Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quyền Thần
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 99: Nhiều Hơn Một Mạng.
H
oa máu rực rỡ! Hắc Sâm Lâm vốn tràn đầy không khí trong lành, vậy mà giờ đây đã bị mùi máu tươi làm ô uế tất cả.
Địch nhân hiển nhiên không nghĩ tới phía Hàn Mạc sẽ xuất hiện một đám cao thủ có lực chiến đấu cường hãn như vậy. Bọn họ thu được tin tức chỉ có mười người cùng đi với Ngân y nam tử. Bọn bọn họ tụ tập lực lượng gần năm mươi người, rồi chia thành nhiều nhóm tới Hắc sâm lâm đánh lén. Vốn tưởng rằng nắm chắc phần thắng trong tay, ai ngờ không những chẳng tạo được chút mảy may thương tổn nào cho Ngân y nhân, hơn nữa còn hao tổn mất gần một nửa nhân thủ. Điều này đã vượt quá tầm dự liệu của họ.
Hàn Mạc căn bản không cần thi triển Bát Bộ Côn Pháp, chỉ bằng côn thuật bình thường cùng với khí lực như trâu của mình mà liên tục quần đảo một lúc với ba người. Chu Tiểu Ngôn cũng chẳng phải tay vừa, ba nhân mạng còn lại cũng kết thúc trong tay hắn.
Nhìn đám người Hàn Thanh mặc dù khắp người dính đầy máu tươi nhưng cũng đã chiếm được thượng phong, chiến ý tăng cao cực hạn. Hàn Mạc liền rút lui ra khỏi cuộc chiến, đây là cơ hội rèn luyện rất tốt, đám người Hàn Thanh được hun đúc trong máu tươi càng nhiều thì trong tương lai sẽ càng hữu dụng hơn.
Hắn ngẩng đầu nhìn về bên kia, chỉ thấy đám địch nhân bên đó cũng đã bị xé lẻ thành bảy tám nhóm. Ngân y nhân chẳng khác nào Thần Long lạc giữa bầy cừu. Hắn đi đến đâu là máu tươi ngập trời đến đó, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên. Trên mặt đất xung quanh hắn lúc này đã ngổn ngang những cỗ thi thể.
Chẳng qua là sau tên bộ hạ của Ngân y nhân, ngoại trừ một người lúc nào cũng theo sát sau hắn, thì đã có ba người đã chết. Hai người còn lại vẫn đang cùng một số ít địch nhân chém giết.
Hôm nay nếu không phải nhóm người Hàn Mạc kịp thời có mặt tại nơi đây, thay Ngân y nhân “tiếp đón” một nửa số thích khách thì cho dù công phu của Ngân y nhân có cao đến đâu cũng sợ rằng dữ nhiều lành ít.
Đang chăm chú quan sát chiến đấu, Hàn Mạc chợt nghe một tiếng “Hưu!” bén nhọn vang lên. Âm thanh cũng giống như âm thanh hắn nghe được lúc phát hiện địch nhân. Đó không phải là tiếng rít của mũi tên thông thường, mà là tiếng gió của mũi tên có gắn thêm tín hiệu âm thanh.
Ở thời đại này chưa có hỏa dược, dĩ nhiên cũng không có pháo hiệu. Cho nên việc truyền bá tín hiệu hoàn toàn dựa vào tín hiệu âm thanh gắn trên mũi tên. Trong lúc bắn vào không trung, mũi tên sẽ phát ra những âm thanh kì quái, từ đó có thể nhận rõ tín hiệu riêng biệt của nhóm mình.
Chẳng qua lúc này song phương vẫn đang say sưa quyết chiến, địch nhân lại phát ra tín hiệu là vì cớ gì? Chẳng lẽ vẫn còn mai phục hay sao?
Nghĩ tới đây, Hàn Mạc nhíu mày. Hắn nắm chặt Huyết đồng côn, nghi ngờ nhìn khắp bốn phía. Bất chợt, một cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn khiếp sợ đến ngây người.
Tên hộ vệ áo xanh luôn theo sát sau lưng Ngân y nhân khi nghe được tín hiệu âm thanh vang lên, hắn chậm rãi giơ cao thanh đại đao, nhắm thẳng về phía Hắc y nhân, bộ dạng như muốn đánh lén chủ nhân mình từ phía sau.
Hàn Mạc trong lòng căng thẳng, hắn ghét nhất là hạng tiểu nhân phản bội chủ tử. Mắt thấy Ngân y nhân không hề để tâm phía sau, tên hộ vệ áo xanh toan vung đao chém xuống. Hàn Mạc lớn tiếng quát:
- Nhìn đây này!
Tiếng quát của hắn trung khí hùng hậu, tựa như hổ gầm. Tên hộ vệ áo xanh đột nhiên nghe thấy tiếng quát, lập tức cả kinh trong lòng. Ngay lúc này, Hàn Mạc dùng côn thay thương, phóng thẳng về phía trước. Huyết đồng côn rời khỏi tay hắn, xé gió lao thẳng tới người áo xanh.
Người áo xanh mặc dù bị tiếng quát lớn của Hàn Mạc làm cho kinh hãi, nhưng động tác cũng chỉ thoáng đình trệ một chút rồi thanh đại đao sắc bén lại không chút lưu tình chém thẳng xuống người Ngân y nhân.
Ngay thời điểm thanh đại đao chém sát đỉnh đầu Ngân y nhân, chợt một tiếng “phốc” trầm đục vang lên, thanh Huyết đồng côn của Hàn Mạc đã đâm xuyên qua người tên hộ vệ áo xanh. Tiếng xương gãy răng rắc lập tức vang lên, hiển nhiên tên tiểu tử này đã bị Huyết đồng côn chấn gãy lìa xương sống.
- A!
Tên hộ vệ áo xanh buông tiếng hét thảm thiết, xương sống đã gãy lìa, cả thân người cũng đổ gục theo. Thanh đại đao trong tay hắn trong nhất thời chợt dừng lại giữa không trung.
Ngân y nhân nghe thấy tiếng hét thảm phía sau lưng, vội vã xoay người lại. Chứng kiến tình cảnh tên hộ hệ áo xanh đang giơ cao thanh đại đao trên đầu mình, hắn lập tức hiểu ra mọi chuyện. Mặc dù cả kinh trong lòng, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh nhìn về phía Hàn Mạc.
Hàn Mạc nhún vai, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
- Ta thiếu ngươi một mạng!
Ngân y nhân thản nhiên nói, đồng thời trở tay đâm ra một nhát, đem một tên bịt mặt đang xông lên loại bỏ khỏi cuộc chiến.
Tên hộ vệ áo xanh té ngã trên mặt đất, không ngừng co quắp, gương mặt đau đớn vặn vẹo, ánh mắt ngập tràn sự hoảng loạn và kinh khiếp.
Ngân y nhân ngồi xổm xuống bên cạnh tên hộ vệ, thản nhiên nói:
- Ngươi không tham tiền. Để thu phục được ngươi làm việc này, chắc hẳn là dùng nữ nhân để mua chuộc. Ngươi đi theo ta hai năm nay, làm việc vô cùng cẩn thận. Ta đang chuẩn bị đề bạt ngươi, không nghĩ tới việc ngươi lại làm ta thất vọng như vậy!
Vẻ hoảng sợ trong mắt tên hộ vệ áo xanh từ từ biến mất, thay vào đó là vẻ áy náy. Hắn cố gắng nói trong hơi thở đứt quãng:
- Đại… Đại nhân… Giết ta… Giết ta đi…!
Ngân y nhân lạnh lùng nhìn hắn rồi thở dài đứng dậy, không để ý tới hắn nữa. Hắn nhìn những thi thể trên mặt đất với sự cô đơn trên gương mặt.
Tên hộ vệ áo xanh vẻ mặt thống khổ, hắn đưa tay ra nắm lấy cán đao rồi đặt vào cổ mình, nức nở nói:
- Đại nhân... Ta... Xin lỗi ngài... !
Nói xong hắn liền dùng sức thật mạnh, một dòng máu tươi từ cổ hắn bắn mạnh ra xa, thân thể khẽ co giật hai cái lập tức đoạn hơi.
Ngân y nhân nghe âm thanh giãy chết của tên hộ vệ, hắn không quay đầu lại nhưng trong mắt hắn lúc này đã tràn ngập sát cơ. Hắn một lần nữa cầm ngân thương xông thẳng vào loạn chiến, long uy đại phát, đánh đâu thắng đó, thế như chẻ tre không gì sánh nổi. Đám địch nhân chỉ còn lại bảy tám người, dưới sự chém giết mãnh liệt của Ngân y nhân và hai tên thuộc hạ, rốt cuộc đều chết toàn bộ. Trên mặt đất chất đầy thi thể, mùi máu tươi nồng nặc phiêu đãng trong không khí gây cảm giác buồn nôn khó chịu khôn tả.
Tựa hồ tạm thời đã phát tiết hết sát cơ trong lòng, Ngân y nhân chống thương trên mặt đất, nhìn chăm chú vào những thi thể của bộ hạ. Thần sắc hắn vẫn lạnh lùng như băng giá.
- Thì ra Tiễn Thái Nguyên là nội gian!
Một gã hộ vệ áo xanh vẻ mặt đầy giận dữ nói:
- Đại nhân thường ngày đối xử với hắn ân nghĩa có thừa, vậy mà hắn lại hèn hạ vô sỉ, tiểu nhân như thế! Đại nhân lần này xuất môn, không hề để lộ tin tức ra ngoài, thần không biết quỷ không hay. Ta đang kỳ quái không biết những thích khách này làm sao lại biết tung tích của đại nhân. Không ngờ là do Tiễn Thái Nguyên bán đứng đại nhân!
Một gã hộ vệ khác trầm giọng nói:
- Tiễn Thái Nguyên không tham tiền nhưng háo sắc, chắc là bị mua chuộc bằng sắc đẹp.
Hắn nhìn về đối diện, bên kia địch nhân cũng chỉ còn có mấy tên, đang vừa chiến vừa lui, hiển nhiên là biết đại sự không ổn, muốn rút lui khỏi khu rừng. Hắn nắm chặt đại đao, trầm giọng nói:
- Đại nhân, thuộc hạ đi bắt sống vài tên!
Ngân y nhân lắc đầu, nói:
- Không cần, là ai động thủ thì trong lòng ta đã biết. Những tên lòng dạ rắn rết đó, giết hết đi!
- Vâng! Đại nhân!
Hai gã hộ vệ áo xanh khẽ khom người, rồi cầm đại đao xông qua bên kia, liên thủ với nhóm Hắc Báo truy kích năm sáu người bịt mặt cuối cùng.
Hàn Mạc bước tới rút Huyết đồng côn lên. Ngân y nhân quay người lại, chăm chú nhìn Hàn Mạc, bình tĩnh nói:
- Ta thiếu ngươi một mạng, hi vọng có cơ hội trả lại cho ngươi!
Hàn Mạc khoát tay, nói:
- Ngàn vạn lần không nên làm vậy. Ngươi xem ra có không ít phiền toái, dính dáng tới ngươi e rằng phải nhận lấy nhiều phiền toái hơn. Chuyện ngày hôm nay đến đây là xong, sau này chúng ta không có liên quan gì đến nhau là tốt nhất!
Ngân y nhân nở một nụ cười ôn nhu nơi khóe miệng, thanh âm vẫn bình thản:
- Có lẽ ngươi không biết, ta có thể giúp cho ngươi giải quyết được rất nhiều đại phiền toái đó!
- Ta luôn luôn thích tự bản thân mình giải quyết những phiền phức.
Hàn Mạc cười a a rồi nói tiếp:
- Ngươi chẳng cần để tâm chuyện này làm gì. Giết người cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì!
Ngân y nhân trầm ngâm, chăm chú nhìn Hàn Mạc một lúc rồi mới nói tiếp:
- Ngươi thật là một người kỳ quái!
- Ngươi cũng vậy!
Hàn Mạc cười ha ha trả lời.
- Ta còn một ít rượu, giết người xong, uống rượu cũng có thể giải tỏa sự khẩn trương trong lòng.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Ta giết người không khẩn trương.
Hắn dừng một lúc rồi nói tiếp:
- Bất quá ta cũng rất thích uống rượu.
Hai người đi tới bên đống lửa đã dập tắt, lấy ra túi rượu của riêng mình. Ngân y nhân quay sang Chu Tiểu Ngôn ở gần đó, hô lớn:
- Huynh đài, nếu không ngại thì mời uống rượu cùng ta!
Chu Tiểu Ngôn đã để cung tên xuống, ngồi bệt dưới một tán cây, không thèm liếc mắt lấy một cái, thản nhiên trả lời:
- Ta không uống rượu!
Ngân y nhân thoáng nhíu mày.
- Hắn không uống rượu, không ăn thịt!
Hàn Mạc cười híp mắt nói tiếp:
- Thậm chí hắn cũng không đụng đến nữ nhân.
Chu Tiểu Ngôn liếc xéo Hàn Mạc một cái rồi nhắm mắt lại, dựa vào thân cây nghỉ ngơi.
- Tuy nhiên tài bắn cung của vị huynh đài này thật khiến người ta phải khâm phục!
Ngân y nhân cất tiếng người âm nhu:
- Nếu không phải vị huynh đài này tuổi còn nhỏ, ta thiếu chút nữa cho là danh tướng Ngụy quốc Đỗ Vô Phong đang hiện diện nơi đây!
Chu Tiểu Ngôn nghe được ba chữ “Đỗ Vô Phong”, khóe mắt bỗng trở nên giật giật, đôi tay khẽ xiết chặt lại, nhưng sau đó liền nhanh chóng buông ra.
Hàn Mạc hỏi:
- Tài bắn cung của Đỗ Vô Phong lợi hại lắm sao?
Ngân y nhân trả lời:
- Hắn rốt cuộc như thế nào, ta cũng chưa từng gặp qua. Bất quá ta nghe nói Đỗ Vô Phong sử dụng Hắc mộc cung, tài bắn cung kinh người, có thể bắn trúng lá cây ngoài ba trăm bộ, xuất thần nhập hóa. Chỉ tiếc là chưa được gặp gỡ hắn.
- Danh tướng chính là danh tướng!
Hàn Mạc cũng không giấu nổi vẻ khâm phục trong mắt:
- Có thể đứng trong hàng ngũ Thập phương danh tướng, dĩ nhiên là phải có thủ đoạn riêng.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nghe nói Yến quốc cũng có một vị danh tướng. Không biết là lợi hại đến mức độ nào?
Trong mắt Ngân y nhân xẹt qua thần sắc quái dị, nhìn Hạc Mạc một lúc rồi nói:
- Các hạ muốn nói đến Đông Phương Chi Hổ Tiêu Hoài Ngọc Tiêu đại tướng quân sao?
- Thì ra ông ấy tên là Tiêu Hoài Ngọc!
Hàn Mạc cười ha hả nói tiếp:
- Danh hiệu của Đông Phương Chi Hổ này cũng vang dội lắm.
Trên mặt Ngân y nhân cũng hiện lên vẻ thán phục, hắn nói tiếp:
- Tiêu đại tướng quân tuổi còn trẻ nhưng lại khiêm cung hữu lễ, tính tình ôn hòa điềm tĩnh, am hiểu quân pháp. Mặc dù được xưng là Đông Phương Chi Hổ nhưng đó cũng chỉ là một trong những danh hiệu của hắn mà thôi.
- Hắn còn có nhiều danh hiệu khác sao?
- Phải!
Ngân y nhân gật đầu:
Hắn có một danh hiệu khác là “Thương thần”, thương pháp thần kì, ảo diệu khó dò. Tuy nhiên hắn rất ít dùng thương mà là dùng Tì bà kiếm. Kiếm pháp của hắn cũng có một không hai trong quần hùng. Ngoài ra còn có một danh hiệu khác mới phù hợp với thân phận của hắn, đó là “Quân thần”. Nghe nói hắn chính là Đa La Sất Thiên vương, một trong Tứ đại thiên vương của Phật môn, nhân phẩm cao quý, độc nhất vô nhị.
Hàn Mạc nhíu mày, Cẩm y nhân này hiển nhiên là vô cùng sùng bái đối với Tiêu Hoài Ngọc, hơn nữa lại còn là khâm phục sát đất. Ai biết được tên này có phải là người của Tiêu gia hay không?
Tiêu gia đang ở tít mãi trên Yến Kinh, tiểu tử này sao lại chạy đến Đông Hải quận? Ngoại trừ săn thú, chẳng lẽ còn có tâm tư nào khác?
Đã có ý đề phòng trong lòng, Hàn Mạc cười ha ha rồi nói:
- Danh tướng Yến quốc, quả nhiên là không giống người thường.
Lúc này, Hàn Thanh đã mang theo mọi người trở lại, ai nấy máu me khắp người, còn có hai gã Hắc Báo bị thương. Hàn Mạc lập tức phân phó cho hai gã Hắc Báo xử lý thương thế.
Bọn họ mỗi lần xuất môn đều mang theo thuốc trị thương, cho nên lúc này mới có sẵn mà sử dụng.
Ngân y nhân từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình nhỏ màu tím giao cho bộ hạ. Chỉ thấy tên hộ vệ áo xanh mở nắp bình ra, lấy một chút bột phấn bên trong rắc lên miệng vết thương của những thi thể. Chỉ trong chốc lát, những thi thể đó liền từ từ hòa tan, ngay cả xiêm y cũng không còn. Cảnh tượng quả thật khiến người ta kinh hãi không thôi.
- Đây là hóa thi phấn!
Cẩm y nhân thấy Hàn Mạc giật mình, liền giải thích:
- Chỉ cần rắc một chút lên miệng vết thương, liền có thể hòa tan thi thể. Ngươi chắc cũng hiểu đôi khi không thể lưu lại thi thể.
Hàn Mạc thật ra luôn mang lòng kính trọng đối với thi thể. Vô luận là người xấu đến đâu, một khi nằm xuống cũng chỉ là một tính mạng mất đi. Thân thể là vật thần thánh mà cha mẹ ban cho, không nên hủy hoại thi thể của bất cứ người nào.
Tuy nhiên trong vài trường hợp vạn bất đắc dĩ, có một số việc cũng không thể tránh khỏi. Dù sao mấy chục cỗ thi thể chồng chất trong Hắc Sâm Lâm này, nếu như để người khác nhìn thấy thì chắc chắn không tránh khỏi việc phát sinh một án tử với nhiều nhân mạng.
Không phải chính mình lúc trước cũng lấy thi thể làm mồi trên biển sao?
Năm sáu mươi cỗ thi thể nằm rải rác trong rừng, vậy mà chỉ cần một lọ Hóa thi phấn nho nhỏ cũng đủ hòa tan sạch sẽ hết thảy, chỉ lưu lại những bãi huyết thủy trên mặt đất.
Hàn Mạc đứng dậy ôm quyền, nói:
- Chuyện này một khi đã xong, ta nghĩ chúng ta cũng nên rời khỏi đây. Hi vọng sau này chúng ta không bao giờ còn gặp nhau nữa.
Nói đoạn, Hàn Mạc quay đầu nói với chúng thuộc hạ:
- Đi thôi!
Đám người Hàn Thanh lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.
- Nhớ kỹ! Ta thiếu ngươi một mạng!
Cẩm y nhân thản nhiên nói:
- Nếu có cơ hội, ta sẽ trả cho ngươi.
- Ta nói rồi, chúng ta không nên liên quan đến nhau nữa là tốt nhất!
Hàn Mạc cũng không quay đầu lại, khoát tay áo nói.
Cẩm y nhân nhìn đám người Hàn Mạc rời đi, lẩm bẩm nói:
- Có đôi khi, ngươi không muốn có liên quan cũng không được!
Góp ý, thắc mắc và nhặt sạn xin Vào đây! ()
Ủng hộ BLH chỉ với 1 click! ()
dit_bu999
Quyển thứ hai - Thế gia loạn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyền Thần
Sa Mạc
Quyền Thần - Sa Mạc
https://isach.info/story.php?story=quyen_than__sa_mac