Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thâm Cung
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 75 (2)
H
oàng hậu quả là biết chọn thời điểm. Không sớm không muộn, nàng nhằm đúng lúc này mà sai đại cung nữ Xuân Linh mang đồ đến tặng.
Liễu Yến Yến vốn hay ganh tị, không chịu nổi phải hỏi ngay:
- Đây là cái gì?
Xuân Linh cung kính đặt chiếc rương sơn son thiếp vàng lên bàn:
- Khởi bẩm thục phi nương nương, đây là bộ son phấn do hoàng hậu nương nương đặc biệt lệnh cho nghệ nhân điều chế tặng Minh phi nương nương ạ.
Xuân Linh vừa nói vừa chậm rãi mở nắp rương ra cho mọi người cùng xem. Bên trong rương đúng là có đủ son phấn, than vẽ mắt, cao dưỡng da cùng với hương liệu các loại, cả hộp đựng cũng làm từ vàng ròng chạm trổ hình hoa thụy liên vô cùng tinh xảo. Ngay đến một kẻ lười trang điểm như ta còn cảm thấy yêu thích, đừng nói là Liễu Yến Yến.
Liễu Yến Yến vừa nhìn vào rương một cái, quả nhiên càng thêm tức tối. Nàng ta khịt mũi, liếc Xuân Linh:
- Hoàng hậu nương nương thực là chu đáo. Xưa nay bản cung chưa từng được dùng đồ đặc chế như vậy bao giờ.
Xuân Linh vẫn cười tươi như hoa, cẩn thận giải thích:
- Bẩm, đây vốn là ý của hoàng thượng đó ạ. Minh phi nương nương đang mang long thai, không thể tiếp tục sử dụng son phấn thông thường. Hoàng thượng thấy Minh phi nương nương mỗi lần soi gương đều có vẻ không vui, vì vậy mới nhờ hoàng hậu nương nương tìm người điều chế một bộ son phấn từ thảo mộc thật lành tính để Minh phi nương nương có thể yên tâm sử dụng.
Xuân Linh nói rồi, còn quay sang trấn an Minh Du:
- Đây là khẩu dụ của hoàng thượng, hoàng hậu nương nương không dám sơ sót. Những thứ này đều được đưa qua Thái y viện kiểm tra cẩn thận, cả Đàm đại nhân cũng đã xem qua rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì. Nương nương không cần lo lắng.
Một điều hoàng thượng, hai điều cũng hoàng thượng. Lửa đã châm xong, Xuân Linh lập tức cáo lui, để lại ba người chúng ta đứng như trời trồng bên cạnh rương son phấn.
Sắc mặt Liễu Yến Yến tối sầm. Nàng ta khẽ vuốt ve những cánh thụy liên trên nắp rương bằng một ngón tay, lạnh nhạt nói:
- Không ngờ hoàng thượng đối với Minh phi lại tốt như vậy. Thế mà bản cung lại chẳng hề hay biết gì...
Tình thế ban nãy tuy căng thẳng nhưng cũng không có gì quá nghiêm trọng. Chỉ cần Minh Du nhịn được, Liễu Yến Yến nói mỏi miệng rồi sẽ phải về thôi. Nhưng bây giờ, có thêm rương son phấn quý hóa này và mấy lời châm chích của Xuân Linh, sự việc đã khác. Liễu Yến Yến đã thực sự nổi giận rồi. Minh Du cắn môi, nghĩ ngợi đôi chút rồi đáp khẽ:
- Nếu nương nương thích những thứ này, thần thiếp sẽ xin hoàng thượng...
Đồ ngự ban không thể tùy tiện đem cho người khác. Dù là ban cho kẻ dưới hay tặng lại người trên thì đều phải thỉnh ý hoàng đế. Đây là cung quy, Minh Du nói vậy cũng là hợp lẽ chứ không có ý gì khác. Chỉ là Liễu Yến Yến đã giận đến mất khôn rồi, sao còn để cung quy vào mắt? Nàng ta chẳng thèm nghe Minh Du nói hết câu đã quay phắt lại, trừng mắt:
- Xin hoàng thượng? Xin hoàng thượng cái gì? Ngươi cho rằngkhông có ngươi cầu xin thì bản cung không có nổi một chút son phấn hay sao?!
Minh Du lắc đầu, vội chữa lại:
- Ý thần thiếp không phải như vậy...
Gương mặt đẹp đẽ của Liễu Yến Yến tái đi vì giận. Nàng ta từng bước, từng bước tiến lại gần Minh Du, khóe môi đỏ mọng nhếch lên đầy khinh bỉ. Minh Du chực lùi lại theo phản xạ nhưng không kịp. Liễu Yến Yến cười khẩy, lạnh lùng áp lòng bàn tay lên gò má Minh Du, thì thầm:
- Bây giờ bản cung mới nhận ra... Gương mặt này cũng rất xinh đẹp... Gương mặt xinh đẹp như vậy, vì sao khi soi gương lại cảm thấy không vui? Thực là khó hiểu...
Minh Du rùng mình, muốn tránh khỏi bàn tay Liễu Yến Yến mà không dám. Nét mặt nàng càng thêm nhợt nhạt, hoàn toàn tương phản với màu móng tay sơn đỏ rực của Liễu Yến Yến. Minh Du yếu ớt đáp:
- Nương nương, chuyện không phải như người nghĩ đâu...
Liễu Yến Yến bật cười khô khốc, mấy ngón tay đột ngột co lại bấu vào da mặt Minh Du:
- Chuyện gì không như ta nghĩ? Ngươi nói thử xem?! Minh Du, bản cung tin tưởng ngươi như vậy... Bất luận chuyện gì ta cũng nghe theo ý ngươi... Ngươi nói ngươi không thích hoàng thượng, không muốn leo cao, ta cũng tin ngươi... Vậy mà ngươi lại lén lút dụ dỗ hoàng thượng sau lưng ta. Ngươi lúc nào cũng tỏ ra thanh cao thoát tục, không ngờ cũng biết diễn trò lôi kéo nam nhân! Tại sao những người bản cung tin tưởng đều phản bội bản cung? Minh Du, bản cung phải làm thế nào với ngươi đây?!
Từ đôi mắt hạnh long lanh kia chậm chạp lăn xuống hai hàng nước trong veo.
Minh Du ngỡ ngàng nhìn Liễu Yến Yến, môi đã hé mà lời chẳng thể nói ra. Mà bản thân ta cũng không ngờ Liễu Yến Yến lại vì vậy mà rơi lệ. Ta hiểu mình không thể giương mắt nhìn mãi, nhưng rốt cuộc đến lúc này ta chẳng còn biết phải khuyên giải thế nào.
Có lẽ Liễu Yến Yến không chỉ lợi dụng Minh Du như ta nghĩ. Có lẽ nàng ta thật lòng đối đãi với Minh Du, xem Minh Du là bằng hữu nên mới bị đả kích nhiều như vậy.
Ta đã chứng kiến Liễu Yến Yến vờ vĩnh khóc lóc không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ánh mắt đau đớn này.
Rất có thể nếu Tiệp Tuyết không bước vào thì ba người chúng ta sẽ đứng mãi như thế.
Ban nãy, sau khi dẫn ta vào trong, Tiệp Tuyết liền xắn tay áo đi sắc thuốc an thai cho Minh Du. Nghe nói Tiệp Tuyết sợ Minh Du bị kẻ khác hãm hại nên không nề hà vất vả, ngày đêm tự tay lo liệu mọi thứ đồ ăn thức uống cho nàng. Ở nơi hoàng cung tình người lạnh bạc, tấm lòng của Tiệp Tuyết thực là đáng quý.
Tiệp Tuyết chuẩn bị điểm tâm, lại sắc thuốc xong xuôi rồi mới tự mình bưng vào, liền bắt gặp cảnh tượng này. Khay thức ăn trên tay Tiệp Tuyết rơi xuống đất đánh xoảng một tiếng. Nàng hoảng hốt chạy đến, chẳng hề e dè hất tay Liễu Yến Yến ra, đứng chen vào giữa hai người:
- Thục phi nương nương, người đang làm cái gì vậy?
Trên gò má Minh Du bắt đầu hiện lên những vệt xước đỏ rươm rướm máu. Tiệp Tuyết nhìn thấy, xót ruột gắt lên:
- Thục phi, người đừng ỷ sủng làm càn! Chuyện này ta nhất định phải bẩm báo lại với hoàng thượng! Tỷ tỷ của ta tốt xấu gì cũng đang mang long thai, người muốn hại chết tỷ tỷ mới vừa lòng ư?!
Liễu Yến Yến như sực tỉnh. Nàng ta đưa tay gạt nước mắt, nỗi đau đớn ban nãy thoáng chốc biến mất như mây khói. Trong ánh mắt nàng ta chỉ còn lại sự điên cuồng. Nàng ta vung tay tát Tiệp Tuyết một cái như trời giáng:
- Ngươi là cái thá gì mà dám chất vấn bản cung? Bản cung cứ ỷ sủng làm càn đấy! Ngươi có giỏi thì chạy đến nói với hoàng thượng, xem hoàng thượng sẽ phạt ngươi hay phạt ta?
Nếu đem Tiệp Tuyết và Liễu Yến Yến ra so sánh, hoàng đế tất nhiên sẽ chọn Liễu Yến Yến rồi. Phi tần đối đầu với Liễu Yến Yến xưa nay đều không có kết quả tốt. Minh Du cũng hiểu điều này. Thấy Liễu Yến Yến định giơ tay tiếp tục đánh người, nàng hoảng hốt lao đến chụp lấy cánh tay Liễu Yến Yến cản lại:
- Thục phi nương nương, xin lưu tình! Tiệp Tuyết còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, xin nương nương đừng chấp muội ấy!
Bấy giờ, ta muốn không can thiệp cũng chẳng đặng. Ta sợ Liễu Yến Yến điên lên sẽ đánh cả Minh Du, bèn vội vàng bước tới giữ cánh tay còn lại của nàng ta, dịu giọng khuyên can:
- Thục phi đừng nóng vội. Có gì từ từ nói. Tiệp quý cơ cũng không cố ý phạm thượng đâu...
Tiệp Tuyết vì Minh Du mà nhịn Liễu Yến Yến đã lâu, đến nay cơn giận bùng cháy không gì cản nổi. Minh Du và ta đã liều mình giữ lấy Liễu Yến Yến, nàng lại không biết đường lui mà còn giận dữ xông lên:
- Tỷ tỷ sao phải sợ nàng ta? Con của tỷ tỷ bất luận là trai hay gái cũng là con trưởng của hoàng thượng, thân phận của tỷ đã khác xưa rất nhiều rồi... Tỷ không cần phải quỵ lụy nàng ta nữa! Sau này ai cao quý hơn ai còn chưa biết được!
Câu nói này của Tiệp Tuyết đã xô ngã mọi giới hạn còn sót lại.
- Tiện nhân! Hôm nay bản cung nhất định phải cho ngươi một bài học!
Ta nào ngờ sự việc lại đi đến nước này nên chẳng kịp đề phòng. Chỉ thấy Liễu Yến Yến vùng ra, khuỷu tay đập mạnh vào trán ta một cái, nhìn lại đã thấy mình bị xô ngã ngửa ra rồi.
Ta là người khỏe mạnh mà còn như thế, huống hồ là một thai phụ ốm yếu như Minh Du.
Quả nhiên, lúc ta hoảng hồn quay sang đã thấy Minh Du ôm bụng nằm co quắp dưới nền nhà.
Lòng ta giật thót.
Mọi việc không thể kết thúc thế này!
- Tỷ tỷ!
Tiệp Tuyết nhìn thấy Minh Du bị xô ngã, cơn giận lập tức biến mất, vội nhào đến ôm lấy nàng. Ta cũng chẳng buồn quan tâm đến chỗ đau trên trán, kinh hãi bò đến bên cạnh Minh Du, lay gọi:
- Minh phi! Minh phi! Muội không sao chứ?
Gương mặt Minh Du lúc này chẳng khác nào một tờ giấy trắng. Hai bên thái dương nàng rịn mồ hôi ướt cả tóc mai. Nàng cắn chặt môi, bấu lấy tay ta:
- Bụng thiếp đau quá...
Tiệp Tuyết đã sợ đến phát khóc:
- Người đâu! Mau gọi thái y!
Cung nhân bên ngoài lập tức ùa vào. Lạc Mai cung đang thanh tịnh bỗng chốc náo loạn như chợ vỡ. Kẻ ra người vào, ai cũng xôn xao lo lắng. Chỉ duy một mình Liễu Yến Yến ngơ ngẩn đứng lặng bên bậc cửa. Ta lặng lẽ thở dài. Nữ tử nông nổi này có lẽ còn chưa hiểu mình đã gây ra chuyện tày trời đến mức nào.
8@�1�[�
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thâm Cung
Trần Lạc Hoa
Thâm Cung - Trần Lạc Hoa
https://isach.info/story.php?story=tham_cung__tran_lac_hoa