Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cực Phẩm Tài Tuấn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 101: Đại Quản Sự Bàng Lộc.
C
ực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
-- o --
Chương 101: Đại quản sự Bàng Lộc.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Vipvandan
Share by MTQ banlong.us
- Ồ, vì sao thế?
Lâm Úc Hương thấy Chu Định đôi mày chất chứa phiền muộn, tò mò hỏi:
Chu Định và thê tử nhìn nhau, cười khổ, trầm ngâm một lúc mới đem nguồn cơn sự việc nói ra, Lâm Úc Hương nghe xong cũng phải thở dài.
Thì ra đôi phu thê này còn có một đứa con trai duy nhất, tên là Chu Bảo, năm nay 18 tuổi, vì tuổi già có quý tử, phu phụ Chu Định rất mực cưng chiều, cho nên khiến Chu Bảo thành cái tính đại thiếu gia, từ nhỏ không thích đọc sách, lớn lên chẳng kiên nhẫn học y, suốt ngày lên lổng cùng đám lưu manh vô lại, sòng bạc thanh lâu, chẳng còn chỗ nào không tới.
Nhưng đôi phu thê già khuyên bảo thế nào Chu Bảo cũng không nghe, cho tới mấy ngày trước Chu Bảo bị một tên vô lại tính kế, vào sòng bạc thua một đống tiền, rồi lại bị dụ dỗ vay nặng lãi.
Vay nặng lãi đâu phải thứ bách tính bình dân vay nổi?
Vốn tiền vay chỉ có 50 lượng, nhưng qua vài ngày chủ nợ mò tới nhà đã đòi cả vốn lẫn lãi lên tới 500 lượng bạc, thương thay cho đôi phu thê già còm cõi vất vả cả đời cũng chỉ có được chưa tới 300 lượng bạc, làm sao mà trả nổi.
Đám ác ôn thấy bọn họ không có bạc trả, liền bắt Chu Bảo đi, đồng thời tuyên bố, ba ngày sau sẽ tới lấy bạc, nếu không trả đủ 800 lượng thì phải lấy hiệu thuốc ra mà đền.
Mà ngày mai chính là hết kỳ hạn ba ngày đối phương đặt ra.
Nghe Chu Định kể khổ, chủ tớ Lâm Úc Hương đều trầm mặc, chẳng biết phải khuyên nhủ ra sao, đúng lúc ấy, Tri Đông đột nhiên khẽ đẩy lưng Lâm Úc Hương, khom người xuống thì thầm:
- Nhị nãi nãi, chẳng phải người muốn mua hiệu thuốc sao, chớ bỏ qua cơ hội này.
Lâm Úc Hương im lặng cân nhắc, hiệu thuốc này tuy nhỏ nhưng ít ra cũng phải hơn 1000 lượng, hai phu thê này là người làm ăn, không thể không nghĩ tới việc bán cửa hiệu cứu con, vậy vì sao mà họ lại lấy thuốc trong hiệu ra cấp miễn phí cho bách tính tới khám bệnh chứ không bán cửa hiệu:
- Chu lão, vãn bối cho chủ ý này, nói ra mong người đừng trách.
- Phải chăng Đường phu nhân muốn nói bán hiệu thuốc này đi kiếm tiền cứu đứa con không ra gì của lão hủ?
Chu Định cười khổ:
- Chính thế, theo vãn bối thấy cửa hiệu này cùng dược liệu bên trong, ít nhất cũng phải bán được 1000 lượng chứ?
Chu Định buông một tiếng thở dài:
- Nếu gộp cả hai thứ đó lại, ít nhất cũng phải đáng giá 1300 lượng, nhưng lão hủ muốn bán cũng chẳng ai dám mua. Kẻ ám toán con trai lão hủ chẳng phải ai khác mà chính là lão bản đứng sau đổ trường Tụ Nhạc, chẳng những mở đổ trường kỹ viện, hơn nữa hắn ta cũng mở mấy hiệu thuốc. Lần này bọn chúng nhắm vào nhi tử lão hủ là vì muốn chiếm đoạt cửa hiệu này. Sau khi Bảo Nhi bị bọn chúng bắt đi, chúng còn hăm dọa, ai dám mua hiệu thuốc này của lão hủ sẽ đánh gãy chân người đó.
Đâu ra cái lý này.
Lâm Úc Hương tức giận vỗ tay vịn ghế, đám người này thực đáng hận.
- Nhị nãi nãi, chẳng lẽ người định...
Tri Thu cũng đùng đùng nổi giận, nhớ tới chủ tử của mình đang định mua hiệu thuốc, liền nói ra, có điều mới nói được một nửa bị chủ tử trừng mắt, liền nín khe.
Lúc này Lâm Úc Hương mới nói:
- Chu lão, nếu như vãn bối tìm được người sẵn sàng bỏ ra 1000 lượng mua cửa hiệu này, không biết Chu lão có muốn bán không?
- Bán!
Chu Định vỗ đùi, đồng ý nhanh gọn dứt khoát, hai ngày qua vì chuyện cứu con và bán hiệu đã làm ông sầu lo tới không thiết tha cơm nước nữa rồi.
Nếu vị quý phụ phu nhân này tìm được người sẵn lòng bỏ ra 1000 lượng bạc mua cửa hiệu, xem như đã giúp ông ta một việc lớn.
- Được, vậy quyết định như thế.
Lâm Úc Hương không muốn để Đường phủ xen vào chuyện làm ăn của mình, cho nên không mua hiệu thuốc Chu Thị trước mặt hạ nhân Đường phủ, nếu không chẳng may để truyền vào tai Đường lão thái quân, bà hỏi tới nàng khó trả lời được.
Rời hiệu thuốc Chu Thị, Lâm Úc Hương tiếp tục dẫn hạ nhân đi tới các hiệu thuốc khác, trong quá trình này không ai chú ý Tri Đông kiếm cớ lén lút rời khỏi đoàn.
Đợi Tri Đông quay trở lại trong tay đã có thêm một tờ khế ước.
Cầm khế ước xem xét thật kỹ càng, thấy không có sở hở gì cả, Lâm Úc Hương mới thở phào nhẹ nhõm, trước đó nàng bảo Tri Thu cầm ngân phiếu 500 lượng tới hiệu thuốc Chu Thị, trước tiên giao tiền đặt cọc, lấy khế ước mua bán, sau đó ngày mai bảo Tri Đông rời phủ chuyến nữa. Lúc đó người của Chu gia hẳn là đã thu thập đồ thỏa đáng, sau đó một tay giao nốt tiền, một tay nhận khế ước nhà.
Thế là hiệu thuốc Chu Thị sẽ thuộc về mình rồi, sống tới lớn chừng này, Lâm Úc Hương cuối cùng cũng thỏa nguyện có được hiệu thuốc thuộc về mình.
Làm xong chuyện mua hiệu thuốc, Lâm Úc Hương vì đáp tạ Đường Kính Chi đồng ý cho nàng rời phủ liền kiên nhãn đi chọn mấy loại thảo dược quý, định sau khi về phủ, làm món ăn bồi bổ cơ thể cho y.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Tiễn Trịnh Kiếm Thu đi rồi, Đường Kính Chi liền quay trở về thư phòng xử lý chính sự, gần đây chuyện làm ăn càng ngày càng bết bát, hàng tồn gần như đã bán hết, bất quá may mà y có cách kiếm tiền khác, nếu không một gia tộc lớn như thế cần nuôi dưỡng, thế nào cũng lo tới bạc trắng đầu.
Ở thư phòng tới chừng giờ dậu, bên ngoài liền có tiếng một nam tử:
- Nô tài Bàng Lộc cầu kiến Nhị gia.
Người đó không đợi Đường Kính Chi trả lời đã trực tiếp mở cửa thư phòng.
Người đi vào là một lão giả tuổi hơn 50, mặc áo xanh vải thô, dáng người không cao, gầy gò, cằm để chòm râu dài ba tấc đã hoa râm, đôi mắt nhỏ nhưng rất có tinh thần, khuôn mặt phổ thông, miệng mang nụ cười thân thiết, nếu ở trên đường, tuyệt đối không một ai tin một lão đầu nông gia bình thường như thế lại là Bàng Lộc, đại quản sự của Đường phủ.
- Nô tài thỉnh an Đại quản sự.
Thị Mặc thân là thư đồng của Đường Kính Chi, kỳ thực cũng chính là người nối nghiệp Bàng Lộc, trước kia đi theo Bàng Lộc học tập không ít, quan hệ giữa hai bên giống như sư đồ vậy.
Gần hai tháng không gặp rồi, Thị Mặc hưng phấn kích động, đi tới cúi mình thật sâu thi lễ.
Bàng Lộc cười khà khà, đỡ Thị Mặc dậy, nhìn ngó một phen:
- Ừm, lại cao lên một ít rồi, có điều vẫn còn chưa đủ lớn.
- Ai nói thế chứ, nô tài đã là người lớn rồi.
Thị Mặc không thích nhất là người khác nói hắn còn nhỏ.
Bàng Lộc nói một câu làm Thị Mặc tịt luôn:
- Người lớn không ai lại đi khóc lóc sụt sịt chảy nước mũi đâu, ha ha ha.
Đây là lần đầu tiên Đường Kính Chi gặp Bàng Lộc, cho nên y hiếu kỳ quan sát một phen, người này phóng khoáng, thân thiết, không cầu kỳ.
Đó là đánh giá đầu tiên của Đường Kính Chi về Bàng Lộc.
- Đại quản sự, mau ngồi đi.
Thấy Thị Mặc bị trêu tới đỏ mặt, Đường Kính Chi cười ha hả, đích thân đứng dậy kéo ghế cho Bàng Lộc, nếu như nói trước kia Đường Kính Chi là bộ não của Đường phủ, chịu trách nhiệm suy nghĩ kế sách, chỉ ra phương hướng thì Bàng Lộc chính là chân tay, phụ trách thực thi những biện pháp đó.
Cai hai đều không thể thiếu.
Bàng Lộc là nô bộc lâu năm của Đường phủ, nhìn Đường Kính Chi lớn lên, cho nên ông cũng không khách khí, ngồi xuống ghế.
Đường Kính Chi lại rót trà cho Bàng Lộc, nói:
- Lần này nhớ Đại quản sự đích thân ra tay, nếu không khó tra ra kẻ hạ độc thủ đằng sau lại là họ Điền.
Đúng thế, Bàng Lộc lần này rời phủ gần hai tháng chính là được Đường Kính Chi phái đi điều tra chuyện Chấn Uy tiêu cục liên tiếp làm mất sáu chuyến hàng của Đường gia, kẻ đứng đằng sau chính do Bàng Lộc giăng lưới bốn phương điều tra ra.
Chẳng hề làm bộ làm tịch, Bàng Lộc nhận lấy chén trà, uống ực một hơi:
- Nhị gia quá khén rồi, thực ra lần này nô tài tìm ra được kẻ đứng đằng sau cũng là ngẫu nhiên thôi, nếu chẳng phải tên tiêu sư đóng giả sơn phỉ kia quá sơ xuất, chuyện này không dễ tra ra được. Sau đó nô tài lần theo manh mối, tìm được tới tên cẩu quan họ Điền.
Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơnBấm vào đây ():oe75:
Diệt Hồng Trần
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cực Phẩm Tài Tuấn
Phó Kỳ Lân
Cực Phẩm Tài Tuấn - Phó Kỳ Lân
https://isach.info/story.php?story=cuc_pham_tai_tuan__pho_ky_lan