Q.3 - Chương 4: Chương 1.4
ditor: Mẹ Bầu
Trong phòng khách, những người khác trong nhà đang ở đó xem ti vi. Nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện thì Tề Tuệ Phân liền cất giọng nói, âm điệu đúng khí phách của “đương gia chủ mẫu” (*): "Đã trễ thế này rồi hai đứa mới xuống để dùng cơm, còn ra thể thống gì nữa."
(*) Đương gia chủ mẫu: Bà chủ giữ vai trò quản lý trong gia đình.
Kiều Tịch Hoàn cười nói, "Xế chiều hôm nay chúng ta quả thật đã ngủ quên mất. Hiện tại con cùng Tử Thần đi ra ngoài để ăn cơm."
Lời nói vừa ra, tất cả mọi người trong phòng khách đều trở nên an tĩnh, ánh mắt không tự chủ đổ dồn vào ngắm nghía trên người Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần ngồi ở trên xe lăn vẫn rất bình tĩnh tự nhiên, không có gì vẻ gì khác thường.
Nếu như mọi người nhớ không lầm, thì từ sau khi Cố Tử Thần bị tàn tật đến giờ, anh chưa từng bước ra khỏi cửa chính của nhà họ Cố một bước.
Lần này đột nhiên Kiều Tịch Hoàn nói bọn họ muốn đi ra ngoài ăn cơm, thật sự đã làm cho mọi người phải kinh ngạc đến rớt cằm!
"Cô đang nói cái gì, cô đưa Tử Thần thần đi ra bên ngoài..." Tề Tuệ Phân có cảm giác như mình đã nghe lầm thì phải.
Cố Diệu Kỳ nháy mắt cho Tề Tuệ Phân, ý nhắc nhở bà chớ có mở miệng hỏi nữa.
Tề Tuệ Phân nói được một nửa câu lại nuốt trở vào.
"Hai đứa đi ra ngoài ăn cơm đi, nhớ đừng trở lại quá muộn đấy." Cố Diệu Kỳ khó khi có được sự hòa ái dễ gần, nói một câu.
Kiều Tịch Hoàn gật đầu cười một tiếng, "Vâng ạ!"
"Tuệ Phân, em dặn người làm bố trí cho hai đứa một chiếc xe." Cố Diệu Kỳ hướng về phía Tề Tuệ Phân dặn dò.
"Đượ rồi! Để mẹ gọi điện thoại cho tài xế, dặn cậu ta ở cửa chờ hai đứa ở ngoài cửa."
"Cảm ơn mẹ." Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười, ở dưới ánh mắt của mọi người đẩy Cố Tử Thần rời đi...
Lúc rời đi, bên tai cô còn nghe thấy giọng nói đầy sự buồn bực của Cố Tử Nhan: "Từ lúc nào thì anh cả lại chủ động nguyện ý đi ra khỏi cửa như vậy chứ?"
"Con đúng là đồ nhóc con, anh cả của con chấp nhận chuyện đi ra cửa là một chuyện rất tốt đấy, chớ có nói lung tung."
"Chỉ là con thuận miệng nói ra một chút thôi mà..." Cố Tử Nhan nói một câu có chút oán trách.
Cố Tử Hàn lạnh lùng nhìn theo phương hướng mà hai người bọn họ vừa mới rời đi.
Tròng mắt càng ngày càng sâu hơn.
...
Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Thần ngồi ở chỗ ngồi phía sau.
Kiều Tịch Hoàn nhoài người ra ở trên cửa sổ xe bằng thủy tinh, nhìn phong cảnh ban đêm trên đường đi.
"Anh rất ít khi đi ra ngoài phải không?" Kiều Tịch Hoàn phá vỡ không khí an tĩnh bên trong xe, hỏi.
"Không thích ra cửa."
"Thế giới bên ngoài có nhiều thứ đặc sắc lắm, tội gì anh phải tự giam mình ở trong nhà như vậy."
Cố Tử Thần trầm mặc, dường như không muốn nhiều lời.
Kiều Tịch Hoàn cũng nhún vai không hỏi nhiều nữa. Hai người cùng yên tĩnh trở lại,, cho tới khi đến nhà hàng chuyên các món ăn gia đình mà Kiều Tịch Hoàn đã nói.
Nhà hàng cơm gia đình nằm cách tòa Cao ốc Hoàn vũ không xa, nhưng lại nằm trong một ngõ hẻm của trung tâm thành phố. Tuy không nằm ở vị trí gần đường lắm, nhưng ở đây lại có rất nhiều các món ăn dân tộc của nhiều địa phương nên khách hàng rất thích đến đây ăn. Ngày trước cô cùng Tề Lăng Phong không ít lần tới nơi này ăn cơm, cho nên giữa ông chủ nhà hàng và bọn họ gần như cũng đã quá quen thuộc.
"Không phải giống như ở trong các bữa tiệc ở sảnh lớn, nhưng mà mùi vị ở nhà hàng này tuyệt đối rất tốt." cái này dáng vẻ đẩy Cố Tử Thần đi vào nhà hàng món ăn gia định. Cho dù hiện tại đã hơn 9 giờ tối rồi, nhưng trong nhà hàng vẫn còn có vài bàn có người đang dùng cơm, việc buôn bán vẫn rất sôi động.
Cố Tử Thần cũng không để lộ ra biểu cảm gì đặc biệt, nhưng cũng không giống như cái này dáng vẻ ghét bỏ như trước nữa. Kỳ thực ra thì Kiều Tịch Hoàn vẫn còn có một chút thấp thỏm, cái người đàn ông này có tính cách giống như một con rùa già cáu kỉnh(*), cô sợ anh sẽ không nhịn được mà phá hư mất cảnh tượng ở nơi này.
(*) Nguyên văn: 龟毛 – âm đọc “quy mao”: Quy- con rùa; Mao- nghĩa theo động từ: cáu giận, tức giận, nổi giận.
Ở đây ý tác giả muốn nói nhân vật Cố Tử Thần do bị tai nạn nên thành người tàn tật, do đó anh trở nên khó tính, hay cáu giận vô cớ.
Hai người ngồi vào ở một góc nhỏ trong nhà hàng, thậm chí còn không phải là phòng bao.
Nhân viên phục vụ nơi này cũng không phải là đặc biệt nhiệt tình, hai người còn phải đợi một lát nhân viên phục vụ mới lần lượt đưa tới một thực đơn, đặt xuống đó một cây bút và một cuốn sổ rồi rời đi.
Kiều Tịch Hoàn dường như đã rất quen thuộc, cô cầm lên bút viết vào trong cuốn sổ đó những món ăn mà mình yêu cầu.
Viết các món ăn xong, sau đó Kiều Tịch Hoàn xé tờ giấy xé đó ra, ngẩng đầu lên nói, "Lần đầu tiên tới ăn ở nơi này, em lại không hỏi xem anh thích ăn món gì, đoán chừng anh cũng không biết ở chỗ này có những món ăn gì, em cứ gọi món chúng ta cùng ăn như nhau nhé."
Cố Tử Thần gật đầu, không có ý kiến gì.
Kiều Tịch Hoàn đưa thực đơn nhân viên phục vụ.
"Anh có để ý đến việc có nhiều thêm một người nữa cùng ăn cơm ở đây không?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hỏi Cố Tử Thần một câu.
Cố Tử Thần cau mày.
"Một người bạn." Kiều Tịch Hoàn cười nói, trong lòng lặng lẽ bổ sung, có lẽ là anh cũng quen biết đấy, "Lần trước chẳng phải là em đã cầm của anh hai trăm vạn (200 vạn) đó sao? Em nói là em mượn để đưa cho một người bạn mua phòng ở, đồng ý sau này sẽ giới thiệu người ấy cho anh biết."
Vẻ mặt của Cố Tử Thần cũng không có gì đặc biệt, "Tùy cô."
"Vậy thì em không khách khí nữa." Kiều Tịch Hoàn lấy điện thoại ra, cho gọi cho Vũ Đại.
Bên kia nghĩ một lát, "Kiều Tịch Hoàn."
"Đã ăn cơm tối chưa vậy?"
"Ăn rồi."
"Có thể ăn thêm một chút nữa không?"
Bên kia tựa như là nghĩ ngợi một lát: "Có thể."
"Vậy thì hãy đến nhà hàng món ăn gia đình, ở trong ngõ phía đông ngã tư Hoa Tuyết nhé!."
"Được."
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, "Cô ấy sẽ lập tức đến ngay."
Dường như Cố Tử Thần cũng không có hứng thú lắm, ánh mắt anh nhìn quanh ở trong nhà hàng một vòng.
"Anh thấy rất mới lạ sao? Em đoán chừng kiểu người Đại thiếu gia như anh chắc chắn cũng chưa từng bao giờ bước vào những nơi này đâu nhỉ? Thật ra thì em vẫn luôn cảm thấy, nếu như cứ để bản thân mình chìm đắm trong những chuyện ngày trước, sẽ làm giảm đi rất nhiều niềm vui thú. Có những chuyện thật không cần phải đến mức quan trọng quá như vậy, ví dụ như thân phận của mình, ví dụ như sự cao quý của mình!"
"Tôi không phải là loại người thô lỗ, hiểu biết nông cạn như cô đã nghĩ đâu." Cố Tử Thần nói ra từng chữ từng câu.
Kiều Tịch Hoàn không nhịn được cười phá lên, "Vậy sao? Người đàn ông mà cửa chính
Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Ân Ngận Trạch