng nguội lạnh tâm ý với cô rồi, không phải sao?
Giọng của anh trầm thấp, dường như nói chữ nào cũng rất khó khăn, "Ở chung với anh rất đau khổ phải không? Cảm thấy mắc nợ anh? Cảm thấy không thể làm được gì cho anh?"
Hàn Niệm nặng nề gật đầu, vẫn không dám nhìn anh. Tóc rơi lả tả che khuất khuôn mặt của cô, Đường Diệc Thiên không nhìn thấy cặp mắt sáng ngời kia, cặp mắt dù trong bóng đêm cũng lóng lánh, bao năm qua, anh đều trú ngụ trong cặp mắt ấy, đã sớm thành thói quen.
"Đúng. Ở chung với nhau thực sự rất đau khổ, sẽ nhớ lại những thứ tốt đẹp trước kia, sau đó so sánh với hiện tại. Luôn nhớ tới quá khứ, nhớ rất nhiều, rồi cảm thấy không quay về quá khứ được nữa." Anh cười gượng, tuy rất đau, nhưng vẫn kiên trì nói hết, "Nhưng bất luận hiện tại tốt đẹp hay đau khổ, đều khó quay lại quá khứ, đã qua chính là đã qua..."
"Em sẽ không còn vì miếng bánh ngọt mà mở lòng, điều chúng ta muốn quá nhiều." Cô không còn ngoan ngoãn chờ anh nữa, anh cũng không thể khiến cho công chúa của anh hạnh phúc, điều bọn họ muốn, đã sớm biến chất. Từng có một miếng bánh ngọt cũng làm động lòng, lúc có được thì sẽ có ý nghĩ ham muốn, lúc không có được sẽ thù hận. Nhưng đã sớm quên, hai người bọn họ ở chung với nhau, không có hẹn ước chỉ có trả giá và đền ơn.
"Tiểu Niệm, anh mệt mỏi lắm."
Nước mắt ướt đẫm, cô không dám đưa tay lau, cô đã đoán được câu trả lời của anh từ sớm. Tình yêu của bọn họ, vốn là ngược dòng với nước lũ, anh dắt cô trên đường, một khi buông tay, cô không thể nào đuổi theo được.
"Em vẫn là người anh yêu nhất trên thế giới này." Anh nói, "Từ trước đến giờ anh đều hy vọng em hạnh phúc. Nhưng anh thực sự rất mệt mỏi..."
Cô cắn răng gật đầu, kết thúc một mối tình, thậm chí cô không có một lý do để giữ lại. Bởi vì anh nói cũng đúng, nhưng rõ ràng cô cảm thấy tất cả đều đã định trước, rõ ràng cảm thấy anh buông tay là đúng, tại sao lại đau lòng như vậy? Giống như...Đau giống như lúc trước, rời khỏi anh, thực sự rời khỏi anh, rất đau.
Anh nhẹ nhàng nâng tay lên, gạt tóc qua, vén ra sau tai giúp cô, ngón út lướt qua viền tai của cô, lạnh ngắt không có chút độ ấm. Anh nói, "Cho nên em có thể giúp anh không..."
Hàn Niệm hơi động đậy, ngước mặt nhìn anh, thì ra cô chưa bao giờ phát hiện, bất luận trong cặp mắt này có bao nhiêu thù hận, có bao nhiêu tức giận, nhưng lúc anh nhìn cô, đều mang theo sự ấm áp có thể làm tan băng đá.
Anh vô cùng thản nhiên, giống như anh đã sớm dự đoán được tất cả, gợn sóng nhiều hơn nữa cũng chỉ thường thôi, "Ở lại bên cạnh anh đừng đi, anh rất mệt mỏi, không đuổi theo em được nữa rồi. Ở lại tiếp tục đau khổ, coi như trả nợ cho anh đi."
Nước mắt chảy từ hốc mắt xuống, Hàn Niệm nghe tiếng nó rơi xuống đất, một tiếng rất khẽ rất khẽ, đập vào lòng. Anh vươn tay nâng mặt cô lên, kéo cô lại gần, sau đó nhẹ nhàng hôn, một nụ hôn nhẹ, nhưng giống như dùng hết tất cả sinh mệnh của anh.
"Đường Diệc Thiên, anh có từng hận em không?" Anh đã từng hỏi cô câu này, cô không trả lời, bây giờ cô lại ném cho anh câu hỏi này.
Đường Diệc Thiên không trốn tránh giống cô, câu trả lời của anh là, "Từng oán tránh." Từng oán trách em, nhưng từ đầu tới cuối đều chưa từng hận em.
Giây phút nước mắt trào ra, trước tiên là Đường Diệc Thiên dịu dàng nhìn cô, cuối cùng vẻ mặt có chút khổ sở, không kìm được đưa tay sờ đầu cô, "Sao đã nhiều năm vậy rồi, em vẫn khóc giống nhau vậy..."
"Em khóc thế nào anh mới cảm thấy tốt?" Cô lau nước mắt loạn xạ hỏi.
Đường Diệc Thiên ho nhẹ, "Cứ vậy được rồi, nhìn cũng quen, thay đổi chắc chắn sẽ không quen."
"Tiểu Niệm..." Anh lại gọi cô, "Có thể cho anh uống chút canh, sau đó khóc nữa được không?"
* * *
Diệu Linh vô cùng tức giận với hành động đi ra ngoài chơi của ba mẹ, nếu không phải chủ nhật Hạ Đông Ngôn đến thăm nó, cho nó Spider Man, nó thực sự rất mất hứng!
Biết được Đường Diệc Thiên nằm viện từ miệng của bà Trần, Hạ Đông Ngôn rất thích tin nghe được, bởi vì mình đã bị Đường Diệc Thiên gạt! Nói gì mà mình chịu trách nhiệm với việc hợp tác, đến Thịnh Thế làm việc dưới quyền của Đường Diệc Thiên, không có ngày nào tốt lành! Bận đến mức mỗi sáng phải dậy sớm hơn gà, làm việc nhiều hơn trâu!
Nhưng mà, vì tránh để Hàn Niệm bị tên khốn khiếp Đường Diệc Thiên bắt nạt, Hạ Đông Ngôn quyết định và gắng gượng đi xem thử.
Khi Hạ Đông Ngôn đến bệnh viện, đúng lúc đã là ngày thứ tư sau khi Đường Diệc Thiên phẫu thuật, vừa rút ống dẫn tiểu. Đường Diệc Thiên muốn đi toilet, nhưng Hàn Niệm không cho anh xuống giường, sợ động đến miệng vết thương, nhét cái bô để anh dễ đi.
Đường đường là đàn ông, nằm ở trên giường dùng bô, Đường Diệc Thiên thực sự không giải quyết được, chướng ngại tâm lý rất lớn. Hàn Niệm bĩu môi, "Anh coi như không có em là được!"
Đường Diệc Thiên bối rối, "Em đứng bên cạnh anh, sao anh coi như vậy được chứ!"
"Vậy anh nhắm mắt lại đi!" Hàn Niệm hối thúc, "Một người đàn ông, sao đi vệ sinh cứ lề mề như vậy..."
Đúng lúc Hạ Đông Ngôn lịch sự ôm theo bó hoa tươi đến. Nhìn thấy Đường Diệc Thiên thường ngày vênh váo hống hách bây giờ chỉ có thể nằm đó, cả đi tiểu cũng không được, Hạ Đông Ngôn vô cùng hả hê.
"Rút ống tiểu là tự mình xuống giường được mà." Hạ Đông Ngôn có ý xấu nói, "Không phải Đường tổng nói với tôi, công việc ở Thịnh Thế rất nhiều sao, nói tôi không địch nổi thì không đủ mạnh mẽ sao? Nghe nói sức khỏe của Đường tổng rất tốt, xuống giường mà thôi, có gì khó?"
Lúc này Hạ Đông Ngôn đang tìm đường chết nhưng không bị Đường Diệc Thiên giết ngay lập tức, mà bị Hàn Niệm lấy gối đánh một cái, "Hạ Đông Ngôn! Anh tới lấy cái bô đi!"
"Hả? Sao lại là anh lấy!" Hạ đại thiếu gia lập tức kháng nghị! Anh đã làm trâu làm ngựa ở Thịnh Thế, hiếm khi có cơ hội trở mình, vậy mà còn phải đi lấy bô!
"Bởi vì anh ấy nói không quen đi toilet có phụ nữ bên cạnh." Hàn Niệm kéo anh đến cạnh giường, "Đúng lúc anh là đàn ông."
"Anh là đàn ông nhưng anh nhìn anh ta đi toilet cũng không hay!" Hạ Đông Ngôn khóc lóc, "Hơn nữa anh tuyệt đối không muốn nhìn!"
Đừng nói Hạ Đông Ngôn, Đường Diệc Thiên đang nằm cũng phản đối, "Anh cũng không muốn bị cậu ta nhìn!"
Hàn Niệm thả lỏng tay, "Vậy các người nói phải làm sao đây?"
Vì không muốn lấy cái bô, Hạ Đông Ngôn vội vàng nhấc tay lên tiếng, "Tôi có thể cõng anh đi toilet. Đảm bảo không đụng tới miệng vết thương!" Nói xong cúi đầu hỏi Đường Diệc Thiên, "Anh cảm thấy vậy được không?"
Vừa nhìn, đúng là ý kiến hay, ngay sau đó Đường Diệc Thiên quyết định đồng ý, "Được."
Thấy anh đồng ý, Hạ Đông Ngôn như lấy được đại xá, vội vàng hạ tay xuống, làm tròn bổn phận đỡ Đường Diệc Thiên lên, đi được hai bước, anh chợt tỉnh ngộ, "Không đúng! Dựa vào đâu anh phải giúp anh ta!"
Hàn Niệm chậc miệng, "Trời ơi, Hạ Đông Ngôn, sức lực anh thật lớn. Trước khi anh đi, hãy đỡ anh ấy một lần nữa, giải quyết hôm nay nha!"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Không Nhớ Không Quên
Trừu Phong Mạc Hề
Không Nhớ Không Quên - Trừu Phong Mạc Hề
https://isach.info/story.php?story=khong_nho_khong_quen__truu_phong_mac_he