Chương 98 - CỔN LONG VƯƠNG PHỦ, HÀO KIỆT BỊ VÂY
im Nguyên Đạo thấy cách bài trí trong nhà có điều khác lạ toan khuyên can, nhưng không tiện nói ra. Lão do dự một chút rồi cũng đi sau Thượng Quan Kỳ theo vào.
Hai cánh cửa đột nhiên khép lại đánh “Binh” một tiếng.
Thiên Mộc đai sư kiến văn rộng rãi đột nhiên dừng bước nói:
– Lùi lại! Mau!
Thượng Quan Kỳ đưa mắt nhìn vào chẳng thấy gì khác lạ liền hỏi:
– Sao vậy?
Thiên Mộc đáp:
– Trong nhà này lạ thật...
Chưa dứt lời, đột nhiên hai mươi bốn ngọn đèn, đột nhiên nhô cao lên, từ trong đĩa đèn bốc ra những ánh lửa xanh lè.
Kim Nguyên Đạo hết hoảng giục:
– Lùi ra cho mau ánh lửa xanh này ghê gớm lắm, nếu để nó chạm vào người là không có cách nào dập tắt được.
Còn đang nói chuyện, ánh lửa xanh lè phọt ra rất mạnh như suối vọt nước ra. Chỉ trong khoảnh khắc dãy nhà chỗ nào cũng có lửa. Thiên Mộc đại sư đề chân khí vào huyệt đan điền, vận động công lực, vung chưởng đánh ra. Một luồng kình phong mãnh liệt nổi lên vù vù thổi những ngọn lửa xanh bay tứ tung biến thành một làn sóng xanh lè nháy múa trên không gian trông rất khủng khiếp.
Kim Nguyên Đạo né người đi chạy đến trước mặt Thượng Quan Kỳ nói:
– Xin Thượng Quan đại hiệp mở cửa cho mau.
Lão miệng nói tay vung chưởng ra không ngớt. Thiên Mộc đại sư cũng liên tiếp phóng chưởng, chưởng lực hai người phát ra những luồng gió dày đặc như vật hữu hình để ngăn làn sóng lửa xa ra ngoài sáu bảy thước.
Làn sóng xanh lè lại càng bốc lên cao. Chỉ trong chớp mắt nhà thạch thất tràn ngập ánh lửa xanh lè.
Thượng Quan Kỳ khẽ thở dài một tiếng, nghĩ thầm: “Trong đường hầm này không biết Cổn Long Vương còn bố trí bao nhiêu chặng nữa, xem chừng khó lòng đi cho hết được. Dưới đường hầm lại không có ánh dương quang lọt vào, chẳng hiểu bây giờ là mấy giờ? Nhưng đại khái sắp đến giờ ước hẹn cùng Tả Hữu Nhị
Đồng và Thiết Mộc đại sư, âu là mình hãy trở ra để hội họp với mấy người đó rồi sẽ tìm cách tiến vào”.
Nghĩ vậy chàng lập tức huy động lưỡi kim đao chém vào cửa thạch động.
Thanh kim đao tuyệt thế liệt vào hàng “Võ Lâm Tam Bảo” quả nhiên lợi hại phi thường. Cửa đá tuy nặng đến mấy nghìn cân kiên cố dị thường, mà lưỡi đao vừa bổ xuống đã mở toang ra.
Thượng Quan Kỳ biết rằng nếu mình không ra trước tất hai vị kia không chịu rút lui. Chàng liền vừa nhảy vừa cất tiếng gọi:
– Cửa động mở rồi Xin hai vị theo tại hạ ra ngay.
Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạo phóng chưởng lực theo lối liên hoàn vào quãng không để ngăn ngừa ngọn lửa độc ác.
Ngọn lửa tuy bị ngăn trở, nhưng mỗi lúc một mạnh hơn ùn ùn tuôn ra như nước vỡ bờ. Nếu hậu lực không kế tiếp liên miên bất tuyệt là làn sóng lửa sẽ xô tới.
Hai người tuy không nói ra miệng, nhưng trong lòng hoảng sợ vô cùng.
Vừa nghe Thượng Quan Kỳ la gọi, Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạo lập tức nhảy ra khỏi nhà đại sảnh một mặt vẫn tiếp tục phóng chưởng trở lại.
Ra khỏi nhà thạch thất được mấy trượng, ngọn lửa xanh lè dần dần giảm bớt.
Thượng Quan Kỳ ngoảnh đầu nhìn lại thì hai người đã mồ hôi ướt đầm, phần vì phóng chưởng mệt nhọc, phần vì gần bể lửa nóng ran.
Thiết Mộc đại sư nói:
– Thượng Quan thí chủ! Chúng ta không vượt qua được quãng đường đầy lửa xanh lè này thì làm sao bây giờ?
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lát rồi đáp:
– Đường hầm này cơ quan trùng điệp, nếu chỉ lấy tấm thân bằng xương bằng thịt xông vào thì không thể toàn mạng được. Nếu chúng ta để bị hại vì những cơ quan này của Cổn Long Vương thì thà rằng ra ngoài quyết chiến liều mạng với y còn hơn. Nếu quả đường hầm này không có lối thông ra nẻo khác thì chúng ta phải dùng đến phương pháp “Dĩ độc trị độc”.
Thiên Mộc đại sư hỏi:
– Phải chăng Thượng Quan thí chủ đã chuẩn bị một trận hỏa công?
Thượng Quan Kỳ đáp:
– Hiện giờ tại hạ chưa hiểu dùng biện pháp nào? Dù phóng hỏa đất lên hay tháo nước chảy vào cũng đều có hiệu quả như nhau...
Chàng khẽ thở dài nói tiếp:
– Mấy trăm năm nay phái Thiếu Lâm được các giới võ lâm tôn trọng như
núi Thái Sơn, như sao Bắc Đẩu, có đến bảy mươi hai môn tuyệt kỹ nổi tiếng với đời.
Tuy gọi là những môn tuyệt kỹ, nhưng chưa chắc đã đúng, vì những môn tuyệt kỹ của các môn phái có bao giở lại truyền ra người ngoài. Thế mà Cổn Long Vương này kiêm học được những môn sở trường của mấy phái mà đã bảo là thiên hạ vô địch thì tại hạ e rằng chưa đủ. Có điều y đã tung hoành trong võ lâm được mấy chục năm cũng không phải là chuyện dễ. Theo tại hạ thì những bậc nghĩa hiệp hùng tài ai cũng có bụng nhân từ, không chịu thi hành thủ đoạn độc ác. Điều đó rất lợi cho Cổn Long Vương. Cùng là cao nhân tuyệt thế, song một chính một tà thành ra hai thái cực đối lập nhau.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Thượng Quan thí chủ nói phải lắm! Đối với Cổn Long Vương cần phải hạ độc thủ.
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cười nói:
– Hay lắm! Xin hai vị hãy theo tại hạ tạm thời rời khỏi nơi đây. Sau này nếu cứu tỉnh được các người bị thuốc mê trong ám thất là phần nhất, mà không thì đành phải tiêu diệt hết đi.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Lão tăng có điều khẩn khoản thỉnh cầu, mong rằng Thượng Quan thí chủ vui lòng cho!
– Đại sư dạy điều chi xin cứ nói ra. Nếu sức tại ba làm được thì bất luận là việc gì cũng xin vâng.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Lão tăng cùng Thanh Linh đạo trưởng phái Côn Luân bị Cổn Long Vương nhất chung một chỗ, mấy chục năm trời sinh tử có nhau. Mong rằng Thượng Quan thí chủ cứu y ra khỏi nơi này.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Chi sợ tại hạ không làm được thôi.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Trong tay thí chủ có thanh bảo đao chặt sắt như cắt bùn thì việc cứu y cũng chẳng khó gì. Huống chi võ công y còn có phần hơn tại hạ. Cứu được y tức là thêm được một tay giúp sức.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Tại hạ xin hết sức.
Mấy người nhớ lại phương hướng quay mình theo lối cũ trở ra.
Đường hầm này bây giờ hiện ra rất nhiều cửa đá hay cổng sắt, chứ không
phải như lúc vào đi thông một lèo không có gì ngăn trở.
Thượng Quan Kỳ vẫn áy náy vì lời ước hẹn cùng Tích Mộc đại sư và Tả Hữu Nhị Đồng. Chàng hăm hở cầm lưỡi kim đao đi trước mở đường chém năm tầng cửa sắt bốn lần cửa đá mới ra đến chỗ Thanh Linh đạo trưởng bị cầm tù.
Thiên Mộc đại sư chạy vào thạch động lớn tiếng gọi:
– Đạo huynh, Thượng Quan thí chủ đã quyết tâm cùng Cổn Long Vương...
Đang nói dở câu, lão chợt thấy eo điếu khác lạ thôi không nói nữa, bồng Thanh Linh đạo trưởng lên thì thấy người đạo trưởng đã cứng đờ, lạnh buốt, dường như tắt thở đã lâu rồi.
Thiên Mộc đại sư đứng ngây người ra giây lát rồi hai hàng lệ nóng hổi tuôn rơi từ từ đặt thi thể Thanh Linh xuống.
Thượng Quan Kỳ đứng bên thấy tình cảnh Thiên Mộc đối với Thanh Linh rất thân thiết, cũng thở dài khuyên:
– Đại sư bất tất quá bi thương! Người đã chết rồi không sống lại được. Huống chi những người bị hại về tay Cổn Long Vương có đến hàng ngàn hàng vạn. Thanh Linh đạo trưởng bất quá chỉ là một người trong số đó.
Thiên Mộc đại sư rầu rầu nói:
– Giả sử y không kiên quyết kháng cự Thượng Quan thí chủ thì đã được cứu thoát rồi, không đến nỗi nước này.
Rồi trở gót rảo bước đi ra.
Ra đến cửa động thì cửa động khóa chặt. Thượng Quan Kỳ vung bảo đao lên chém phá vách đá để đi ra.
Bỗng thấy ba xác chết nằm giữa đường hầm. Một xác toàn thân tím bầm, hai xác bị chặt mất chân tay.
Kim Nguyên Đạo chắp tay vái mấy xác chết khấn thầm:
– Chẳng qua là kiếp vận xui nên chư huynh yên nghỉ lại đây, tiểu đệ mà còn hơi thở nhất định phải báo thù cho chư huynh.
Thượng Quan Kỳ vẫn áy náy về lời ước cùng Tích Mộc và Tả Hữu Nhị Đồng khẽ giục:
– Chúng ta đi thôi!
Nói rồi chạy trước như bay ra đến cửa. Chuyến này chàng đã trải qua bao sự nguy hiểm tăng phần kinh nghiệm rất nhiều.
Chàng giơ kim đao lên chém “Soạt” một tiếng, cánh cửa gỗ mở toang. Bất thình lình hai mũi tên độc bắn vào.
Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạo trông thấy cả kinh hét lên một tiếng nhảy xổ lại.
Thượng Quan Kỳ cười nói:
– Hai vị bất tất hoang mang. Mấy mũi tên này làm gì hại được tại hạ?
Hai người trông thấy hai mũi tên bắn trúng ngực Thượng Quan Kỳ mà không làm cho chàng bị thương thì trong lòng rất là bội phục nghĩ thầm: “Chàng thiếu niên nhỏ tuổi như vậy mà nội lực đã đến mức độ này thì thực là một tay kỳ tài trong thiên hạ. Việc khắc phục Cổn Long Vương tưởng chẳng khó gì.
Ra khỏi nhà hắc thất, dưới ánh trăng sao sáng tỏ, hai người nhìn rõ những mũi tên độc sắc nhọn vô cùng mà Thượng Quan Kỳ vẫn không sợ hãi, khiến cho hai người phải ngạc nhiên.
Kim Nguyên Đạo cùng Thiên Mộc đại sư mấy chục năm trời chưa ra đến ngoài ánh sáng thiên nhiên, bây giờ được thấy trăng sao, bất giác thở phào một cái để trút bầu uất ức bấy lâu nay chứa chất trong lòng. Mọi người ngoảnh đầu nhìn lên thấy ánh sao lấp loáng, ngọn gió đêm không ngớt quạt vào mặt.
Thiên Mộc đại sư nói:
– Lão tăng tưởng rằng dù trong giấc mơ cũng không còn được thấy trăng sao trên trời nữa.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Chỗ này là phạm vi trong khu vực phủ Còn Long Vương.
Kim Nguyên Đạo đảo mất nhìn bốn mặt mạt hồi rồi nói:
– Điện đài cao ngất trời, một vùng bao la bát ngát. Nơi đây so với chỗ ở cũ của tiểu đệ tại phủ Tế Nam hãy còn lớn hơn nhiều.
– Thượng Quan Kỳ thấy Kim Nguyên Đạo vừa thoát hiểm đã động lòng nhớ tới cố hương thì chàng nghĩ đến hồi lão khi chưa bị cầm tù, chắc đã ở nhà cao cửa rộng, vợ đẹp con khôn, nô bộc đầy đàn, chàng tủm tỉm cười nói:
– Sau khi diệt xong Cổn Long Vương, tiểu đệ sẽ đến phủ Kim huynh để kiếm chén rượu uống.
Kim Nguyên Đạo bẽn lẽn cười nói:
– Mấy chục năm trời tin tức bặt vô âm tín, chẳng còn biết nhà cửa hiện giờ ra sao nữa.
Thiên Mộc đại sư đột nhiên lẩm bẩm:
– Lạ thật!
Thượng Quan Kỳ hỏi:
– Chi vậy?
Thiên Mộc đại sư nói:
– Chúng ta ở dưới đường hầm gây ra bao nhiêu vụ trời long đất lở chẳng lẽ họ không biết hay sao?
Thượng Quan Kỳ nói:
– E rằng ngay gần chỗ chúng ta đứng đây họ đã bố trí mai phục.
Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạo bất giác ngoảnh nhìn bốn phía rồi khẽ hỏi:
– Có thấy gì không?
Thượng Quan Kỳ mấy phen nhờ được áo Thiên Tằm thoát khỏi tên độc, nhưng chàng nghĩ đến người phóng tên, sức mạnh vô biên, vẫn không khỏi chột dạ.
Chàng chú ý nhìn khắp nơi mà chẳng thấy tông tích đâu cả.
Thượng Quan Kỳ khẽ nói:
– Địch ở trong bóng tối, mình ở ngoài chỗ sáng, hai vị phải cẩn thận lắm mới được!
Thiên Mộc đại sư nghĩ thầm: “Trong vòng mấy trượng, mình vẫn không nhìn thấy tông tích địch, dễ thường bọn mai phục bên ngoài nhà hắc thất bắn tên độc vô hiệu, nên sớm rút lui rồi chăng”?
Ba người vừa nghĩ vừa đi đã đến chân giậu sắt.
Thượng Quan Kỳ biết giậu này có bôi thuốc kịch độc. Chàng đề khí vừa nhảy vọt qua hàng giậu vừa nói:
– Hai vị chớ đụng vào giậu sắt.
Chưa dứt lời, đột nhiên thấy ánh sáng bạc lấp loáng, mười mấy mũi ám khí lướt gió bắn tới. Những ám khí này bắn rất trúng thời cơ, giữa lúc mấy người nhảy lên đang hạ xuống, chân chưa chấm đất.
Thượng Quan Kỳ giơ tay áo bên trái lên để che chở ngũ quan. Người chàng còn đang lơ lửng trên không, mà vẫn không chịu lùi lại, gắng sức tiến về phía trước.
Bỗng nghe mấy tiếng lách cách, phần lớn ám khí đều do Thượng Quan Kỳ hứng lấy, nên Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạo mới khỏi bị thương.
Thiên Mộc đại sư khẽ la lên:
– Thẹn quá! Lão tăng lại nhờ ơn thí chủ cứu mạng một lấn nữa.
Thượng Quan Kỳ nói:
– Bốn mặt chỗ chúng ta đây chấm là vô số cường địch mai phục.
Đột nhiên có tiếng cười lạnh lẽo nói:
– Các vị đã tránh được bao nhiêu ám khí bay đến tới tấp thì đủ biết bản lãnh ghê hồn.
Thượng Quan Kỳ chưa kịp trả lời, đột nhiên ánh hồng quang tháp thoáng tiếp theo là ánh vàng hai ngọn đèn chiếu lại.
Chớp mất bảy tám ngọn đến ló lấp loáng chiếu vào ba người.
Mấy người vừa ở trong nhà hắc thất tối om ra ngoài, lại bị ngay ánh sáng đèn ló mãnh liệt soi vào mắt nên không nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Tiếp theo lại có tiếng cười gằn, nói:
– Các ngươi không chịu hạ khí giới hay là còn muốn kháng cự.
Thượng Quan Kỳ tay trái che mặt, đảo mắt nhìn hình thế bốn phía thi triển thuật Truyền âm Nhập Mật nói:
– Xin hai vị ngưng tụ công lực, hễ tại hạ mà phát động thì hai vị lập tức phóng chưởng ra đỡ mình, một là để ngăn ngừa ám khí, hai là để tìm cách công địch.
Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạo ngấm ngầm tụ nội lực, khẽ nói:
– Chúng tôi xin vâng mệnh.
Hai người thấy thứ tên độc chuyên phá nội lực không làm Thượng Quan Kỳ bị thương được lại càng khâm phục chàng.
Thượng Quan Kỳ tuy ngoài miệng nói ung dung mà kỳ thực trong lòng rất thận trọng không dám coi thường. Chàng vận động chân khí rồi đạt nhiên quát lên một tiếng, vung kim đao lên nhảy xổ lại phía có ánh đèn sáng.
Đồng thời với cử động của Thượng Quan Kỳ, mấy tiếng leng keng vang lên, rồi vô số ánh sáng bạc lấp lóe từ trên không bay tới.
Đó là những mũi độc châm nhỏ xíu bắn lại rất mau.
Thượng Quan Kỳ biết rằng những mũi độc châm nhỏ xíu này khó lòng đem võ công để cản lại được, chàng liền giơ tay áo bên trái lên che mặt, tay phải múa tít thanh kim đao, xông thẳng vào mấy ngọn đèn.
Bỗng nghe tiếng cười the thé rối tiếng quát bảo:
– Ba mũi châm tuyệt độc đó, chuyên môn để phá nội công. Người...
Chưa dứt lời, Thượng Quan Kỳ đã nhảy sát tới vung kim đao quét ngang. Những tiếng rú thê thảm vang lên, hai người bị hạ dưới mũi kim đao.
Người nấp phóng độc châm thấy đối phương trúng ám khí mà vẫn không việc gì, cho là kỳ dị, trong lòng kinh hãi vô cùng!
Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạo thấy Thượng Quan Kỳ bất chấp tên độc xông vào cũng phóng chưởng ra.
Hai chưởng này đã được hai vị dùng hết công lực phóng ra mãnh liệt dị thường, chưởng phong réo lên vù vù. Đa số độc châm bị chưởng phong quạt rớt xuống đất.
Những mũi độc châm này tuy mãnh liệt nhưng có chỗ khuyết điểm là không phóng ra xa được. Từ ngoài hai trượng trở đi không còn mãnh liệt nữa.
Lúc này gần hết số đèn ló bị kim đao của Thượng Quan Kỳ phá vỡ chỉ còn ba bốn ngọn ở đằng xa vẫn chiếu ánh sáng bạc ra.
Thiên Mộc khẽ hô lên:
– Kim huynh lược trận cho lão tăng!
Nói xong vung thiền trượng xông ra, thì đã thấy ngọn đèn ló và xác chết ngổn ngang trên mặt đất.
Thượng Quan Kỳ đã chém chết được phần lớn địch nhân, liền xông lại chỗ đèn sáng ở đằng xa.
Mũi kim đao sắc bén của chàng chém ra rất mau để tranh thủ thời gian. Đao chém đến đâu người chết đến đấy.
Thiên Mộc đại sư múa cây thiền trượng giúp Thượng Quan Kỳ quét sạch những gã còn sống sót, chỉ trong khoảnh khắc vô số tay cường địch mai phục bị thiền trượng cùng kim đao chém chết.
Những xác chết cùng máu chảy dưới ánh trăng sao trông rất thê lương.
Bất thình lình, một hồi tù và nổi lên bao nhiêu đèn lửa trong phủ Cổn Long Vương đều tắt phụt.
Một tòa đình viên rộng lớn, đột nhiên trở lại tối tăm, không còn một chút ánh sáng nào.
Thượng Quan Kỳ nghĩ bụng: “Tiếng tù và đó hẳn là hiệu lệnh không được trái phép”.
Thượng Quan Kỳ nhận định phương hướng rồi nói:
– Xin hai vị hãy theo tại hạ!
Đoạn chàng chạy trước. Có điều rất khả nghi là sau một trận đánh nhau rồi không thấy ai cản trở nữa.
Thượng Quan Kỳ chạy ra đến chỗ ước hẹn với Tích Mộc cùng Tả Hữu Nhị Đồng, song chẳng thấy bóng ba người đâu. Chàng ngẩng mặt trông chiều trời thì chừng sấp sang canh hai. Đáng lý ra thì họ phải đến đây rồi. Vậy mà chưa thấy thì hẳn có biến cố gì đã xảy ra.
Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạo thấy Thượng Quan Kỳ trầm ngâm không nói gì biết là chàng đang có nhiều tâm sự lo toan, nên cũng không tiện quấy nhiễu.
Thốt nhiên có thanh âm trong trẻo của một thiếu nữ lên tiếng:
– Tích Mộc cùng Tả Hữu Nhị Đồng đã bị bắt rồi. Hiện giờ chung quanh đây đều có rất nhiều tay cao thủ mai phục mà không biết vì lẽ gì họ chưa động thủ tấn công chắc họ có âm mưu gì khác.
Thanh âm này nghe nhẹ nhàng êm ả, rất giống tiếng Liên Tuyết Kiều, nhưng chỉ thấy tiếng mà không thấy người. Thượng Quan Kỳ vận hết mục lực nhìn
bốn mặt, quả nhiên chàng phát giác ra nhiều chỗ khả nghi.
Trong các vòm hoa, gốc cây bốn mặt dường như đều có người áo đen đứng núp mà không nhúc nhích. Nếu không để ý thì không nhìn thấy được.
Thượng Quan Kỳ đằng hắng một tiếng nghĩ thầm: “Bọn chúng vẫn im lìm chưa chịu ra tay, không biết định giở trò gì”?
Chàng tung mình nhảy xổ vào một gốc cây. Bóng người đứng dó vẫn không chuyển động, Thượng Quan Kỳ vươn tay phải ra chụp tới.
Người này thấy Thượng Quan Kỳ chụp gần đến nơi vẫn không né tránh.
Thượng Quan Kỳ không biết nghĩ sao, đột nhiên thu tay về, lùi lại hai bước quát hỏi:
– Ai? Nếu còn giả câm giả điếc, thì đừng trách ta hạ độc thủ.
Kim Nguyên Đạo đột nhiên ở phía sau Thượng Quan Kỳ nhảy lại, giơ thiết bổng lên đập xuống bóng đen đánh “binh” một tiếng, trúng vào một vật mềm nhũn, còn bóng đen vẫn không động đậy.
Kim Nguyên Đạo đã giàu kinh nghiệm khẽ bảo Thượng Quan Kỳ:
– Không phải người. Chúng ta lùi lại mau.
Thượng Quan Kỳ cũng biết Cổn Long Vương có nhiều quỷ kế.
Chàng vừa nghe Kim Nguyên Đạo, lập tức lùi lại phía sau.
Bỗng thấy ánh lửa lóe lên mạt luồng ánh sáng xanh lè từ sau gốc cây phun ra nhầm bắn vào hai người. Thượng Quan. Kỳ múa tít thanh kim đao để ngăn những tia lửa bắn lại miệng chàng hô lớn:
– Lùi lại cho mau!
Bỗng nghe đánh “Bùm” một tiếng, ngọn lửa xanh lè trúng vào thanh kim đao, bắn tung ra như sao sa.
Trong chớp mắt, tình thế đã biến đổi lớn vô số đại hán áo đen ở sau bụi cây vòm hoa nhảy ra, ăn mặc một cách rất kỳ dị.
Bọn người này trùm bao vải đen rất dày, hai mắt cũng che bằng một miếng thủy tinh.
Thượng Quan Kỳ đếm tất cả được hai mươi hai tên bố trí thành hình vòng tròn vây ba người vào giữa.
Thiên Mộc đại sư đảo mắt nhìn một lượt thấy những người áo đen này, mỗi người đều cầm trong tay một cái ống sắt đen dài chừng ba thước, lớn bằng chén trà.
Tuy gã bị Cổn Long Vương cầm tù mấy chục năm, nhưng ngày trước thường bôn tẩu giang hồ, kiến thức rất rộng. Lão nhìn thấy bọn áo đen ăn mặc kỳ cục, lại cầm một cái ống đen thì trong lòng sinh ra hoảng sợ, khẽ bảo Kim Nguyên Đạo:
– Bọn người này y phục cũng như khí giới đều khác thường, hẳn có điều kỳ dị. Chúng ta không nên để Thượng Quan thí chủ mạo hiểm. Đại hiệp theo dõi chiến cuộc để bần tăng thử đi coi trong ống kia đựng thứ gì?
Kim Nguyên Đạo nói:
– Xin đại sư lược trận, để tại hạ ra thử coi.
Hai người tranh nhau ra, giằng co nhau một lúc. Bỗng thấy bên tai có tiếng Thượng Quan Kỳ nói:
– Hai vị bất tất phải tranh nhau nữa. Những ống đen họ cầm trong tay chứa toàn lửa độc dị thường. Khi cháy lên thì khó lòng dập tắt được. Hai vị chớ nên nhẹ dạ mạo hiểm, xin lùi lại đi. Chúng ta sẽ tìm kế cự địch.
Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạo đều ngẩn mặt ra, từ từ lùi lại. Thiên Mộc khẽ bảo Kim Nguyên Đạo:
– Người đã có thực tài thì cái gì cũng biết. Thượng Quan thí chủ tuổi mới ngoài hai mươi mà từ võ công mưu trí cho đến lúc lâm địch nhận xét tình thế rất tinh tế. Chúng ta còn thua chàng xa lắm.
Kim Nguyên Đạo nói:
– Cái đó đã hẳn. Nếu Thượng Quan đại hiệp không phải là một bậc kỳ tài thì làm sao đối phó với một gã hung ác tuyệt luân như Cổn Long Vương.
Hai vị ngấm ngầm kính phục Thượng Quan Kỳ, nhưng chưa biết đến người đứng trong bóng tối ra lệnh cho chàng còn ghê gớm hơn chàng nhiều.
Nguyên lúc bọn áo đen này xuất hiện rồi, Thượng Quan Kỳ chỉ biết chúng ăn mặc kỳ dị, những tưởng dùng bảo đao sắc bén thì đối phương không tài nào kháng cự nổi. Mặc dù họ có những chất độc đặc biệt, chàng cũng không sợ.
Thượng Quan Kỳ đã cậy có bảo đao lại có áo Thiên Tằm, nhuệ khí chàng lên rất cao, nên tuy thấy Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạo đang nhơn nhơn muốn động thủ mà chàng chưa lên tiếng ngăn trở, thì giữa lúc ấy có tiếng nói khẽ vọng lại:
– Bọn người cầm ống đen trong tay đều chứa lửa độc dù có kim đao bảo y cũng không chống lại được. Phải ngăn trở đồng bọn không được ra tay, rồi sẽ tìm kế thoát thân.
Thượng Quan Kỳ nghe rõ ràng là tiếng Liên Tuyết Kiều mà lại phát ra ở giữa bọn áo đen. Chàng tính phỏng chừng phương hướng cùng vị trí, nhưng không có cách nào nhận rõ được ai là Liên Tuyết Kiều cải trang trong đám người áo đen.
Bọn áo đen bao vây ba người vào giữa đều giơ ống đen lên nhằm về phía ba người, nhưng vẫn chần chờ chưa đang thủ.
Thượng Quan Kỳ tay mặt cầm kim đao che mặt, ngấm ngầm thi triển thuật Truyền âm Nhập Mật bảo Thiên Mộc cùng Kim Nguyên Đạo:
– Hai vị phải ngấm ngầm chuẩn bị. Hễ thấy tại hạ phát động thì xin hai vị theo sát sau lưng tại hạ xông ra.
Thiên Mộc cùng Kim Nguyên Đạo khẽ đằng hắng một tiếng rồi nhảy lại theo sát Thượng Quan Kỳ.
Thượng Quan Kỳ quan sát bọn áo đen chung quanh thì chúng chỉ khác nhau ở chỗ thân thể lớn nhỏ hay cao thấp mà thôi. Ngoài ra không nhận thấy gì khác biệt để tìm phương chạy thoát. Nhưng chàng biết rõ trong hai mươi hai tên áo đen này có Liên Tuyết Kiều tại đó và bọn chúng chỉ còn chờ gã chỉ huy hạ lệnh là lập tức phóng lửa độc ra.
Liên Tuyết Kiều hồi lâu không dám lên tiếng nữa, chắc nàng sợ bại lộ hành tung.
Trước tình thế này, Thượng Quan Kỳ chỉ còn trông vào trí tuệ mình, để tìm đường thoát hiểm. Chàng theo dõi Đường Toàn đã học được nết trầm tĩnh giữa những cơn nguy hiểm để mà phán đoán mà suy ngẫm, chàng nghĩ rằng trong hai mươi hai người này phải có gã chi huy. Mình cần phải tìm cho ra kẻ đó để đánh một đòn là thành công ngay.
Thượng Quan Kỳ để ý quan sát một hồi thì thấy bốn gã khả nghi. Bốn gã này thân thể bé nhỏ kém những gã kia nhiều.
Hai gã mé chính Tây tức là mé có tiếng Liên Tuyết Kiều vọng ra. Chàng chắc rằng trong hai gã này thì Liên Tuyết Kiều là một. Còn hai gã nữa thì một ở phía chính Bắc và một ở phía chính đông. Nhưng chàng vẫn chưa có cách nào quyết định được trong bốn gã này ai là thủ lãnh?
Hai bên đứng giằng co nhau trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, chưa bên nào động thủ.
Thượng Quan Kỳ định chờ cho đối phương phát động trước rồi sẽ tìm lối phá vòng vây thì có nhiều hy vọng thoát nạn hơn, vì chúng phóng hỏa ra rồi thành phương hướng nhất định và đến lúc biến hóa thế nào cũng có chỗ sơ hở. Nhưng đối phương vẫn gan lì không chịu động thủ khiến cho chàng phải bối rối.
Thượng Quan Kỳ để ý nhìn lối rút lui, chàng cầm kim đao che mặt, thi triển thuật Truyền âm Nhập Mật nói với Thiên Mộc cùng Kim Nguyên Đạo:
– Xin hai vị nhằm gã bé nhỏ hướng chính Đông và chính Bắc. Một khi tại hạ đã phát động thì đại sư xông vào đánh gã mặt chính Đông còn Kim huynh đánh gã chính Bắc, mé chính Nam thì dùng chưởng lực để ngăn cản thế công của địch. Chúng ta ra khỏi địch trận rồi thì lập tức đến tập trung cách chỗ mô đất chừng ngoài bảy tám trượng về phía Đông Nam và trước khi đến đó phải dập tắt hết những lửa độc còn bám vào người.
Kim Nguyên Đạo thấy trong lúc nguy cấp mà chàng điều binh khiển tướng một cách rất tinh tế, trong lòng lại càng kính phục.
Thượng Quan Kỳ vung kim đao vang lên, một luồng ánh sáng vàng bao bọc thân thể tựa hồ như muốn xông ra ngoài vòng vây, nhưng chàng vẫn ngấm ngầm để ý coi bốn gã áo đen bé nhỏ, hy vọng tìm ra tên thủ lãnh. Dường như đối phương đã biết rõ chỗ định tâm Thượng Quan Kỳ, nên bốn gã vẫn không lộ vẻ gì hết. Thượng Quan Kỳ khen thầm và định bụng mình đành phải mạo hiểm một phen.
Rồi nhân lúc toan xông ra nhũng lại biến thế thay đổi kế hoạch.
Gã thủ lãnh cực kỳ trấn tĩnh, vẫn diềm nhiên trước những cử động giả vờ của Thượng Quan Kỳ.
Thượng Quan Kỳ quay lại nhìn Thiên Mộc cùng Kim Nguyên Đạo dặn:
– Hai vị nhớ cho hễ tại hạ phát động xông ra để cường địch phải phân tâm thì xin hai vị lập tức nhảy ra ngoài để đối phương không kịp ứng biến. Hai vị lại tìm một chỗ ẩn thân để phóng ám khí vào tiếp ứng cho tại hạ...
Đoạn chàng không chờ hai người trả lời, vung kim đao nhảy ra nhanh như điện chớp xông vào gã nhỏ bé ở phương chính Đông. Chàng đã nghe Liên Tuyết Kiều dường như ở mé chính Nam, thì gã thấp bé ở phương chính Đông dù không phải là tên thủ lãnh nhưng cũng chắc gã không phải là Liên Tuyết Kiều.
Thượng Quan Kỳ đánh ra nhanh như chớp. Ánh kim đao lấp lóe, đồng thời thêm vào một luồng chưởng phong mãnh liệt phóng ra.
Gã áo đen dường như biết thế công của Thượng Quan Kỳ rất là mãnh liệt, khó lòng chống trả, gã vội lùi lại hai bước.
Thượng Quan Kỳ thấy người áo đen lùi lại phía sau, tay đao đột nhiên chém sang mé hữu, còn tay chưởng biến ra thế chỉ điểm vào gã đại hán mé tả.
Mấy chiêu này biến hóa một cách đột ngột và đều là những chiêu rất kỳ diệu mà Thượng Quan Kỳ đã học được.
Kim đao vừa chém tới, máu tươi đã vọt ra, một đại hán mé hữu bị chặt làm đôi.
Đại hán mé tả cũng trúng chỉ ngã ngửa ra phía sau.
Trong chớp mắt, toàn thể bọn áo đen đều phát động giơ ống đen lên.
Thượng Quan Kỳ biết rằng nếu đối phương không phóng lửa độc ra thì Thiên Mộc cùng Kim Nguyên Đạo khó lòng ra khỏi vòng vây. Chàng quát lên một tiếng thật to rồi giơ tay áo bên trái che mặt, nhảy vọt lên không.
Đột nhiên ánh lửa bùng cháy, mười mấy tia lửa xanh lê nhằm đánh vào Thượng Quan Kỳ.
Thiên Mộc đại sư vung cây thiền trượng ra chiêu “Pháp Luân Cửu Chuyển” vận hết sức mạnh quét ngang. Luồng trượng phong rất mãnh liệt phóng ra đến ngoài một trượng.
Kim Nguyên Đạo theo sau Thiên Mộc đại sư xông ra.
Lúc này trên không những tia lửa xanh lè giao tiếp nhau, cảnh sắc rực rỡ. ánh kim đao của Thượng Quan Kỳ cũng lóe ra ngoài ba thước.
Ánh lửa xanh lè lẫn với ánh vàng của thanh bảo đao tan ra thành vô số tia lửa vây bọc Thượng Quan Kỳ.
Kim Nguyên Đạo tay cầm cây thiết bổng đột nhiên phóng ra đánh vào trước ngực một gã áo đen, đồng thời mượn thế nhảy ra hai trượng.
Tuy lão cử động rất mau mà cũng bị một chấm lửa dính vào mình rồi cháy lên bùng bùng.
Thiên Mộc đại sư múa tít cây thiền trượng phát ra những luồng gió ào ào. Một trượng đập xuống mặt đất cát bụi tung bay mù mịt nhà sư nhân lúc đó xông ra.
Bọn áo đen mình mặc áo tỵ hỏa rất là vướng víu, lúc chuyển động không được linh hoạt. Cổn Long Vương huấn luyện bọn này để phóng lửa độc.
Nguyên Cổn Long Vương đã chuẩn bị những trận đánh nhau đông người với các môn phái lớn. Y phục của bọn này đã được y nghiên cứu rất kỹ rồi chế ra, chẳng những tránh được lửa độc mà còn tránh được cả đao thương nữa.
Bên Cùng Gia Bang, Đường Toàn huấn luyện bọn Bát Anh, Tứ Thập Bát Kiệt thì bên Cổn Long Vương lại tổ chức những đội thiết giáp kỵ sĩ, đội hắc y thị vệ đội hỏa thủ v.v... Cổn Long Vương ỷ vào thuốc độc để bức bách những tay cao thủ võ lâm phải chịu ép một bề. Ngoài những tay liều mạng canh giữ cho mình, Cổn Long Vương chọn những tay tinh nhuệ để tổ chức các lối tập thể tấn công hay tập thể phòng thủ.
Bọn người áo đen dùng lửa độc này, tuy gã nào cũng giỏi võ công, song y phục đã lụng thụng thần trí lại hôn mê, nên lúc lâm dịch không giỏi cơ biến.
Thượng Quan Kỳ nhờ có kim đao hộ thân, đề khí vào huyệt đan điền, nhảy ra xa hơn một trượng rồi mới hạ mình xuống. Chàng thấy thanh bảo đao trong tay mình có dính mấy chấm lửa độc và áo quần bị lửa trùm vào cháy bùng bùng.
Lúc này Thiên Mộc đại sư cùng Kim Nguyên Đạo đã ra khỏi trùng vi. Kim Nguyên Đạo lăn mình xuống đất một lúc mới dập tắt dược lửa độc, nhưng sau lưng đã bị lửa cháy làm bị thương hai chỗ.
Thượng Quan Kỳ nhờ được bảo y hộ thân nên khắp mình dù bị lửa cháy vẫn còn chống chọi được. Chàng cúi rạp xuống rồi lăn mình về phía Thiên Mộc đại sư.
Bọn áo đen không đuổi theo nữa, từ từ lui về đứng sau gốc cây.
Đang lúc đêm khuya tịch mịch, đột nhiên vang lên những tiếng ngựa hí, mười mấy gã đại hán cưỡi tuấn mã, cầm trường mâu rầm rộ xông tới.
Thượng Quan Kỳ đầy mình lửa cháy mãnh liệt, chàng lăn lộn hơn mười trượng vẫn chưa dập tắt hết.
Quần áo mặc trong mình cháy gần hết. Nếu chàng không nhờ được tấm áo Thiên Tằm che chở thì đã bị lửa thiêu sống rồi.
Thiên Mộc đại sư cầm ngang cây thiền trượng đón đường rồi bảo Kim Nguyên Đạo:
– Kim thí chủ mau lại dập tắt lửa độc cho Thượng Quan thí chủ, lão tăng đứng đây ngăn cản đại địch.
Kim Nguyên Đạo vội lấy hai tay xắn đất phủ lên mình Thượng Quan Kỳ mới dập tắt được lửa độc, nhưng tay trái và sau cổ chàng là những chỗ bảo y không che kín được bị lửa cháy làm cho bị thương.
Lúc này Thiên Mộc đại sư đã bắt đầu động thủ với những tên địch hàng đầu. Bọn này đều mình mặc thiết giáp cưỡi ngựa cầm mâu, nhằm đúng chỗ xông vào.
Những cây thiết mâu trong tay chúng dài đến một trượng tám thước, nặng tới mấy chục cân, lại nhờ sức ngựa khỏe xông vào rất mãnh liệt.
Thiên Mộc mới chống đỡ với ba tên đã thấy mình kém sức.
Điệu Sáo Mê Hồn Điệu Sáo Mê Hồn - Ngọa Long Sinh Điệu Sáo Mê Hồn