Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoa Miêu Miêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 122: Tiểu Mao Gây Họa
N
ửa đêm ở thôn Hoàng Dương, bầu trời đầy sao cao vời vợi, đột nhiên bị mây đen che khuất, không lâu sau thì cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy, cành cây gãy rụng, suýt nữa còn tốc bay cả mái nhà. Xung quanh chỉ có sự yên tĩnh, ngay cả con chó hay sủa nhất lúc này cũng yên lặng, phảng phất như đang sợ hãi điều gì đó.
Trương Đại Ngưu vẫn ở ngoài đồng làm ruộng, chưa về. Bà Trương đội gió đi ra ngoài, kiểm tra một lượt tình hình phòng ốc, rồi lại ngoác miệng chửi, bảo Mã Thị đừng dệt vải nữa, mau đi đóng cửa sổ, sau đó về phòng thổi tắt đèn dầu và đi ngủ.
Mã Thị ngoan ngoãn đi kiểm tra một lượt các cửa, bóp bóp vai rồi đi về phòng mình, dường như thở phào nhẹ nhõm, nàng về tới phòng rửa mặt xong nằm lên giường, không lâu sau thì ngủ thiếp đi, hình như là vì quá mệt.
Quỷ hỏa nhấp nháy theo cơn gió bay đi, lướt vào sân vườn Trương gia, rồi lại lách qua khe hở của cửa sổ, đi vào phòng bà Trương, như vô vàn con bươm bướm đang khiêu vũ, ánh sáng xanh soi rõ gương mặt bà ta, xác định là bà ta đã ngủ say rồi, bèn âm thầm mở then cửa. Để cho hai bóng người lẻn vào.
Tiếng khóa lách cách rơi xuống sàn nhà, nghe như tiếng sứ giả Câu Hồn của địa phủ giáng lâm, đánh thức bà Trương dậy. Bà ta mở bừng mắt, thấy gương mặt một con ngựa to lớn, mặc chiếc áo choàng dài màu đen đang trợn trừng đôi mắt khổng lồ lạnh lẽo lên nhìn mình.
“Á á á!!!” Tiếng hét thất thanh của bà Trương vang lên xé toang đêm tối.
Đứng bên cạnh Mặt Ngựa không phải là Đầu Trâu mà là một Đầu Mèo dễ thương, đang dùng ánh mắt màu xanh nhìn bà ta như cười như không, hàm răng nhọn hoắt đang nhe ra như chực lao vào cắn bà ta bất cứ lúc nào.
“Đừng… đừng câu hồn tôi… đừng giết tôi…” Bà Trương co người vào tận chân giường, run lập cập.
Đầu Mèo lật quyển sổ trong tay, dùng giọng nói lanh lảnh dễ nghe, dịu dàng giải thích:
“Đầu Trâu dưới địa phủ bị bãi chức rồi, giờ đến lượt bổn mao nhậm chức, sau này xin hãy gọi là Đầu Mèo Mặt Ngựa Câu Hồn, đừng nói là Đầu Trâu Mặt Ngựa nữa.”
Mặt Ngựa có vẻ nóng ruột:
“Giải thích nhiều làm gì? Cứ thế đưa về cho Diêm Vương đại nhân thẩm phán, chảo dầu đã chuẩn bị xong rồi, làm lỡ thời gian, lãng phí dầu thì chúng ta sẽ bị trừ tiền công đấy.”
Đầu Mèo nghe nói thế thì lạch cạch sợi xích trong tay, nói với bà Trương:
“Bà hãy phối hợp một chút, đừng có chống cự, có điều gì muốn nói thì hãy chờ gặp Diêm Vương đại nhân.”
Bà Trương chưa kịp phản bác thì cả người đã bị xách lên, sau đó một mùi thơm ập tới, thế là bà ta bất tỉnh nhân sự.
Đầu Mèo với Mặt Ngựa xách theo bà ta, cưỡi lên một con quái cẩu bốn chân biết phun lửa, bay đi.
Bay một lúc lâu, con quái cẩu dừng lại trước một cung điện nguy nga tráng lệ, Đầu Mèo Mặt Ngựa thả bà Trương xuống, sau đó đẩy vào một Nha môn được trang hoàng vô cùng trang nghiêm, trên Nha môn có treo một tấm biển “Thanh Chính Liêm Minh”, chính giữa đại đường có một chảo dầu đang sôi ùng ục. Hai bên là các nha dịch hình thù kỳ quái đứng xếp hàng, trong tay cầm gậy thủy hỏa, trông vô cùng uy vũ.
Mặt Ngựa xách đến một thùng nước, hắt vào bà Trương cho tỉnh, bà ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng này lại sợ hãi hét toáng lên, Đầu Mèo bịt tai lại, chau mày.
Các nha dịch khác thấy Đầu Mèo có vẻ không vui thì lập tức hét lên một tiếng “Này vũ”, Diêm Vương thân hình cao lớn, mặt râu ria, thân mặc hoàng bào, trên đầu còn đội một cái mũ miện bước vào. Ông im lặng ngồi trên cao đường, dùng ánh mắt hung dữ nhìn bà Trương, rất lâu sau mới đập bàn quát:
“Kẻ quỳ dưới công đường kia là ai?”
Bà Trương lúc này đã mềm nhũn như con chi chi, chẳng nói được lời nào.
Thế là một nam nhân ngồi cạnh trông có vẻ giống phán quan đứng lên, giở quyển sổ trong tay ra nói:
“Điêu phụ Trương Tứ Nương, người thôn Hoàng Dương, tính tình hung hãn, đa nghi, bình thường đánh người đá mèo, sát hại sinh linh vô số, tội ác chất chồng, nay dương thọ đã tận, bắt về âm phủ chịu tội.”
Nói xong, viên phán quan đó cười cười tinh nghich, lè lưỡi ra, chiếc lưỡi dài cả trượng, gần như đã liếm vào mặt bà Trương, khiến bà ta sợ hãi lăn bò ra đất rồi lại rụt nhanh về như điện, Đầu Mèo vội vàng ra dấu bảo hắn nghiêm chỉnh một chút, thế là hắn thu nụ cười về, lại bày ra vẻ nghiêm trang.
Diêm Vương ho một tiếng:
“Nếu đã như thế thì bắt mụ ta xuống chảo dầu, người đâu, ném xuống.”
Đầu Mèo và Mặt Ngựa nghe lệnh, lại gần tóm lấy bà Trương định ném vào chảo, chảo dầu đang sôi sùng sục khiến bà ta hét toáng lên:
“Diêm Vương xin tha mạng! Xin tha mạng! Tôi không dám nữa!”
“Chờ chút.” Phán quan đột nhiên đứng lên, nói với Diêm Vương, “Hình như trong án quyển có sai sót.”
Thế là bà Trương bị đặt xuống, mặt bà ta tái nhợt, thở hổn hển, váy ướt sũng, hóa ra là sợ quá nên tè cả ra quần.
Che mũi, Đầu Mèo dịch đi mấy bước. Diêm Vương cau mày:
“Sai ở chỗ nào?”
“Tội ác lớn nhất của điêu phụ này là ép chết con dâu Mã Thị, bởi vậy mới bị ném vào vạc dầu, nhưng… hiện nay… hình như thời gian hơi bị sai lệch, con dâu mụ ta phải sống hai năm nữa mới chết.” Phán quan hơi do dự.
Bà Trương nghe thế thì lập tức điên cuồng reo lên:
“Con dâu tôi còn sống! Chưa chết, chưa chết!”
“Hay là thôi đi.” Phán quan nói lấy lòng, “Dù sao thì hai năm nữa cũng bị ép chết, chết sớm chết muộn cũng như nhau, vẫn là tội của mụ ta.”
“Không phải! Tôi còn chưa ép chết con dâu mà! Xin hãy giơ cao đánh khẽ!” Bà Trương nước mắt nước mũi ròng ròng khắp mặt.
Diêm Vương suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lại đập bàn, quát:
“Giờ có sai sót, mà âm phủ không phải là nơi không thấu tình đạt lí, tạm thời cho ngươi hoàn dương, chờ hai năm sau con dâu ngươi chết rồi mới kéo ngươi xuống ném vào vạc dầu.”
“Không chết đâu, nó không chết đâu.” Bà Trương được tha thì ra sức dập đầu, lại hỏi, “Nếu hai năm nữa nó chưa chết thì tôi có bị xuống vạc dầu nữa không?”
“Vớ vẩn, không ép chết người thì tội này cùng lắm chỉ bị đánh một trận, làm sao mà xuống vạc dầu được.” Phán quan bực bội xua tay. “Nếu tích thiện nhiều thì còn được tha tội, có điều ta thấy ngươi chắc chẳng làm được việc thiện gì.”
“Có… có, sau này chắc chắn có.” Bà Trương toát mồ hôi hột.
“Đưa đi!” Diêm Vương lạnh lùng ra lệnh, rồi phất tay áo bỏ ra khỏi công đường.
Lại một mùi hương quyến rũ ập đến, bà Trương lại một lần nữa ngất đi.
Đầu Mèo, cũng chính là tôi, cuối cùng cũng yên tâm biến cái đầu mèo quay về hình dạng yêu quái bình thường, rồi dùng mũi chân đá bà ta vài cái, xác định là đã ngủ say rồi mới ra lệnh cho Mã yêu La Mã:
“Ngươi đưa bà ta về là không sao nữa.”
La Mã có vẻ khó chịu:
“Mụ ta tè cả ra quần rồi, ta đưa mụ ta đến đây, bây giờ không muốn đụng vào nữa đâu, bảo người khác làm đi.”
Mấy kẻ giúp đỡ chạy tới, Tiểu Trà cầm cái quạt Ba Tiêu mượn ở chỗ La Sát, ai oán nói:
“Hôm nay muội quạt gió mãi rồi, không đưa mụ ta về đâu.”
Tiểu Tử cũng lấy khăn tay ra bịt mũi:
“Ta thả bươm bướm giấy phát quang đi mở cửa, lại cung cấp bột thơm, thế nên việc còn lại ta không làm nữa.”
“Phán quan.” Thiếu Chúng cũng lại gần, ôm Tiểu Tử nói:
“Ta phải đưa phu nhân về ngủ đây, phần còn lại Miêu Miêu tự lo đi.” Nói xong hắn quay đầu bỏ đi một mạch.
Diêm Vương lại đi ra, lắc người biến thành Kiếm Nam, phái hai tiểu yêu quái có xuất thân thấp kém, không có quyền phát ngôn đưa bà Trương về. Lại dặn dò mọi người mang các đạo cụ lấy trộm từ Nha môn và gánh xiếc trả về chỗ cũ.
Tiểu Trà vô cùng hưng phấn:
“Cách muội nghĩ hữu dụng chứ?”
“Hữu dụng thì hữu dụng.” Lạc Lạc thấy người lạ đã đi hết, cuối cùng cũng thò đầu ra, “Nhưng mà quá không giống, chưa bao giờ có chuyện Đầu Mèo đi câu hồn, hơn nữa việc thẩm phán này hoàn toàn giống với công đường của người bình thường khi đưa phạm nhân lên đoạn đầu đài, thấy giả lắm.”
“Yên tâm đi, có ích là được.” Tôi hào sảng nói, “Huống hồ Ngưu Ma Vương đại ca không có nhà, thời gian thì cấp bách, tìm người đóng vai Đầu Trâu khó lắm.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoa Miêu Miêu
Quất Hoa Tán Lý
Hoa Miêu Miêu - Quất Hoa Tán Lý
https://isach.info/story.php?story=hoa_mieu_mieu__quat_hoa_tan_ly