Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đỉnh Cấp Lưu Manh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 100: Một Vụ Nổ
K
ết quả cuối cùng của trận đấu, Cao Đại thua. Vì lưu manh làm bể nát cái rổ không cách nào thi đấu tiếp được, trọng tài đành xử qua loa rồi cho trận đấu kết thúc. Điểm số lúc đó vẫn đang cách biệt, Cao Đại thua đối phương hai mươi mốt điểm, rõ ràng là thua. Nhưng mặt của sinh viên và giáo viên Tài Đại trông thực thê thảm không thể tả, nhất là có người nào đó trước trận đấu tuyên bố sẽ thắng đội của đối phương tám mươi điểm. Tuy thắng nhưng mọi người ở Tài Đại lại có cảm giác như không còn mặt mũi nhìn người khác.
Còn đám sinh viên của Cao Đại ngẩng đầu kiêu hãnh bước ra khỏi sân bóng rổ giống như đội trường mình ra trận quét sạch đối phương chớ không phải vừa thua trận. Có một số người tiếc rẻ không thôi, vì ngay hiệp đầu khi nhìn thấy đội mình thua sút quần, họ thất vọng rủ nhau đi về. Giờ đây cảm thấy nuối tiếc vì mình không được coi màn trình diễn đặc sắc và ngoạn mục ở hiệp hai.
Đương nhiên sau trận đấu bọn họ ai cũng muốn gặp mặt cầu thủ anh hùng kia, mọi người như nước thủy triều ào ạt dâng lên muốn ngăn lại cũng không được. Nhưng đáng tiếc cầu thủ anh hùng kia đã biến đi đâu mất tiêu, chỉ để lại chiếc áo mặc lúc thi đấu làm cho biết bao nhiêu người thất vọng. Chủ nhân thật sự của chiếc áo số 7 cũng không dám mặc nó vào người, sợ đám fan điên cuồng phát hiện ra thì chắc bị ôm nát như tương bần.
Đang lúc mọi người loay hoay tìm kiếm cầu thủ anh hùng mất tích kia, thì có một tên không có một chút khí chất anh hùng đỉnh đỉnh nào nghênh ngang đi qua trước mặt mọi người, không một ai để ý tới hắn. Sở Sở và Thạch Thanh cùng hắn có mối quan hệ mật thiết, vì sợ bị phát hiện hắn đành để hai nàng ở lại chung với đội bóng lát nữa đi về sau.
Đang hưởng thụ một chút cảm giác tự do thì điện thoại vang lên, nữ sĩ quan cảnh sát báo vì "Sự tình cấp bách" nên phải nhanh quay về sở để xử lý. Hắn nghe xong chợt có một dự cảm không hay trong lòng.
Hướng Nhật tuy lòng thấy bất an nhưng không biết chuyện gì, nói chuyện một hai câu với Thiết Uyển rồi cúp máy. Lòng thầm nghĩ không biết có phải cô nàng cảnh sát thông minh đột xuất kiếm cớ để khỏi phải ở gần hắn tránh phiền toái do hắn gây ra hay không?
olo
Nhâm Quân tâm tình lúc này rất kích động, tuy không thắng được trận đấu... nhưng... xem ra nữ nhân kia cũng không dám vênh váo gây phiền toái với mình nữa. Thật không thể tưởng tượng được trong trường mình sao lại có một tên lợi hại như vậy. Nghe Tiểu Thanh nói, hắn cũng đã hai mươi tuổi, tại sao năm ngoái lại không xuất hiện? Nếu có hắn thì chẳng biết sắc mặt nữ nhân kia sẽ như thế nào? Đáng chết! Phải rủ hắn vào đội mới được. Nghĩ tới đây nàng nhanh chân chạy đi...
Lưu manh biết được việc làm giữa trưa của mình đã mua lấy phiền toái không nhỏ vào người. Y như rằng, ngay buổi chiều khi hắn đang ở nhà thì phiến toái xuất hiện.
- Hướng Quỳ phải không? Tôi trịnh trọng yêu mời anh gia nhập đội bóng rổ.
Nhâm Quân vất vả lắm mới tìm thấy tên cao thủ này, không phải cao thủ bình thường mà là loại biến thái cao thủ. Công hay tư nàng không thể bỏ qua cơ hội này, nàng vội tìm bạn tốt Thạch Thanh hỏi địa chỉ, cơm nước xong liền vội vã chạy đến đây.
- Không có hứng thú!
Hướng Nhật biếng nhác ngồi duỗi chân trên ghế sa lông, hai con mắt dán chặt vào TV. Hắn trong bụng có chút khó chịu, Sở tiểu thư cùng nữ đồ đệ thông minh của hắn ăn cơm xong, không thèm nói một tiếng chuồn ra ngoài dạo phố. Bây giờ lại thấy cây gậy trúc đến tận cửa gây phiền toái, hắn đoán chính là hai cô nàng nhà mình tiết lộ tung tích, không chỗ xả nỗi bực dọc cho nên lập tức xả lên đầu Nhâm Quân.
- Anh nói cái gì?
Nhâm Quân trợn trừng mắt, mới bước vào cửa đối phương không mời nàng ngồi thì thôi, hắn còn ngang nhiên cự tuyệt yêu cầu của nàng, hỏi làm sao nàng không tức giận cho được:
- Tôi có hảo tâm đến mời anh, anh đừng có mà...
- Đã nói là không có hứng thú, cô bây giờ đi được rồi.
Hướng Nhật nhìn thấy phản ứng của cô nàng thì rất hài lòng, cuối cùng cũng báo được đại thù lúc trưa. Dù không sờ mó được cái mông của cô nàng, nhưng như vầy cũng vui vẻ chán.
- Anh...
Nếu như vừa rồi chỉ là một ngọn lửa nhỏ thì giờ đây trong lòng của Nhâm Quân bùng phát một ngọn lửa lớn, có thể đem tên lưu manh trước mắt thiêu cháy thành than. Nhưng nàng suy nghĩ lại, cố kìm chế lửa giận trong lòng, dù sao thì hiện giờ nàng cũng là người đang đi thỉnh cầu người ta:
- Anh cuối cùng muốn gì thì mới chịu gia nhập đội bóng?
- Ây?
Hướng Nhật rời mắt khỏi TV, cô nàng giờ này mới có ý tứ một chút, để cho mình thoải mái ra điều kiện. Vừa nghĩ đến đây, trong đầu của tên lưu manh khốn nạn không khỏi có những ý nghĩ xấu xa. Ánh mắt nhìn lên nhìn xuống, trên dưới đánh giá lại một lần nữa cây trúc trước mắt. Mặc dù có hơi gầy, bộ ngực so với Sở Sở có nhỏ hơn một chút nhưng cũng đủ tiêu chuẩn...
Bộ ngực của cô nàng phập phồng lên xuống làm hắn thích mê đi, hơn nữa cặp mông lẳn căng tròn dưới lớp vải quần lại có một vẻ quyến rũ mê người.
- Anh đang nhìn cái gì vậy?
Nhâm Quân bị hắn nhìn toàn thân phát lạnh, cảm giác như bị lột trần truồng trước mặt hắn, ra vẻ bực bội nói.
- Đi cầu người ta làm việc mà lại có thái độ đó sao?
Hướng Nhật thu lại ánh mắt đang dò xét cô nàng, trong lòng đã bắt đầu tính toán lên một kế hoạch đầy dâm đãng.
- Ai nói tôi đi cầu anh? Tôi đây chỉ mời thay cho trường thôi, anh đừng có lầm tưởng!
Nhâm Quân lớn tiếng giải thích.
- Tôi lại còn tưởng là cô yêu cầu, nếu là trường học thì quên đi, dù sao thì trường học cũng không dám bức tôi gia nhập đâu.
Hướng Nhật trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt.
- Anh... một tí tinh thần tập thể cũng không có, trường học đối với anh nhiều năm...
Thấy đối phương vẫn trơ như đá, Nhâm đại tiểu thư mặt mày đau khổ đứng lên nói:
- Được rồi, coi như tôi yêu cầu anh được không, anh tham gia hay không?
- Điều kiện làm ơn! Một điều kiện hấp dẫn chút may ra tôi tham gia. Hướng Nhật giơ ra ngón tay trỏ, trên mặt không tí biểu lộ vẻ thương hoa tiếc ngọc gì cả
Nhâm Quân bị chọc giận toàn thân run lên:
- Khốn nạn! Tôi đã hạ mình ăn nói khép nép như vậy mà anh còn muốn đặt điều kiện!
- Muốn hay không thì tùy cô!
Lưu manh khẳng định đối phương đã chạy đến đây nhất định sẽ không chịu về tay không, hơn nữa chình mình trong trận đấu lúc trưa đã thể hiện tài năng, trăm phần trăm cây gậy trúc kia thế nào cũng chịu điều kiện của hắn.
Quả nhiên do dự một lát Nhâm Quân cắn chặt răng nói:
- Được! Tôi đáp ứng, chỉ cần chuyện tôi có thể làm, anh nói đi.
Hướng Nhật nghe thấy đối phương còn đặt điều kiện chuyện nàng có thể làm mới đáp ứng, mặc dù không biết có thể nắm chắc nàng đáp ứng hay không, nhưng dù sao hắn cũng không muốn gia nhập cái đội bóng rổ kia cho nên hắn vẫn nói ra yêu cầu của mình:
- Nếu cô đã nói như thế vậy có thể cho tôi vuốt cái mông của cô một chút, tôi có thể nghĩ lại mà gia nhập...
- Ta giết ngươi!
Không đợi hắn nói xong, Nhâm Quân bão tố nổi lên ầm ầm tiến lên đấm hắn một đấm.
Hướng Nhật lại không ngờ đối phương nóng tính như vậy, lập tức tránh sang một bên né sự công kích của nàng, thuận tay chộp luôn tay của đối phương, hắc hắc cười nói:
- Đánh người thì phải có thực lực, cô còn yếu lắm cô bé ạ!
- Đi tìm chết?
Nhâm Quân vung tay định đánh không được, liền giơ chân đá hắn.
Hướng Nhật trên tay bóp mạnh một chút, Nhâm Quân lập tức la lên một tiếng, đá được nửa chừng nhưng đột nhiên dừng lại:
- Ai da... đau quá, ngươi là tên khốn nạn! Mau buông ta ra....
- Đây là sự trừng phạt cho cô, lần sau nhớ rõ rồi chứ, không có thực lực thì đừng có đánh người!
Hướng Nhật thấy khuôn mặt nàng trắng bệch, cũng không muốn làm đau nàng nữa, thả tay ra rồi lại ngồi xuống ghế.
- Ngươi không phải là nam nhân! Khi dễ một người con gái thật không biết xấu hổ!
Nhâm Quân bị nắm chặt tay, vừa rồi trong nháy mắt nàng còn tưởng là bàn tay sẽ bị gãy nát. Nghĩ đến đối phương cái rổ thủy tinh cao cấp kia còn có thể làm vỡ, thật là quái thai, trong lòng nàng dâng lên một nỗi sợ hãi.
- Là cô động tay động chân trước, trách được ai!
Hướng Nhật ra vẻ vô tội rồi vuốt vuốt cái mũi của mình.
- Nếu ngươi đã nói như vậy, ta... Đồ biến thái, sắc lang, hạ lưu bẩn thỉu, không biết xấu hổ...
- Nếu cô còn mắng nữa tôi không cam đoan có thể kiềm chế bản thân mà không đem cô đè...
Hướng Nhật cố ý bỏ dở câu nói, nhưng trong lời nói có ý tứ đã rõ ràng.
- Ngươi dám?
Nhâm Quân ngoài miệng thì nói cứng, nhưng trong lòng bắt đầu đánh lô tô.
- Cô có thể thử xem!
Hướng Nhật thờ ơ như không có việc gì, mắt vẫn dán vào màn hình TV trả lời.
Nhâm Quân sắc mặt như tắc kè, trắng, hồng, xanh... đổi liên tục.
Đột nhiên Hướng Nhật biến sắc, mắt cứ nhìn chằm chằm vào TV, trên đài vừa đưa tin tức "Nóng" đang xảy ra ở Bắc Hải.
"Vừa mới nhận được thông tin nhân dân báo án, phía đông thành xảy ra một vụ nổ kinh khủng. Một chiếc xe BMW biển số WIBH-DJ0663 màu bạc đột nhiên bị nổ, thân xe bị phá nát rất nghiêm trọng, trước mắt không rõ có thương vong..... Phóng viên của đài đang nhanh chóng chạy đến xác minh, mong mọi người chú ý theo dõi.
Hướng Nhật buông cái điều khiển từ xa, lao ra khỏi cửa. Chiếc xe kia hắn đã ngồi mấy lần, nhớ rất rõ ràng đó là của Thiết cảnh sát.
Nhâm Quân suy nghĩ còn chưa minh bạch chuyện gì xảy ra, run sợ một hồi rồi cũng phóng theo.
Chạy ra khỏi nhà, thấy thân ảnh kia càng lúc càng xa, nàng hô to:
- Này trở về đây! Tôi đáp ứng anh....
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Lý Tiểu Tà
Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà
https://isach.info/story.php?story=dinh_cap_luu_manh__ly_tieu_ta