Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Võ Lâm Ngoại Sử
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 94: Hồi 39 – Thoát Khỏi Hiểm Nguy (2)
K
hoái Lạc Vương cầm chiếc đũa chấm vào rượu rồi vẽ trên bàn.
Lão vừa vẽ bản đồ của Khoái Lạc Lâm vừa lẩm bẩm: - Thẩm Lãng bây giờ đang ở đây … Trạm gác thứ mười hai và mười ba đều đã bị hắn dọa chạy mất. Hắn nhất định phải từ con đường này tiếp tục đi về phía trước …
Lão chợt ném chiếc đũa đi, gọi lớn: - Ba mươi mốt, ba mươi hai, ba mươi ba,... ba trạm thông tin này vẫn chưa về báo cáo sao?
Một nam tử khom người đáp ngay: - Dạ chưa!
Khoái Lạc Vương quát lên: - Vì sao đến khắc này còn chưa có tin tức?
Nam tử kia: - Dạ, thuộc hạ không biết.
Khoái Lạc Vương: -Ai sắp xếp trạm trong rừng?
Một cấp phong kỵ sĩ từ sau lưng lão vội bước ra, khom người: - Dạ... là đệ tử điều phối.
Hộ kính tâm của hắn có chữ “Tam”.
Khoái Lạc Vương: - Giờ ở ngoài còn mấy trạm?
Tam cấp phong kỵ sĩ đáp: - Trạm thứ năm cho tới mười một đã trở về, trạm thứ mười hai và mười ba bị dọa chạy, bây giờ còn trạm mười bốn vẫn đang âm thầm giám sát nơi bìa rừng.
Khoái Lạc Vương: - Chính xác là ở đâu?
Tam cấp phong kỵ sĩ: - Trạm mười bốn được đặt trên đường mòn sát bìa rừng. Đám Thẩm Lãng muốn ra khỏi rừng bằng con đường này, nhất định phải qua trạm này...
Khoái Lạc Vương quát: - Ngươi biết chắc?
Tam cấp phong kỵ sĩ: - Khi xem xét địa thế khu lâm viên này, đệ tử đã cẩn thận cân nhắc, nhất định không sai.
Khoái Lạc Vương: - Nếu vậy, tại sao đến giờ vẫn chưa có tin tức? Bọn chúng không còn nhiều thời gian, không lý nào chúng lại không di chuyển. Nhưng nếu chúng đi về trước, sao đến giờ vẫn chưa thấy đâu?
Tam cấp phong kỵ sĩ kỵ trầm ngâm: - Có thể chúng đi hết nổi chăng?
Khoái Lạc Vương mắng: - Ngu! Cho dù đi hết nổi, bọn chúng cũng ráng lết …
Tam cấp phong kỵ sĩ: - Không lẽ Thẩm Lãng đã phá tan trạm mười bốn?
Khoái Lạc Vương cười khẩy: - Chưa hết giờ, sao hắn dám? Chỉ cần hắn ra tay, bổn vương có thể xóa lời hứa. Cho dù lá gan của hắn lớn cỡ nào cũng không dám liều tới thế.
Tam cấp phong kỵ sĩ cúi đầu: - Dạ...
Khoái Lạc Vương vỗ bàn hét: - Còn không mau đi dò thực hư?
Tam cấp phong kỵ sĩ: - Dạ!
Lùi bảy bước rồi xoay người chạy biến.
Khoái Lạc Vương lại nhìn chiếc đồng hồ cát, hậm hực: - Thẩm Lãng, ngươi chạy đi đâu? Ngươi chạy đằng trời! Bổn vương không tin rằng ngươi có thể thoát cái thiên la địa võng này. Dù ngươi có cánh mà bay cũng không thoát, dù ngươi có độn thổ cũng không xong.
Chưa cạn chung trà, Tam cấp phong kỵ sĩ đã trở lại. Hắn cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu được nỗi kinh hoàng.
Khoái Lạc Vương không đợi hắn tới, đã vội hỏi: - Chuyện gì? Nói mau!
Tam cấp phong kỵ sĩ khom người ấp úng: - Thẩm Lãng... Thẩm Lãng vẫn chưa tới..., tất cả các trạm gác bên ngoài đều chưa thấy bóng của bọn Thẩm Lãng.
Khoái Lạc Vương động dung: - Hắn … hắn không đi về phía trước, chẳng lẽ hắn dậm chân tại chỗ?
Tam cấp phong kỵ sĩ: - Đệ tử có đến đó quan sát, cũng không thấy hắn.
Khoái Lạc Vương biến sắc: - Vậy hắn đi đâu?
Tam cấp phong kỵ sĩ cúi đầu: - Hắn... hắn … mất tích.
Khoái Lạc Vương giận dữ hét lớn: - Tầm bậy, vớ vẩn! Mất tích? Hắn có phép tàng hình? Hắn biết bay, bay thẳng ra ngoài? Hắn biết độn thổ, chui tọt xuống đất?
Tam cấp phong kỵ sĩ: - Đệ tử vốn cũng không tin, nhưng … nhưng đã tìm khắp nơi quá một lần, vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Lãng. Hắn đột nhiên... biến mất.
Khoái Lạc Vương phẫn nộ quát: - Vô lý... vô lý, trên đời làm gì có chuyện vô lý như vậy.
Tam cấp phong kỵ sĩ kỵ ngập ngừng: - Nhưng … nhưng hắn rõ ràng …
Khoái Lạc Vương vỗ bàn: - Vô lễ! Câm họng!
Tam cấp phong kỵ sĩ cúi đầu, không dám mở miệng.
Một thiếu nữ sau lưng Khoái Lạc Vương bỗng nhiên nói: - Hắn không đi về trước, hay là lui về sau?
Khoái Lạc Vương: - Lui về sau? Hắn muốn tự đầu chui vào tử lộ! Hắn…
Lão đột nhiên đập mạnh xuống bàn, thét lớn: - Không sai! Thông minh như Thẩm Lãng tất đã hiểu phía trước không có đường, nên hắn mới dọa bọn thám tử. Đúng, hắn muốn đi lui.
Tam cấp phong kỵ sĩ không nhịn được, hỏi: - Nhưng … nhưng hắn sao dám …
Khoái Lạc Vương lạnh lùng: - Hắn đã đoán chắc các trạm thông tin trên con đường trở lui đã giải tán, dĩ nhiên cũng đoán bổn vương không nghĩ hắn sẽ lui về sau.
Lão nắm chặt hai tay đấm mạnh lên mặt bàn, căm hận: - Tiểu tử này quả nhiên quá lợi hại, bổn vương tung hoành thiên hạ mấy chục năm, chưa từng gặp qua đối thủ như hắn, đã làm bổn vương mắc phải sai lầm.
Tam cấp phong kỵ sĩ: - Nhưng hắn lui về sau là lui tới đâu?
Khoái Lạc Vương cười lạnh: - Hắn muốn tìm một chỗ bí mật ẩn thân.
Tam cấp phong kỵ sĩ: - Nhưng hắn có thể trốn ở đâu trong Khoái Lạc Lâm này?
Khoái Lạc Vương cười sằng sặc: - Đúng vậy, hắn có trốn đằng trời. Ngay cả hắn bay lên trời, bổn vương cũng kéo xuống. Chui xuống đất, ta sẽ moi lên. Nếu hắn còn sống qua ngày mai, coi như hắn bản lãnh.
Ngưng cười, lão quát lên: - Nhất cấp phong kỵ sĩ?
Một thiếu niên vội vã ứng tiếng, chạy ra khom người: - Dạ!
Khoái Lạc Vương: - Ngươi cùng Cửu, Thập xuất lĩnh chín người sục sạo tìm kiếm khu vực chung quanh quán Thính Đào. Nếu phát hiện bọn Thẩm Lãng, cứ để chúng đi, lập tức về đây cấp báo.
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Tuân lệnh!
Hắn phất tay, lập tức mười một gã thiếu niên khác nhanh chân theo sau hắn.
Khoái Lạc Vương lại quát lên: - Nhị cấp phong kỵ sĩ? Ngươi cùng Thập Nhất, Thập Nhị dẫn chín người khác, theo hướng quán Tùng Hương tìm kiếm, nếu thấy bọn Thẩm Lãng...
Quả không hổ là một tay kiêu hùng trong võ lâm, đang tức giận vẫn ung dung điều binh khiển tướng. Chỉ trong chốc lát lão đã chia thuộc hạ làm mười hai đội, mỗi đội mười hai người, chia thành mười hai hướng lục soát, không bỏ sót một tấc đất nào ở Khoái Lạc Lâm.
Cả mười hai đội này đều đã được huấn luyện kỹ càng, nếu còn không tìm thấy người, chẳng lẽ Thẩm Lãng thật có cánh mà bay?
Khoái Lạc Vương trấn giữ trung ương, chỉ huy toàn cục, vừa thu tin, vừa phát lệnh,... Ngoài Khoái Lạc lâm, một trăm tám mươi cung thủ mai phục. Cho dù là chim cũng khó bay lọt,... đúng là thiên la địa võng.
Khoái Lạc Vương ngửa mặt cười dài: - Thẩm Lãng, ta chờ coi ngươi còn trốn đi đâu!
Giữa tiếng cười là tiếng chó sủa không ngừng. Tam cấp phong kỵ sĩ dắt bốn con chó to dữ, chạy thẳng tới nơi bọn Thẩm Lãng vừa đi qua.
Khoái Lạc Vương vỗ tay: - Ngươi cũng khó lòng tránh được thần khuyển của ta.
Đột nhiên Thẩm Lãng dìu Chu Thất Thất lội xuống suối. Nước không sâu, chỉ tới đầu gối.
Thẩm Lãng nhìn Hùng Miêu Nhi và Vương Lân Hoa khẽ gọi: - Xuống, cùng xuống mau...
Hùng Miêu Nhi không chậm trễ lập tức lội theo.
Vương Lân Hoa nhíu mày một cái, rồi thở dài: - Thẩm Lãng hành sự thật chu đáo.
Chu Thất Thất ngạc nhiên hỏi: - Đường tốt không đi, lại lội xuống đây?
Thẩm Lãng nhỏ giọng: - Nơi chúng ta qua có thể đã lưu lại hơi người. Tuy người không nhận ra, nhưng khó qua được thính giác của loại chó săn được huấn luyện tìm người. Đi trong nước mới có thể tránh được chó truy tung, vì hơi người tan vào nước sẽ bị cuốn trôi.
Chu Thất Thất nhìn chàng nở nụ cười hiền dịu: - Chuyện gì anh cũng nghĩ ra.
Thẩm Lãng lại hô hò xua đuổi và tạt nước vào đám heo, bò, dê, ngựa, chó,... lùa chúng chạy lên trước bọn họ.
Chu Thất Thất ngạc nhiên: - Bây giờ anh đang làm gì?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Em sẽ hiểu ngay... Khoái Lạc Vương có thể đã không nghĩ đến. Lão dùng bọn heo, bò, dê, ngựa, chó... để chọc tức mình, đâu dè lại giúp ta có phương tiện chạy.
Chu Thất Thất càng không hiểu, cau mày: - Phương tiện chạy?
Thẩm Lãng cười không đáp, luôn miệng luôn tay hô lùa đám gia súc lên bờ. Ngựa chạy nhanh nhất, chó theo sau, rồi tới dê và bò, heo mập ụt ịt chạy sau cùng.
Thẩm Lãng chợt ôm chặt Chu Thất Thất, phi thân nhảy lên lưng một chú heo. Từ lưng heo, chàng lấy đà nhảy lên lưng bò, rồi tới lưng dê.
Hùng Miêu Nhi cùng Vương Lân Hoa làm theo chàng. Khi Thẩm Lãng nhảy lên lưng ngựa, họ đã cách dòng suối kia đến bảy tám trượng.
Thẩm Lãng cỡi ngựa đi thêm cỡ bảy tám trượng thì nhảy xuống,... xua ngựa chạy xa thêm, đám dê, bò, heo, chó … cũng mù quáng chạy theo sau ngựa.
Chu Thất Thất mỉm cười: - Lại làm gì đây?
Thẩm Lãng: - Khi cho săn đến bên dòng suối, sẽ chẳng đánh được hơi người nữa. Bọn truy tìm sẽ cho rằng chúng ta đã lội xuống nước. Họ thôi không đuổi trên bờ nữa.
Chu Thất Thất cười tình: - Thật là hay, chuyện lợi chuyện hại gì anh cũng nghĩ ra.
Rừng cây xanh lá, trăng ngà soi bóng, … trước mặt là một ngôi nhà mái ngói đỏ cực kỳ tinh xảo, tường nhà xanh biếc, hành lang uốn khúc, rèm lụa xanh ngọc, xung quanh tĩnh lặng, không một bóng người.
Hùng Miêu Nhi khẽ la: - Đây là... đây là... nhà nghỉ của Khoái Lạc Vương?
Thẩm Lãng bật cười: - Đúng vậy!
Hùng Miêu Nhi: - Anh nói... chúng ta... sẽ núp ở trong nhà của Khoái Lạc Vương?
Thẩm Lãng: - Đúng vậy!
Hùng Miêu Nhi trợn mắt: - Anh không đùa?
Thẩm Lãng: - Không đùa!
Hùng Miêu Nhi lo lắng: - Khoái Lạc Lâm thiếu gì nơi, sao lại phải trốn ở đây?
Thẩm Lãng: - Vì đây là chỗ an toàn nhất.
Hùng Miêu Nhi: - An toàn nhất? … Nơi này? Anh nói nơi này là chỗ an toàn nhất trong Khoái Lạc Lâm?... Khoái Lạc Vương có thể trở về bất cứ lúc nào. Anh lại nói là an toàn nhất, chúng ta...
Thẩm Lãng trầm giọng ngắt lời: - Lão chưa trở lại đâu.
Chàng đã bước chân vào trong nhà của Khoái Lạc Vương.
Hùng Miêu Nhi chỉ biết theo sau, nhưng vẫn luôn miệng: - Sao anh biết chắc lúc nào lão sẽ trở về?
Thẩm Lãng: - Chúng ta đột nhiên mất tích, lão làm sao có thể an tâm về nhà nghỉ ngơi? Bây giờ chúng đang truy tìm khắp nơi. Ngoài kia là mạng nhện, mà Khoái Lạc Vương chính là con nhện, phải trấn giữ ở trung ương. Nếu mạng nhện có động, lão phải lập tức ứng biến. Cơ thiếp đầy tớ đều đã theo lão. Trước khi bắt được ta, chúng sẽ chưa trở lại đây. Lúc này, chỉ có nơi đây là yên ắng an toàn nhất trong Khoái Lạc Lâm.
Hùng Miêu Nhi: - Nhưng … nhưng bọn chúng …
Thẩm Lãng cười: - Chúng tạm thời chưa tới đây đâu. Lão chưa nghĩ ra chúng ta có gan trốn ở nơi này. Đây chính là một nhược điểm của con người.
Hùng Miêu Nhi: - Nhưng … nhưng nếu vạn nhất chúng nghĩ tới đây?
Thẩm Lãng: - Sau khi chúng tìm kiếm những nơi khác, mới nghĩ đến nơi này. Nhưng truy lùng, tìm kiếm hết khu viên lâm rộng lớn ngần này, ít nhất cũng mất ba canh giờ.
Chàng cười nói tiếp: - Cho nên, chúng mà tới đây cũng sau ba canh giờ. Bây giờ, coi như chúng ta có ba canh giờ an toàn nghỉ ngơi.
Hùng Miêu Nhi: - Cái này, … quả là quá mạo hiểm.
Thẩm Lãng: - Không sai, đúng là mạo hiểm. Nhưng dù sao, chúng ta cũng đã không còn đường, chỉ có mạo hiểm, hy vọng may mắn. Đây chính là con đường cuối của chúng ta.
Hùng Miêu Nhi cười khổ: - Có lúc anh cẩn thận còn hơn lão thái bà, lại có lúc lá gan lớn đến dọa người khác.
Vương Lân Hoa: - Đây chính là cái duy nhất tôi phục Thẩm Lãng.
Chu Thất Thất cười: - Thì ra anh cũng có chỗ phục Thẩm Lãng. Anh cũng còn chút lương tâm …
Thẩm Lãng bỗng bật cười: - Ở đây ta còn lợi khác.
Hùng Miêu Nhi: - Lợi gì?
Thẩm Lãng: - Bây giờ khắp trong Khoái Lạc Lâm, chỉ nơi này là có đồ ăn. Khoái Lạc Vương là tay sành ăn và thức ăn cũng quyết không có độc.
Lúc vào nhà chàng đã lục lọi tìm kiếm khắp nơi. Vừa nói dứt câu, tay này cầm bình rượu, tay kia mâm trái cây.
Chu Thất Thất nghiêng đầu, liếc chàng cười duyên: - Thẩm Lãng, anh thật đáng yêu! Anh là người đáng yêu nhất trên đời!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Võ Lâm Ngoại Sử
Cổ Long
Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long
https://isach.info/story.php?story=vo_lam_ngoai_su__co_long