Q.3 - Chương 38: Chương 1.3
ditor: Mẹ Bầu
Vì vậy, trong lòng cô cảm thấy mình “cây ngay không sợ chết đứng”.
Trong lòng Tề Tuệ Phân có chút không thoải mái, nhưng cũng không còn phát tác cáu giận ra nữa, "Nghe nói cô đã giúp cho Cố thị ký được một hạng mục có khoản giá trị không nhỏ phải không?"
"Là do có vận khí tốt mà thôi." Kiều Tịch Hoàn khiêm tốn nói.
"Bất kể bây giờ cô làm ra những thứ gì có hiệu quả, thân là một người phụ nữ cũng nên ở nhà giúp chồng dạy con, cả một ngày xuất đầu lộ diện ở bên ngoài như vậy còn ra thể thống gì!" Tề Tuệ Phân nói như phán xét vẻ nghiêm nghị, "Hạng mục coi như là đã làm xong rồi, như vậy là tốt rồi, cô cũng nên ở nhà cho tốt, đi làm để làm cái gì nữa!"
"Cha đã sắp xếp cho con một vị trí rất tốt." Kiều Tịch Hoàn nói, "Mặc dù con thật sự cực kỳ muốn nghe theo những lời mà mẹ đã nói..., nhưng mà, con không thể phụ lòng kỳ vọng của ba ba đối với con được."
Kiều Tịch Hoàn nói xong câu này nghe thực cảm động, bộ dạng nhìn có vẻ cực kỳ khó khăn,thật lòng coi trọng.
Tề Tuệ Phân tựa như còn muốn nói cái gì nữa, nhưng cuối cùng cũng không nói ra. Chẳng qua là sắc mặt bà có vẻ không tốt trong đó ẩn chứ sự khó chịu cực độ.
"Mẹ, đầu con có chút choáng váng, nếu như không có chuyện gì khác, con xin phép lên lầu trước." Kiều Tịch Hoàn nói.
Tề Tuệ Phân miễn cưỡng gật đầu một cái, nhìn có vẻ có chút khó chịu.
Kiều Tịch Hoàn rời đi.
Cô rời đi, sau lưng còn nghe được giọng của Hân Đồng đang nói, "Chị dâu cả cả ngày bề bộn nhiều việc, loay hoay đi sớm về trễ, nghe nói cũng đã phân chia phòng với anh cả để ngủ riêng rồi..."
Dù sao những lời nói kiểu như vậy của Hân Đồng, chẳng phải là mới bôi nhọ cô mới có một hai ngày!
Mà hiện tại cô đang nhức đầu, không muốn tính toán chi li với người phụ nữ này.
Cô bước từng bước từng bước đi về phía lầu hai, bước chận chợt dừng lại ở trước cửa phòng của Cố Tử Thần, đột nhiên cô có chút trầm mặc...
Quên đi, cô không đi quấy rầy anh làm gì.
Vừa xoay người muốn đi.
Cửa phòng đột nhiên bị người từ bên trong mở ra, Cố Tử Thần ngồi ở trên xe lăn, nhìn lên Kiều Tịch Hoàn ở trước mặt.
Kiều Tịch Hoàn chớp mắt một cái, một giây kế tiếp liền nhếch miệng cười một tiếng, "Anh muốn ra khỏi cửa sao?"
"Tránh ra." Giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Kiều Tịch Hoàn cắn môi.
Cần phải dữ dội như vậy hay sao?!
Rốt cuộc cô đã chọc tới anh ở chỗ nào kia chứ!
"Tránh ra." Cố Tử Thần nhắc lại thêm lần nữa, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
Kiều Tịch Hoàn không tự chủ được, liền tránh thân thể sang một bên.
Cố Tử Thần đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn nhìn theo bóng lưng Cố Tử Thần, trong lòng không cảm nhận được tư vị gì! Rốt cuộc cô đã làm cái gì chứ?!Trong lòng cô cảm thấy vô cùng uất ức.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, đi vào trong phòng của Cố Tử Thần.
Cô lấy từ bên trong tủ ra một bộ đồ ngủ. Tắm xong, đi ra
Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Ân Ngận Trạch