Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Võ Lâm Ngoại Sử
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 93: Hồi 39 – Thoát Khỏi Hiểm Nguy (1)
C
ứ cách một đoạn ngắn dọc theo dòng suối, lại có một bầy nào dê, nào lợn, nào ngựa, nào bò... nước trong veo nhưng không sao uống được.
Thẩm Lãng đi không nhanh không chậm, như đang thong dong ngoạn cảnh non xanh nước biếc.
Chu Thất Thất ngả đầu trên vai chàng, cũng bước chầm chậm. Đôi môi anh đào tươi mọng ngày nào, giờ đã khô nẻ. Ánh mắt linh hoạt sáng như sao hôm nào cũng đã đo đỏ lờ ngờ. Nhưng vành môi khô nứt vẫn nở nụ cười sung sướng. Đôi mắt đỏ mệt mỏi vẫn rực lên tia hạnh phúc. Chỉ cần bên cạnh Thẩm Lãng, nàng không cần chi khác.
Hùng Miêu Nhi mất hết kiên nhẫn, thấp giọng hỏi: - Thẩm Lãng, thật ra anh định sao đây?
Thẩm Lãng khẽ mỉm cười, chợt móc túi áo lấy ra một vật gì sáng bạc, nắm chặt trong tay.
Hùng Miêu Nhi nóng lòng: - Cái gì vậy?
Thẩm Lãng: - Anh đoán thử coi?
Hùng Miêu Nhi lắc đầu: - Đoán không ra.
Vương Lân Hoa mỉa mai tiếp lời: - Vào lúc này mà Thẩm huynh lại còn lòng dạ để mà chơi đố vật, … thật ngây thơ, thật khả ái.
Thẩm Lãng không để ý đến hắn, chỉ mỉm cười hỏi Hùng Miêu Nhi: - Anh đã từng thấy tôi dùng qua ám khí bao giờ chưa?
Hùng Miêu Nhi: - Chưa.
Thẩm Lãng: - Nên anh cứ nghĩ rằng tôi không dùng ám khí, phải không?
Trong lúc nhất thời Hùng Miêu Nhi chưa hiểu dụng ý của chàng, chỉ gật đầu: - Ừ...
Thẩm Lãng bật cười ha hả: - Anh lầm to rồi! Thẩm Lãng học võ từ lúc còn để tóc trái đào, thuật võ thuật kiếm, công cứng công mềm,... bất kỳ thứ võ công nào trên đời cũng ̣đã từng học qua, sao lại không rành về ám khí chứ.
Hùng Miêu Nhi bỗng dưng nghe chàng tự khen tự tại cũng ngạc nhiên, chàng có bao giờ khoác lác như vậy. Thẩm Lãng vẫn còn đang tự dương tự đắc.
Hùng Miêu Nhi cười khổ: - Ừ, không sai..., tôi lầm to rồi...
Chu Thất Thất liếc chàng cười duyên: - Vì anh chuyên làm chuyện quang minh chánh đại, tự nhiên không thèm dùng ám khí đả thương người, phải không?
Thẩm Lãng chúm chím: - Cũng hơi đúng, nhưng chưa hoàn toàn.
Hùng Miêu Nhi lại cười khổ: - Thôi anh muốn nói gì, … thì nói đại đi.
Thẩm Lãng: - Tôi không dùng ám khí, vì ám khí của tôi quá độc.
Hùng Miêu Nhi: - A...
Thẩm Lãng giơ tay lên: - Đó chính là lý do vì sao tôi không muốn dùng ám khí.
Chàng nắm chặt tay đưa lên cao, chỉ thấy le lói ánh ngân quang qua kẽ ngón.
Hùng Miêu Nhi cũng bị hấp dẫn, giọng tò mò: - Là... là ám khí gì vậy?
Thẩm Lãng mỉm cười bí ẩn: - Ám khí này gọi là ‘Cửu Thiên Thập Địa, Sưu Hồn Thần Châm’. Chỉ cần bị dính vào một tí ti, trong nửa canh giờ, toàn thân sưng lên, mưng mủ mà chết. Cho tới nay, vẫn chưa có thuốc giải.
Vương Lân Hoa lạnh lùng: - Ám khí này chắc chỉ mình anh dùng mà thôi.
Thẩm Lãng vẫn cười: - Nhưng cái lợi hại của ám khí này không phải là chỗ đó.
Vương Lân Hoa: - Sao?
Thẩm Lãng: - Nói ra chỉ sợ người khác không tin. Ám khí này đã đạt đến sự thần thông kỳ diệu, bản thân nó có ma lực sưu hồn, chỉ cần tôi giơ lên...
Chàng chợt ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên đầu ngọn cây cao, lại nhìn vào bụi hoa, mấy hòn nham thạch giả, … rồi chậm rãi nói tiếp: - Một khi ‘Sưu Hồn Châm’ rời tay tôi, bất kỳ đối phương đang ẩn nấp ở đâu, cũng đừng hòng tránh được.
Hùng Miêu Nhi động dung hỏi: - Trên đời thật có loại ám khí như vậy sao?
Thẩm Lãng: - Tôi đã từng gạt anh chưa?
Chàng lại liếc lên đầu ngọn cây cao, những bụi hoa, hòn giả sơn, … lớn tiếng: - Nếu anh không tin, tôi thử ngay cho anh xem.
Chưa dứt lời, từ đầu ngọn cây, trong bụi hoa, sau hòn nham thạch giả,... lập tức có hơn mười bóng đen nhảy ra, lăn một vòng, rồi chạy như bay.
Thẩm Lãng phá lên cười hăng hắc: - Anh coi ám khí của tôi lợi hại không! Còn chưa phát ra, bọn thám tử đang ẩn nấp rình mò đã bỏ chạy hết rồi.
Hùng Miêu Nhi cười ha hả: - Quả nhiên không sai! Kỳ quái! Tôi chưa từng nghe ai nhắc qua ám khí lợi hại như vậy trên đời. Cho tôi coi chút được không?
Vương Lân Hoa cũng ứng tiếng: - Tại hạ cũng muốn mở mang tầm mắt.
Thẩm Lãng trầm ngâm: - Thật ra thì cũng không có gì hay ho để nhìn.
Chu Thất Thất cũng không nhịn được, vội kéo tay áo chàng: - Anh cho hai người họ nhìn chút đi.
Thẩm Lãng nhìn nàng cười tươi: - Người muốn nhìn hơn hết lại là em, có đúng không?
Chu Thất Thất đỏ mặt cúi đầu nũng nịu: - Ừ...
Thẩm Lãng đảo mắt nhìn bốn phía rồi mỉm cười: - Đây, mọi người cùng nhìn …
Chàng chậm rãi xòe tay, trong ấy chỉ là … một thỏi bạc.
Hùng Miêu Nhi giật mình: - Cái này … cái này … là cái gì?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Cái này không phải là ‘Sưu Hồn Châm’, mà đúng ra là ‘Hách Nhân Bạc’...
Hùng Miêu Nhi vỗ tay cười ha ha: - Tôi hiểu, tôi hiểu rồi … thỏi bạc dọa người …
Chu Thất Thất ngả vào ngực chàng, cười duyên: - Em cũng nên nghĩ qua, làm gì có ám khí nào như anh nói vậy, chẳng qua anh chỉ muốn hù họ thôi.
Hùng Miêu Nhi cười: - Nhưng ‘Hách Nhân Bạc’ lại đáng sợ hơn bất kỳ ám khí nào trong thiên hạ. Mọi ám khí khác đều phải xuất ra mới thấy sự lợi hại. Còn cái này, chưa sử dụng đã dọa người chạy mất rồi.
Chu Thất Thất: - Nhưng trừ Thẩm Lãng, đâu phải ai cũng sử dụng được. Em có xuất chiêu, cũng chẳng hù được ai...
Vương Lân Hoa thở dài: - Kế này tuy hay, nhưng chúng ta đã mất đường đi, không đường chạy, … dù đã dọa đám thám tử chạy mất rồi,... thì sao?
Tiếng cười của Hùng Miêu Nhi nhỏ lại, rốt cục thì hết cười nổi.
Khoái Lạc Vương đứng ngồi không yên.
Lão vừa nâng chén rượu, thì hơn mười tên nam tử áo đen, hớt ha hớt hải chạy đến như một đám thỏ bị cáo chồn rượt đuổi, thần sắc kinh hoàng.
Khoái Lạc Vương cũng hoảng hốt, vỗ bàn: - Vô phép, ai cho phép các ngươi trở về?
Cả bọn quỳ mọp xuống đất, sợ hãi đáp: - Khải bẩm vương gia, Thẩm Lãng... Thẩm Lãng kia...
Khoái Lạc Vương động dung: - Bổn vương còn chưa ra tay, không lẽ hắn dám xuất thủ trước?
Kẻ cầm đầu đám nọ: - Hắn... ám khí của hắn …
Khoái Lạc Vương cau mày: - Thẩm Lãng lại sử dụng ám khí sao? Hắn dùng loại ám khí gì?
Tên kia: - Dạ... dạ... thuộc hạ không biết.
Khoái Lạc Vương nghiêm mặt: - Vì sao không biết?
Tên ấy ngập ngừng: - Dạ... dạ... hắn … hắn còn chưa bắn ra …
Khoái Lạc Vương giận dữ: - Hắn còn chưa ra tay, các ngươi đã chạy mất? Bọn vô dụng,... ngươi …… các ngươi còn dám vác bản mặt về gặp ta?
Những tên kia cúi đầu sát đất, sầu thảm: - Chờ hắn xuất ám khí, chỉ sợ bọn thuộc hạ không còn sống trở về gặp vương gia.
Khoái Lạc Vương vỗ án: - Tầm phào,... toàn chuyện tầm phào...
Tên cầm đầu: - Ám khí của hắn gọi là ‘Cửu Thiên Thập Địa, Sưu Hồn Thần Châm’, bản thân ám khí có thần thông, cho dù bọn thuộc hạ trú ẩn ở chỗ nào, cũng đừng mong gì tránh được.
Khoái Lạc Vương cau mày: - ‘Cửu Thiên Thập Địa, Sưu Hồn Thần Châm’? Sao ngươi biết?
Tên kia: - Chính miệng hắn nói ra.
Khoái Lạc Vương phẫn nộ quát: - Chỉ là do hắn nói ra mà chúng bây cũng tin?
Tên kia: - Thuộc hạ không thể không tin …
Khoái Lạc Vương quát to: - Tại sao? Ngươi có biết hắn nói ra những lời này thật sự là chỉ để hù các ngươi? Trong thiên hạ làm gì có cái loại ám khí nào quỷ quái như thế?
Tên kia đập đầu xuống đất đến máu tươi đã rỉ: - Nếu là ai khác nói, thuộc hạ dứt khoát không tin, nhưng từ miệng Thẩm Lãng... hắn...
Khoái Lạc Vương: - Các ngươi sợ hắn đến thế này?
Tên kia run giọng: - Thuộc hạ … thuộc hạ thật là … thật là có chút... sợ... sợ hắn.
Khoái Lạc Vương giận đến xanh mặt, cười khẩy: - Hay lắm! Thẩm Lãng... ngươi chỉ hời hợt nói mấy câu, đã có thể dọa cái đám thám tử mai phục này chạy có cờ! Nhưng ngươi không có đường thoát, đơn giản là không có …
Lão nhìn vào chiếc đồng hồ cát, gằn từng tiếng một: - Bổn vương đã bố trí khắp Khoái Lạc Lâm này, … một trăm tám mươi trạm sẵn sàng, hơn ngàn tên sắt đang âm thầm chờ ngươi.
Lão cười sằng sặc, cười điên cuồng: - Thẩm Lãng, ngươi không có đường thoát! Nếu không, sao ta dám thả ngươi?
Chu Thất Thất kéo tay Thẩm Lãng: - Chúng mình mau tranh thủ chạy ra khỏi Khoái Lạc Lâm này, … anh, mau mau …
Vương Lân Hoa cười khổ: - Tuy ra khỏi Khoái Lạc Lâm cũng khó thoát, nhưng vẫn tốt hơn lẩn quẩn trong khu rừng này. Chúng ta còn đủ thời gian chạy ra.
Thẩm Lãng chậm rãi: - Chúng ta không ra khỏi rừng.
Vương Lân Hoa cau mày: - Không ra? Chẳng lẽ ở lại đây?
Thẩm Lãng: - Không sai! Chúng ta chỉ an toàn khi còn trong Khoái Lạc Lâm này.
Vương Lân Hoa thất thanh: - Tại sao?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Anh không nghĩ ra đạo lý này sao?
Vương Lân Hoa cười khẩy: - Cái gì cũng có đạo lý, trên đời có quá nhiều đạo lý.
Thẩm Lãng trầm giọng: - Thả hổ thì dễ, bắt hổ lại khó. Nếu Khoái Lạc Vương không nắm chắc rằng chúng ta không có đường thoát, lão dễ dàng thả chúng ta sao?
Vương Lân Hoa: - Anh lảm nhảm những lời này quá hai mươi lần rồi.
Thẩm Lãng không chấp hắn, chỉ chậm rãi nói tiếp: - Lão làm nên nghiệp lớn, ắt phải hành sự hết sức cẩn thận. Ngay cả khi biết chúng ta không còn thể lực, lão cũng chưa chắc thả ta ra khỏi Khoái Lạc Lâm này.
Vương Lân Hoa: - Nếu lão coi chúng ta là đối thủ hàng đầu, dĩ nhiên sẽ thận trọng …
Hắn bỗng la thất thanh: - Không sai! Lão quyết sẽ không để yên cho chúng ta ra khỏi Khoái Lạc Lâm. Nhất định lão đã bố trí mai phục.
Thẩm Lãng: - Trong ngoài Khoái Lạc Lâm nhất định có mai phục, bẫy rập chết người. Khi chúng ta còn trong khu rừng này, thì không biết. Chứ chỉ cần ra ngoài một bước, e rằng …
Chu Thất Thất hoảng hốt: - Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để bị vây chết trong Khoái Lạc Lâm này?
Thẩm Lãng thấp giọng: - Con đường duy nhất của chúng ta bây giờ là tìm một chỗ ẩn an toàn, chờ khi trời tối mới … chạy.
Vương Lân Hoa thở dài: - Trong Khoái Lạc Lâm này, có chỗ nào cho chúng ta ẩn thân?
Hùng Miêu Nhi cũng không nhịn được, tiếp lời: - Khắp Khoái Lạc Lâm đều là bẫy rập mai phục. Chúng ta tìm chỗ an toàn ẩn thân ở đâu?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Tôi biết một chỗ an toàn nhất trong Khoái Lạc Lâm, nên mới dọa bọn thám tử kia chạy hết, để họ không thể báo cho lão hướng đi của ta.
Vương Lân Hoa: - Tuy bọn thám tử quanh đây đã chạy, nhưng trước mặt chắc vẫn còn nhiều trạm khác.
Thẩm Lãng: - Chúng ta không đi về trước, mà lui về sau, cứ đường cũ mà lui. Các trạm gác trên những con đường chúng ta vừa đi qua nhất định đã rút. Khoái Lạc Vương tuyệt đối không nghĩ chúng ta sẽ lui về sau.
Chu Thất Thất: - Nhưng chúng ta sẽ lui tới chỗ nào?
Hùng Miêu Nhi: - Đâu là nơi an toàn nhất trong Khoái Lạc Lâm?
Thẩm Lãng cười: - Theo tôi sẽ biết.
Vương Lân Hoa ngửa mặt lên trời thở dài: - Chỉ mong anh tính không sai, chúng ta còn không quá nửa canh giờ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Võ Lâm Ngoại Sử
Cổ Long
Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long
https://isach.info/story.php?story=vo_lam_ngoai_su__co_long