Võ Lâm Ngoại Sử epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 95: Hồi 39 – Thoát Khỏi Hiểm Nguy (3)
ấy trăm người cùng sục sạo khắp Khoái Lạc Lâm, mà cả khu viên lâm không một tiếng nói, chỉ thỉnh thoảng có tiếng chó sủa.
Đã hơn một canh giờ Khoái Lạc Vương chưa mở miệng. Lão không nói lời nào, chẳng ai dám hó hé.
Hoàng hôn lấp ló, sắc màu ảm đạm, cả vùng trời đất tràn đầy sát khí.
Khoái Lạc Vương đột nhiên đập mạnh xuống bàn, giận dữ hét: - Đồ ngu, mấy trăm đứa tìm chỉ có bốn mạng mà mãi không ra, bọn ngươi còn đáng sống sao!
Một canh giờ lại trôi qua, không một ai dám nhìn Khoái Lạc Vương, ánh mắt của lão đằng đằng sát khí trông thật đáng sợ.
Nhất cấp phong kỵ sĩ ủ rũ cúi đầu đi tới, mười một tên khác chỉ dám đứng nhìn từ xa, chứ không dám theo.
Khoái Lạc Vương mặt mày hầm hầm, gằn giọng: - Tìm không ra?
Nhất cấp phong kỵ sĩ quỳ mọp dưới đất run giọng: - Đệ tử đã xới tung gần như từng tấc đất chung quanh quán Thính Đào, nhưng … nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa tìm ra bọn Thẩm Lãng.
Khoái Lạc Vương đập bàn ầm ầm hét lớn: - Đồ vô dụng!
Nhất cấp phong kỵ sĩ quỳ dài trên mặt đất, chẳng dám ngẩng mặt lên.
Một hồi lâu lại trôi qua, Nhị cấp phong kỵ sĩ vừa về tới, sắc mặt cũng xám như tro tàn.
Khoái Lạc Vương nghiến răng: - Ngươi cũng tìm không ra bọn chúng?
Nhị cấp phong kỵ sĩ dập đầu xuống đất: - Đệ tử cơ hồ đã …
Khoái Lạc Vương giận dữ vừa hét vừa đập bàn: - Ngươi cơ hồ đã quan sát mỗi tấc đất bốn phía quán Tùng Hương, vẫn không tìm ra cái bóng của bọn Thẩm Lãng.
Nhị cấp phong kỵ sĩ dập đầu: - Dạ...
Khoái Lạc Vương phẫn nộ quát: - Súc sinh! Các ngươi đều giống nhau, một lũ vô dụng, chỉ bai bải cái mồm.
Nhị cấp phong kỵ sĩ sợ đến cúi dập đầu xuống đất, không dám ngẩng lên.
Trời đã tối om om, Tứ, Ngũ,... cấp phong kỵ sĩ…… tất cả đều trở lại, cùng nhau quỳ mọp đầy đất không ai dám ngẩng đầu, tất cả đều chỉ có một câu trả lời giống nhau... “Tìm không ra cái bóng của bọn Thẩm Lãng.”...
Khoái Lạc Vương luôn miệng mắng to: - Lũ ngu, đồ vô dụng, quân súc sinh...
Tam cấp phong kỵ sĩ cuối cùng cũng dắt lũ chó săn trở lại. Sắc mặt của hắn thật khó coi.
Khoái Lạc Vương nạt lớn: - Người không dùng được, chó cũng vô dụng sao?
Tam cấp phong kỵ sĩ phục xuống: - Đệ tử dắt chó đuổi bên bờ suối, nhưng...
Khoái Lạc Vương cười lạnh: - Thẩm Lãng thông minh hơn các ngươi nhiều, có lẽ hắn đã xuống nước mà đi.
Tam cấp phong kỵ sĩ: - Dạ...
Khoái Lạc Vương quát: - Nhưng bờ bên kia thì sao? Chúng cuối cùng cũng phải lên bờ.
Tam cấp phong kỵ sĩ: - Đại Hắc, Nhị Hắc đã đánh hơi cả hai bờ liên tục hơn một canh giờ, vẫn không ra chi.
Khoái Lạc Vương cả giận: - Nói xàm, chẳng lẽ bọn chúng chạy dưới nước?
Tam cấp phong kỵ sĩ cũng chỉ biết dập đầu, không dám lên tiếng.
Khoái Lạc Vương càng thêm giận dữ, hét mắng: - Súc sinh, tất cả đều là súc sinh! Bốn người, chỉ có bốn người, mà bọn ngươi cả trăm tên cũng không tìm ra! Thẩm Lãng lại không phải là thần thánh quỷ ma, chẳng lẽ hắn bỗng mọc cánh mà bay lên trời, hay hắn biết độn thổ xuống đất mất tăm mất tích?
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Đệ tử thật đã cẩn thận quan sát kỹ càng khắp nơi, ngay cả cây kim thất lạc trong vườn, đệ tử cũng tự tin có thể tìm ra được.
Khoái Lạc Vương: - Nhưng lại không tìm ra bọn Thẩm Lãng...
Lão buông tiếng cười lạnh, nói tiếp: - Chỉ sợ ngươi cũng không có …
Vừa nói tới đây, ánh mắt chợt sáng, đột nhiên ngưng lại.
Nhất cấp phong kỵ sĩ tiếp lời: - Chỉ còn duy nhất một chỗ chưa tìm tới, đó chính là nội tẩm của Vương gia.
Khoái Lạc Vương đột nhiên nhảy tưng lên, giận dữ hét: - Ngươi đã sớm nghĩ tới, phải không?
Nhất cấp phong kỵ sĩ run giọng: - Đệ tử … đệ tử …
Khoái Lạc Vương quát lên: - Sao không nói sớm?
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Đệ tử vốn không nghĩ tới Thẩm Lãng sẽ dám …
Khoái Lạc Vương cả giận nói: - Ngu! Ngu quá ngu, hắn dĩ nhiên là muốn trốn ở nơi người khác không nghĩ tới! Ngu..., sao không nói sớm?
Lão không tự trách mình chẳng nghĩ tới, lại trách người khác không sớm nói ra. Thật ra vào những lúc như thế này, thuộc hạ của lão sao dám mở miệng.
Nhất cấp phong kỵ sĩ nào dám cãi, chỉ biết dập đầu xuống đất liên tục như tế sao: - Đệ tử đáng chết, đệ tử đáng chết …
Khoái Lạc Vương: - Còn chờ cái gì?
Bọn Thẩm Lãng đều đã ngủ được hơn một canh giờ. Tuy họ gần như kiệt sức, mệt mỏi vô cùng, nhưng trong tình hình này, có ai ngủ được ngon? Chỉ bấy nhiêu cũng quá đủ, thể lực của họ đã hồi phục không ít. Nhất là Thẩm Lãng, tinh thần của chàng tươi sáng hẳn lên, tựa như đã ngủ được ba ngày ba đêm.
Chu Thất Thất nằm gọn trong lòng Thẩm Lãng như con mèo nhỏ, bình yên thoải mái. Nàng thật chẳng muốn rời vòng tay ấm áp này.
Hùng Miêu Nhi đứng ngồi không yên, rốt cục hỏi: - Chừng nào chúng ta đi?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Gấp gáp gì, chờ chút đã.
Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng chó sủa, tuy liên tục không dứt, nhưng tựa như còn ở rất xa.
Hùng Miêu Nhi thở ra: - Nghĩ cũng lạ, bọn chúng hoàn toàn không tìm hướng này. Bấy nhiêu người mà không ai nghĩ đến chốn này sao?
Thẩm Lãng cười: - Vì Khoái Lạc Vương quá lợi hại.
Chu Thất Thất bật cười: - Lão bị anh lừa, còn coi là lợi hại sao?
Thẩm Lãng nói khẽ: - Lão xưa nay tự cao tự đại, không nghĩ rằng mình sẽ phạm lỗi, nên thường ngày làm việc độc đoán, không muốn nghe lời của một ai khác.
Chu Thất Thất: - Không sai! Lão đúng là thứ độc tài.
Thẩm Lãng: - Nhưng lần này, lão đã phạm sai lầm. Lão quá chú tâm vào những nơi quan trọng, mà sơ sót khinh thường những chỗ ngay trước mặt. Người thông minh thường hành sự như thế. Có người hằng ngày điều binh khiển tướng không chút rối loạn, lại hay quên đôi giày mình ở đâu...
Chu Thất Thất cười: - Anh chỉ là một người, làm sao có thể hiểu hết cả mọi loại người như vậy?
Thẩm Lãng nhìn nàng bật cười, nói tiếp: - Nếu ai khác có sơ sót, thuộc hạ dưới trướng nhất định sẽ nhắc. Nhưng Khoái Lạc Vương quá độc đoán, người xung quanh chẳng ai dám ho he trước mặt hắn.
Chu Thất Thất thở dài: - Mình cũng nên nói cho lão biết, một người cho dù thông minh cỡ nào, cũng không bằng một trăm người cùng nhau suy nghĩ. Một người, cho dù là tuyệt đỉnh thông minh, vẫn có lúc sơ sót. Chỉ cần một lần sai lầm cũng đủ nguy rồi.
Thẩm Lãng: - Thường ngôn có câu... ‘Ba người thường bằng một ông Gia Cát Lượng.”
Hùng Miêu Nhi: - Nhưng … không lẽ chỉ vì vậy mà chẳng ai đến đây quan sát?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Chưa có lệnh, ai dám xông vào nội tẩm của lão?
Hùng Miêu Nhi vỗ tay cười: - Không sai! Cái thông minh của lão đã hại chính lão.
Bên ngoài chợt yên lặng, … yên lặng kỳ lạ. Tuy bên ngoài vẫn rất thanh tĩnh, thỉnh thoảng cũng có làn gió nhẹ lay ngọn cỏ lá rừng, văng vẳng tiếng chó sủa. Bây giờ, không gian chợt lắng đọng, … cái tĩnh lặng của nghĩa trang.
Đêm khuya, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu sáng gương mặt Thẩm Lãng.
Chàng biến sắc, đứng phắt dậy: - Họ đã lục soát xong, chắc sắp đến đây. Ta phải đi ngay.
Chu Thất Thất và Vương Lân Hoa lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Hùng Miêu Nhi đảo mắt bốn phía, cầm bút trên bàn, viết lên trang giấy... “Chiêu đãi nồng hậu, vô cùng cảm kích” … như chưa đủ, vội viết thêm... “chỉ tiếc ít rượu.”...
Trăng ngà thê lương soi tỏ viên lâm thanh tịnh,... khóm hoa bụi cây, đình đài lầu các, núi đá nước chảy...
Nhưng mỗi bụi cây, khóm hoa … từng mái ngói, hòn giả sơn... tựa như những cặp mắt đang rình rập, những nguy cơ bẫy rập vô hình.
Chu Thất Thất thở nhẹ, kéo áo Thẩm Lãng khẽ hỏi: - Bây giờ mình đi đâu?
Thẩm Lãng nói nhỏ: - Khi anh nói ‘đi’, em phải lập tức theo Hùng Miêu Nhi cùng Vương Lân Hoa qua tiểu đình bên kia, chạy thẳng vào hang núi sau Hoa Thần Từ, nhưng đừng đi quá sâu.
Chu Thất Thất hoảng hồn: - Hoa Thần Từ, hang núi? Chẳng phải Khoái Lạc Vương đang ở đó sao?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Khoái Lạc Vương vừa nghĩ ra chúng ta đang ở đây, sẽ lập tức chạy đến. Lão còn đang bực mình về cái sơ sót của mình và trút lên đầu bọn thuộc hạ. Lão sẽ huy động toàn lực đến đây, quyết không để chủ lực lại bên ấy, cho nên …
Nghỉ lấy hơi, chàng nói tiếp: - Ngay cả bên kia có vài người ở lại, với sức ba người cũng dễ dàng đối phó. Nơi đó khá xa, có động thủ vang động, bên này cũng không nghe.
Chu Thất Thất: - Nhưng chỗ khác …
Thẩm Lãng ngắt lời: - Những chỗ khác không bằng chỗ ấy. Thứ nhất, hang núi ấy vẫn là một nơi bí mật, lại nhiều ngõ ngách ẩn thân.
Chu Thất Thất suy nghĩ một chút, gật đầu: - Không sai!
Thẩm Lãng: - Thứ hai, nơi đó gần lối ra của Khoái Lạc Lâm, có nhiều đường thông với bên ngoài. Đợi đến khuya, chúng ta có thể tìm cơ hội chạy ra.
Chu Thất Thất và Hùng Miêu Nhi cùng gật đầu: - Không sai!
Thẩm Lãng: - Thứ ba, với hùng tài đại lược của Khoái Lạc Vương, tuy dồn toàn lực vào nơi đây, vẫn sẽ không bỏ qua những nơi khác.
Chàng thấp giọng: - Anh đoán, có lẽ lão chia thuộc hạ làm mười … mười lăm đội, một nửa sẽ bao vây nơi này, nửa kia sẽ lùng sục khắp viên lâm. Trừ hang núi sau Hoa Thần Từ, cả Khoái Lạc Lâm đều rất nguy hiểm.
Ngay cả Vương Lân Hoa cũng gật đầu: - Không sai! Vừa rồi Khoái Lạc Vương đã sai lầm không canh giữ nhà mình. Bây giờ lão lại sơ sót bỏ lỏng Hoa Thần Từ.
Hùng Miêu Nhi cũng gật đầu: - Nếu tôi là Khoái Lạc Vương, cũng không lưu ý đến hang núi sau Hoa Thần Từ nữa, nghĩ rằng bọn ta mới rời chỗ đó không lâu.
Thẩm Lãng: - Vào lúc này chúng ta chỉ còn tin vào linh tính bản thân, suy bụng ta ra bụng người, nhất định phải đoán được ý nghĩ của Khoái lạc Vương, thì may ra mới qua mặt lão được.
Chu Thất Thất im lặng hồi lâu, chợt lên tiếng: - Nhưng … nhưng nếu vạn nhất mà... anh tính sai?
Thẩm Lãng: - Đây là cuộc tử chiến của mình, đặt tánh mạng vào canh bạc, thắng hay thua là định mệnh của ta.
Chàng ngửa mặt nhìn trời thở dài, nói tiếp: - Chỉ cần một sai lầm nhỏ, mình sẽ mất mạng. Tuy canh bạc này thật không công bằng, nhưng ta không còn chọn lựa, không thể không đánh cuộc.
Nghe chàng nói, không ai không cảm thấy lòng mang nặng nỗi lo âu.
Hùng Miêu Nhi ngửa đầu lẩm bẩm: - Lấy chuyện sinh tử làm canh bạc, lấy tánh mạng đặt vào cuộc ăn thua...
Vương Lân Hoa: - Thẩm Lãng, chỉ hy vọng anh không tính lầm. Vì canh bạc này không chỉ riêng mạng của anh, mà còn tánh mạng của cả ba người chúng tôi đây.
Thẩm Lãng cười khổ: - Tôi không phải coi nhẹ tánh mạng, chẳng qua là …
Chu Thất Thất chợt hớt hải nói: - Anh... anh vừa nói... anh vừa nói là ba người đi đến hang động đó?
Thẩm Lãng: - Không sai! Ba người...
Chu Thất Thất: - Anh! … còn anh?
Thẩm Lãng: - Anh ở lại đây.
Chu Thất Thất sợ hãi: - Anh ở lại đây? Vì sao?
Thẩm Lãng: - Nếu anh cũng đi, khi chó săn tới đây truy tung, sẽ dễ dàng nhận ra hướng đi của ta. Anh ở lại đánh lạc hướng lũ chó, em cùng hai người họ chờ anh ở hang núi kia.
Chu Thất Thất mặt mày tái ngắt: - Nhưng … nhưng bọn chúng dùng chủ lực tới đây, lão Khoái Lạc Vương lợi hại như thế... một mình anh,... rất nguy hiểm!
Thẩm Lãng: - Mặc dù nguy hiểm, nhưng vào cái thế phải làm!
Chu Thất Thất ôm chặt lấy chàng run giọng: - Không! Em không thể để anh ở lại đây một mình.
Thẩm Lãng cũng ôm chặt nàng, an ủi dỗ dành: - Em ngoan, qua bên kia chờ anh …
Chu Thất Thất: - Không …… không …… không ……
Nàng ngẩng đầu, mắt đẫm lệ nhìn chàng, run giọng: - Em ở lại cùng anh.
Thẩm Lãng khẽ vuốt mái tóc mềm mại của nàng, dịu dàng chậm rãi: - Em ở lại chỉ tăng thêm nguy hiểm cho anh. Em không muốn tăng nguy hiểm cho anh, phải không?
Chu Thất Thất lệ rơi đầy mặt: - Nhưng … nhưng nếu vạn nhất …
Thẩm Lãng: - Nếu vạn nhất anh gặp nạn, một so với bốn cũng tốt hơn … Anh ở lại đây, bốn người có sinh lộ, nếu không …
Chu Thất Thất cơ hồ muốn buông tiếng khóc, nhưng nàng cắn chặt môi: - Nếu anh gặp nạn, em... em...
Thẩm Lãng âu yếm nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh đẫm lệ của nàng, mỉm cười: - Em yên tâm, anh không dễ chết đâu. Trên đời không ai có thể dễ dàng giết anh, Khoái Lạc Vương cũng không thể. Hãy tin anh …
Nàng ngưng chú nhìn chàng... lâu thật lâu, âu sầu nói: - Em tin anh! Em tin anh... vì em, anh không thể chết.
Hùng Miêu Nhi dụi đôi mắt, gượng cười: - Sao trên nhân gian luôn có chuyện làm người không kềm được nước mắt...
Đã có tiếng “xào xạc”.
Thẩm Lãng lập tức khẽ quát: - Đi!
Chu Thất Thất còn chưa muốn rời chàng, nhưng Thẩm Lãng đẩy nàng ra hướng Hùng Miêu Nhi. Anh vội kéo tay nàng, cùng Vương Lân Hoa như dơi trong đêm bay lướt về hướng tiểu đình.
Dưới ánh trăng ảm đạm, Chu Thất Thất ngoái đầu nhìn Thẩm Lãng, đôi mắt rưng rưng ẩn chứa bao tình nồng thắm thiết như sóng trào biển cả, như một lời nhắc gửi người yêu... “Thẩm Lãng, anh phải cẩn thận. Vì em, anh phải hết sức cẩn thận!”
Võ Lâm Ngoại Sử Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long Võ Lâm Ngoại Sử