Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phượng Điểm Giang Sơn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 97: Ám Chiến
L
ời này của Triệu Vũ Quốc làm Thủy Nhan nhíu mày, nàng khẽ nhìn qua bao tải, Triệu Cảnh bên trong đã bị nàng điểm huyệt ngủ, nếu không được giải huyệt thì cứ vậy ngủ như chết.
- Huynh có muốn đánh thức hắn dậy?
Triệu Vũ Quốc không trả lời câu hỏi này của nàng, nhẹ nhàng nắm tay nàng đi tản bộ, Thạch Đông Thăng cùng mọi người chỉ có thể im lặng chờ đợi, thỉnh thoảng liếc mắt ngó bao tải quan trọng kia.
- Nàng dẫn phụ hoàng tới là muốn người nghe lời giải thích của ta?
Tuyết Dao gật đầu.
Hắn cười ấm áp, càng xiết chặt tay nàng, mắt nhìn xa xăm:
- Không có ích gì đâu.
- Vì sao?
- Nếu người nguyện ý tín nhiệm ta, ta sẽ không có ngày bi thảm thế này, trong lòng người đã sớm không còn Tứ Hoàng tử ta…
Trong sơn cốc tràn ngập mùi thơm hoa Đỗ Quyên, hương thơm dịu dàng xen lẫn với vị thanh mát của cỏ cây, dưới bầu trời trong xanh, hai người sánh vai mà đi, một màn đẹp đẽ này, thật giống tiên cảnh, đáng tiếc bị lời nói của hai người đánh vỡ.
- Nhĩ Đóa thăm dò được, hắn hoài nghi nương của huynh tư tình kẻ khác.
Trong mắt Triệu Vũ Quốc thoáng đau đớn:
- Phải, người vẫn luôn hoài nghi, cho nên người không xứng với nương.
- Huynh sớm đã biết?
- Ừ, ta đã biết từ lâu, từ lúc người không tới kiểm tra ta học hành luyện võ, ta đã biết.
Tuyết Dao nhìn hắn, bình tĩnh đánh giá nam nhân trước mắt, nàng khẽ im lặng, giây phút này ôn như hơn xưa rất nhiều, nhìn hắn, lòng nàng không nhịn được đau nhói.
- Tại sao không nói cho nương của huynh?
- Không muốn nương đau lòng.
- So với việc bị Triệu Cảnh ghẻ lạnh thì còn gì thương tâm hơn?
Tuyết Dao không rõ.
Bước tới một gốc Đỗ Quyên lớn bên sườn núi, hai người ngồi xuống, hắn vẫn gắt gao xiết chặt tay nàng, dù giờ phút này giữa hai bàn tay đã sũng mồ hôi.
Triệu Vũ Quốc khẽ thở dài nói:
- Nương là người phụ nữ lương thiện nhất trong cung. Chỉ có người là thật tâm đối với phụ hoàng, nhưng phụ hoàng không nhìn nhận được điều đó. Mặc dù nương bị ghẻ lạnh nhưng vẫn cố gắng dùng quá khứ ngọt ngào kia để chống đỡ, nếu như biết phụ hoàng sớm đã hoài nghi minh, sợ rằng những ngọt ngào trong quá khứ kia không còn là niềm tin để người bấu víu vào. Ta không dám nghĩ, nương là một người ôn nhu, nếu biết chuyện sẽ ra thế nào…
Nghe những lời này của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao cảm thấy cả người lạnh như băng. Nàng bối rối:
- Ta…
Triệu Vũ Quốc đột nhiên xiết chặt tay nàng, khẩn trương hỏi:
- Nàng nói cho nương?
Tuyết Dao vốn bối rối nhìn phản ứng của Triệu Vũ Quốc, nàng không hoảng loạn mà ngược lại trấn tĩnh xuống, nhẹ nắm tay áo hắn, bình tĩnh hỏi:
- Để cho nương của huynh cả đời sống trong ký ức, tự mình huyễn hoặc bản thân, huynh cho rằng như vậy nương sẽ hạnh phúc sao?
- Ít nhất nương sẽ sống tốt…
- Sống? Như vậy gọi là sống ư?
…
Tuyết Dao nhìn hắn, lại hừ lạnh một tiếng:
- Huynh thật ích kỉ, huynh không nói nguyên nhân, bởi vì không muốn mình mất đi niềm ấm áp duy nhất trong thâm cung.
Triệu Vũ Quốc chấn động toàn thân, không thể phủ nhận, lời Tuyết Dao nói chạm đến nơi sâu nhất trong tâm hắn, vốn lo lắng, giờ phút này sắc mặt dần giãn ra:
- Làm sao nàng biết những chuyện này có ý nghĩa gì?
- Ít nhất nương huynh còn có thể suy nghĩ kĩ, tìm một lý do cho tất cả những chuyện đã xảy ra, nam nhân kia rốt cuộc có xứng với nàng hay không.
Triệu Vũ Quốc trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng:
- Lúc ta còn nhỏ, phụ hoàng rất sủng ái ta, thậm chí có lần còn định sắc phong ta làm Thái tử, nhưng ngay sau khi có ý định đó không lâu, ngài liền xa lánh hai mẹ con ta, khi ấy, hằng đêm mẹ đứng bên cửa sổ, lặng lẽ trong màn đêm rơi lệ, lúc đó, ta thề, khi lớn lên sẽ không bao giờ để cho nương rơi lệ.
- Phụ hoàng huynh nghi ngờ nương huynh tư thông kẻ khác, tại sao hắn lại không tra hỏi, hay không giết hai người bọn huynh?
Đây là chuyện Tuyết Dao vẫn ngờ vực từ lúc biết tin tới giờ.
Triệu Vũ Quốc mỉa mai:
- Đó là bởi ngài lo lắng cho thể diện hoàng gia, không thể tự mình đánh vào mặt mình.
- Đánh vào mặt hắn?
Triệu Vũ Quốc khẽ cười đưa tay lên nhéo mũi Tuyết Dao, ngay sau đó bình tĩnh kể lại chuyện Triệu Cảnh và Tô Hà cho nàng.
- Năm đó phụ hoàng lên ngôi, người liền đem nương lúc ấy còn là cung nữ phong làm phi tần, nương thân phận thấp kém, dựa theo lệ cũ hoàng thất Điểm Thương quốc thì nương không có tư cách phong phi, nhiều nhất chỉ phong làm cung nga nhất đẳng, nhưng phụ hoàng là lực bài chúng nghị (dẹp yên miệng mồm mọi người) đem mẹ phong làm Dung Phi, quyết định này khiến triều đình khiếp sợ, sau này khi nương có ta, phụ hoàng lại giết một gã đại thần can gián…
- Cho nên dù hắn nghe được tin đồn nhưng cũng không giáng tội huynh và nương vì muốn giữ thể diện.
- Ừm, thật ra thì ta nên cảm thấy bản thân may mắn, nếu không như vậy, ta sớm đã không còn sống sót…
Triệu Vũ Quốc cười nhạt.
Tuyết Dao nhíu mày, chậm rãi nói:
- Thời niên thiếu của huynh chắc rất khổ cực.
Một cung nữ không có gia tộc thế lực phía sau, không biết cái gì gọi là âm hiểm xảo trá, sau khi mất đi sủng ái của hoàng đế, liền mất đi tất cả, nhi tử của nàng có thể sống sót đã là một điều phi thường. Không phải người nào cũng có thể hiểu được khó khăn của người trong cuộc.
- Có thể còn sống sót là tốt rồi.
Triệu Vũ Quốc nhẹ nhàng nói bâng quơ, nhưng Tuyết Dao không ngăn được cỗ khó chịu dâng trong lòng, nhưng nghĩ theo góc độ khác, nếu Triệu Vũ Quốc không gặp phải khó khăn từ nhỏ liệu có thể rèn luyện được như ngày hôm nay?
- Ta nghĩ không ra, phụ hoàng huynh năm đó coi trọng nương như vậy, tại sao lại dễ dàng tin lời gièm pha của kẻ khác chứ.
Mắt Triệu Vũ Quốc tối sầm:
- Ta cũng không hiểu giống nàng.
Tuyết Dao lặng yên, tâm đế vương, thực khó dò…
Hồi lâu, nàng lại hỏi:
- Theo ý huynh, là không có ý định giải thích cho bản thân?
Triệu Vũ Quốc tiện tay hái một bông hoa Đỗ Quyên rực rỡ gài lên búi tóc Tuyết Dao, miệng khẽ cười:
- Giải thích của ta có hữu dụng sao?
- Hay là giết hắn?
Vũ Quốc lắc đầu:
- Không, giết ngài đi, phiền toái càng nhiều hơn.
Tuyết Dao ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Vũ Quốc bình thản nói tiếp:
- Hiện tại, nàng bắt ngài ở trong cung tới đây, ta giải thích chỉ càng khiến ngài tin rằng ta sớm có lòng mưu phản, thậm chí còn cho rằng ta muốn thông qua việc này để thị uy ngài, một khi trở lại cung, việc đầu tiên sẽ là diệt trừ ta!
Tuyết Dao nhíu mày, phiền não nói:
- Sự thật là, ta chẳng giúp gì được huynh, ngược lại còn mang thêm phiền toái tới…
Hắn khẽ cười kéo nàng vào ngực nói:
- Không hề có, nàng không hề mang bất kỳ phiền toái nào cả.
Trong lòng Tuyết Dao sáng ngời:
- Hả, huynh có tính toán gì sao?
- Cũng không có tính toán gì mới, chẳng qua chợt suy nghĩ, nay nàng làm vậy khiến ta càng dễ hành động hơn.
- A?
Tuyết Dao hứng thú nhìn hắn.
Triệu Vũ Quốc cười giảo hoạt, thì thầm bên tai nàng:
- Muốn biết không… Để ta hôn nàng đi…
- Huynh….
Mặt Tuyết Dao ửng đỏ.
- Ha ha, cái này có phải gọi là thẹn thùng xấu hổ không nhỉ?
- Huynh muốn ăn đòn à!
Tuyết Dao làm bộ đấm nhẹ vào ngực hắn, Triệu Vũ Quốc thuận tay bắt ôm nàng vào lòng, cúi đầu xuống đặt môi mình lên môi nàng…
Tới khi hô hấp của cả hai trở nên rối loạn, Triệu Vũ Quốc không đành lòng mới rời đôi môi quyến rũ của nàng ra, gương mặt Tuyết Dao đỏ ửng mê ly, nhìn nàng, hắn không cách nào tự kiềm chế được.
- Đi theo ta, tương lai nàng là một mảnh hắc ám, nàng có sợ không?
Hắn chăm chú nhìn nàng rồi đặt câu hỏi.
Tuyết Dao chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Ta không có trí nhớ, mọi thứ trong đầu ta là một mảnh trống rỗng, tương lai thế nào chưa ai biết, nhưng nếu có huynh, sẽ tốt hơn nhiều…
—————————— Cây Hoa Đỗ Quyên trên đỉnh Phan Xi Păng, Fansipan, hay Phan Si Phăng – ngọn núi cao nhất Việt Nam.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phượng Điểm Giang Sơn
Ngư Nghiệt
Phượng Điểm Giang Sơn - Ngư Nghiệt
https://isach.info/story.php?story=phuong_diem_giang_son__ngu_nghiet