Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mị Cốt Thiên Thành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 67-2: Chuyện Cũ Trước Kia Vạch Trần Bí Mật Lớn (2)
T
hấy Tô Hồng Tụ đi vào phòng khách, Tôn Kha hơi kinh ngạc, lập tức đẩy tầm mắt ra, không nhìn Oanh Oanh nữa.
Bởi vì vừa rồi khóc rống một ít, hốc mắt hơi hồng, đầu mũi nhỏ cũng sụt sịt, vừa nhìn chính là một bụng uất ức.
Tôn Kha thấy Tô Hồng Tụ như vậy, không khỏi oán trách liếc Sở Hiên, Sở Hiên hơi nhíu mày, kể từ khi Tô Hồng Tụ vào phòng, Oanh Oanh vẫn oán hận nhìn nàng chằm chằm.
Sau khi ngồi xuống, mọi người bắt đầu bàn luận lấy bản đồ bảo tàng và binh thư trong hang núi ra như thế nào.
Oanh Oanh kiên trì muốn một mình Tô Hồng Tụ vào động, Tôn Kha hết sức phản đối, nói nhất định phải nghĩ một sách lược vẹn toàn, không thể hành sự lỗ mãng giống như trước.
Chỉ có Sở Hiên, từ đầu đến cuối, không nói lời nào, cuối cùng chuyển sang Tô Hồng Tụ, hỏi nàng: “Ngươi có nghĩ ra biên pháp gì tốt không?”
“Không có!” Tô Hồng Tụ không chút nghĩ ngợi, phản bác, vừa rồi nàng mới bị Sở Hiên làm cho một bụng tức, nào có ý định nghĩ biện pháp gì thay cho Sở Hiên?
“Vậy sao buổi chiều ngươi đi dạo xung quanh, còn trò chuyện vui vẻ với người khác?”
Giọng Sở Hiên không được tốt, Tô Hồng Tụ hơi ngạc nhiên, nghe giọng điệu Sở Hiên, giống như mơ hồ có chút oán giận và vị giấm chua?
Không phải chứ, nàng chỉ nói mấy câu với Tôn Kiệt, Sở Hiên này, cũng không khỏi quá chủ nghĩa nam tử, bức hôn nàng không tính, chẳng lẽ còn muốn tước đoạt cả quyền nàng nói chuyện với nam nhân khác?
“Sao ngươi biết lúc ta đi dạo ta không suy nghĩ? Chỉ có điều ngược lại đúng là nói chuyện với Tôn quản sự rất hợp ý.” Tô Hồng Tụ mím môi nói, nghĩ thầm cho ngươi tức chết, khốn kiếp, không phải ngươi không để cho ta nói chuyện với Tôn Kiệt sao, về sau ta cố tình tìm nhiều cơ hội nói chuyện với Tôn Kiệt.
“Ngươi -” Sở Hiên vừa định phát tác, nhưng lập tức biết mình luống cuống, đè nén tức giận, nói: “Ta thấy cho ngươi thời gian nửa tháng, ngươi cũng nghĩ không ra, vẫn là sáng sớm mai vào động cho ta!”
“Đừng! Ta nghĩ bây giờ, còn không được sao?” Tô Hồng Tụ lập tức khuất phục, giống như trái cầu bị kim đâm xẹp.
Hết cách rồi, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Sau một nén nhang, trong đầu vẫn rỗng tuếch.
Oanh Oanh giống như quan tâm hỏi: “Thái tử phi, có thể có diệu kế gì? Thật ra thì nếu pháp lực của Thái tử phi cao cường như thế, không bằng trực tiếp đi lấy, cần gì phải hoảng hốt như thế?”
Vốn Tô Hồng Tụ đã gấp đến độ xoay quanh rồi, bị Oanh Oanh chọc một kích như vậy, cuối cùng phát tác, quát: “Ba người các ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy, có thể nghĩ ra mới là lạ! Ta vốn bị các ngươi cướp lấy, lấy binh thư và bản đồ bảo tàng cũng là việc nhà các ngươi, có liên quan gì đến ta? Nếu nửa đời sau nhất định phải sống chung một chỗ với người mình ghét, chết là xong hết mọi chuyện!”
Vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Sở Hiên giống như đao nhọn đâm tới.
Tô Hồng Tụ ngước cằm, trừng mắt to mắt nhỏ với Sở Hiên.
Đột nhiên, Sở Hiên sải bước tới, ôm ngang Tô Hồng Tụ lên, đi tới trước phòng chứa củi, lạnh lùng vô tình nói: “Ngươi ở bên trong từ từ suy nghĩ, không cần lo lắng có người nhìn chằm chằm ngươi nữa!” Nói xong, định độc ác nhốt Tô Hồng Tụ vào phòng tối.
Tôn Kha sải bước tới, cản Sở Hiên lại.
Sở Hiên hơi kinh ngạc với việc Tôn Kha công khai cãi lời, mặt lập tức chuyển thành đen sì, tức giận rốt cuộc không cách nào kiềm chế, Tô Hồng Tụ thậm chí cảm thấy gân trên cánh tay hắn mãnh liệt nhảy lên.
Còn Tôn Kha không chút nào khiếp sợ, ánh mắt kiên định, vì vậy hai người giằng co ở đó.
Hồi lâu, Sở Hiên giễu cợt nói: “Tôn Kha, không ngờ chúng ta bạn bè lâu như vậy, lần đầu tiên trở mặt, lại là vì một nữ nhân!” Sau đó cúi đầu nhìn về phía Tô Hồng Tụ đờ đẫn trong ngực, khóe miệng giương lên, cười lạnh nói: “Hồ ly tinh quả nhiên là hồ ly tinh, dễ dàng mê hoặc nam nhân đến đầu óc choáng váng!”
Sở Hiên vừa nói, cũng không biết có phải vì trong lòng giận dữ, lực trên tay một mực không ngừng tăng thêm, đau đến toàn thân Tô Hồng Tụ run lên.
Tôn Kha đau lòng nhìn Tô Hồng Tụ, thân thể càng căng thẳng, hơi do dự, hắng giọng nói: “Sở Hiên, nể tình cảm huynh đệ của ta và ngươi nhiều năm như vậy, không cần làm khó nàng, nếu không...” Tôn Kha nói xong lời cuối cùng, ánh mắt kiên định.
Tô Hồng Tụ hơi kinh ngạc, không ngờ Tôn Kha lại có thể vì nàng mà trở mặt với Sở Hiên, lúc này cảm kích, nước mắt lã chã liếc mắt nhìn Tôn Kha.
Cái nhìn này hoàn toàn rơi vào trong mắt Sở Hiên.
Thân thể Sở Hiên cứng hơn, lửa giận trong mắt hừng hực gần như muốn bắt đầu rực cháy, tròng mắt lạnh lẽo lại nhanh chóng đỏ ửng trong nháy mắt: “Tình huynh đệ? Hừ, nếu ngươi còn nhớ đến tình huynh đệ với ta, thì nên biết, vợ bạn không thể gạt, ngay cả nghĩ, cũng không thể nghĩ!”
Lần này chọc trúng tâm sự của Tôn Kha, mặt Tôn Kha lập tức ửng đỏ, nhưng hắn vẫn không nhượng bộ, vẫn không die nd da nl e q uu ydo n nhúc nhích chặn trước mặt Sở Hiên: “Sở Hiên, ta có cảm tình với nàng, điểm này, ta không phủ nhận, nhưng huynh đệ ta ngươi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không tin ta? Ta tuyệt đối sẽ không tranh giành nữ nhân của ngươi. Ta làm như vậy, chỉ hy vọng ngươi có thể đối xử tốt với nàng một chút!”
Lúc này, bởi vì vẫn bị Sở Hiên ôm chặt trong tay, Tô Hồng Tụ đã đau đến không chịu nổi, không khỏi “Hu” một tiếng khóc lên.
Sắc mặt Sở Hiên lập tức thối giống như đại tiện, cực kỳ khó coi, hắn quét mắt nhìn Tôn Kha chặn trước mặt mình, lại nhìn Tô Hồng Tụ bị mình ôm trong tay, đang hu hu hu khóc không ngừng, lui về sau một bước, cuối cùng thả Tô Hồng Tụ ra.
Thoáng chốc, Tô Hồng Tụ không tự chủ tới gần Tôn Kha, Sở Hiên thấy thế, đưa tay kéo nàng lại, bóp chặt.
“Ngươi buông ta ra! Buông ra!”
Không có ý nghĩa mà vùng vẫy hai cái, Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên nhìn Sở Hiên, oa, ánh mắt hắn nhìn nàng giống như thật sự muốn ăn nàng, khiến người ta sởn tóc gáy, không rét mà run.
Tô Hồng Tụ run rẩy, thật sự không có cách nào, đành phải theo sức tay của Sở Hiên, ngoan ngoãn bị hắn kéo về phía sau.
Mặc dù tránh không thoát Sở Hiên, Tô Hồng Tụ vẫn làm bộ đáng thương, quăng ánh mắt cầu cứu về phía Tôn Kha, không ngờ ánh mắt này không đánh lên Tôn Kha, ngược lại vừa đúng đánh lên Oanh Oanh bên cạnh vẫn đang chằm chằm nhìn nàng.
Tô Hồng Tụ nhìn Oanh Oanh, lại nhìn Tôn Kha, rồi lại nhìn Oanh Oanh, đột nhiên nhanh trí, hô lớn một tiếng: “Ta nghĩ ra cách!”
Đôi mắt Sở Hiên lập tức sáng ngời, quay đầu không chớp mắt nhìn thẳng vào Tô Hồng Tụ.
Giây phút này, Tô Hồng Tụ sớm đã quên vừa rồi mình uất ức đến cỡ nào, dương dương đắc ý mà nói: “Là thế này, hai con quái vật đều là giống đực, lại bị nhốt trong động bao năm qua, nhất định muốn giống cái rồi. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần thổi chút hương kích thích tình dục vào, lại để cho một mỹ nữ đi vào dẫn dắt chúng rời đi, ta có thể vào động lấy bản đồ bảo tàng và binh thư cho ngươi rồi!”
Khi Tô Hồng Tụ nói đến hai chữ mỹ nữ, mắt cũng không nháy, nhìn chằm chằm vào Oanh Oanh.
Mặt Oanh Oanh trắng bệch, đang định mở miệng nói gì, Sở Hiên nhìn theo ánh mắt Tô Hồng Tụ, vừa đúng lúc liếc thấy Oanh Oanh, lập tức hạ lệnh như đinh chém sắt: “Cứ làm như vậy, Oanh Oanh, ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai vào động cùng phu nhân.”
Như thế tốt rồi, chỉ thấy vẻ mặt tức giận của Oanh Oanh, quả là sắp thành màu gan heo.
Tô Hồng Tụ không thèm quan tâm để ý đến nàng ta, ngâm nga khúc ca nhỏ đi qua bên cạnh nàng ta.
Đáng đời! Ai bảo vừa rồi nàng ta vẫn cứ xúi giục Sở Hiên để một mình nàng vào trong động, bây giờ, ha ha, thảm chứ? Không ngờ chứ? Coi như nàng thật sự chết trong động, cũng sẽ không bỏ qua die nda nle equ ydo nn cho nữ nhân ác độc này, chết cũng phải kéo nàng ta chịu tội thay!
Sau khi dứt khoát quyết định, Sở Hiên và Tôn Kha lục tục rời đi, lưu lại Tôn Kiệt hỗ trợ Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ nhìn xung quanh bốn phía, cầm bút mực và giấy tuyên thành Sở Hiên chuẩn bị trước đó, nằm trên mặt đất bắt đầu vẽ chữ như gà bới.
“Phu nhân, phù chú này có tác dụng gì?” Tôn Kiệt chờ sau khi bọn Sở Hiên đi, đi tới bên cạnh hỏi Tô Hồng Tụ.
“Cái này là bùa hộ thân, có thể dùng để chống đỡ pháp lực của yêu vật trong động.”
“Yêu vật? Hóa ra nhốt trong động là yêu vật?”
“Dĩ nhiên, nếu là mãnh thú bình thường, không ăn không uống, sao có thể sống trong hang núi nhiều năm như vậy?” Tô Hồng Tụ vừa nói, vừa sột sột soạt soạt vẽ xong mấy chục tấm phù chú.
“Phu nhân có bao nhiêu phần trăm chắc chắn có thể lấy được bản đồ bảo tàng và binh thư?” Tôn Kiệt đứng sau lưng Tô Hồng Tụ, mặt lo lắng hỏi.
“Không biết, ước chừng một hai thành.” Vừa nhắc tới đây, Tô Hồng Tụ lại buồn bực, vừa rồi mặc dù nàng nói chắc chắn, lòng tin tràn đầy, nhưng đều là giả bộ cho Sở Hiên nhìn, mục đích chính là vì kéo Oanh Oanh xuống nước.
“Tôn quản sự, ta là yêu không phải người, ngoại trừ trên Tru Tiên đài, ta sẽ không chết.”
Nhìn Tôn Kiệt vô cùng lo lắng, chân mày cũng nhíu lại, Tô Hồng Tụ ấm áp trong lòng, vỗ bờ vai an ủi hắn.
“Phu nhân, ngài không có việc gì, cho dù như thế nào Tôn mỗ cũng sẽ bảo vệ phu nhân chu toàn.” Tôn Kiệt cúi đầu nói, đột nhiên đỏ mặt lên, vội vàng lúng túng tránh ra, đi đốc thúc thủ hạ của hắn làm việc.
Nghe Tôn Kiệt nói như vậy, ngực Tô Hồng Tụ ấm áp, không ngờ, khi nàng thật sự nguy hiểm tính mạng, tính mạng nguy nan, người chính thức bên cạnh nàng, hết sức cứu giúp nàng, không phải Sở Dật Đình nàng luôn ngày nhớ đêm mong, mà là Tôn Kha và Tôn Kiệt nàng luôn không vừa mắt.
Tô Hồng Tụ xoay người sang, định nói cám ơn với Tôn Kiệt, Tôn Kiệt đã đi xa.
Chỉ chớp mắt đến buổi tối, sau khi dùng bữa xong, Tô Hồng Tụ dặn dò Thúy nhi chuẩn bị cánh hoa, nàng thoải thoải mái mái thả cánh hoa vào nước ấm để tắm, sau đó lười biếng lên giường.
Thúy nhi nâng một bàn bao tử vịt, nói là làm bữa khuya cho Tô Hồng Tụ, khiến Tô Hồng Tụ cảm động, hốc mắt đỏ lên.
Trừ Sở Hiên, những người khác ở Thải Hoa lâu đối xử vô cùng tốt với nàng.
Tô Hồng Tụ đang ăn đến vui mừng, Thúy nhi ở bên cạnh buồn buồn không vui nói: “Phu nhân, buổi chiều nô tỳ die~nda4nle^qu21ydo^n làm đúng theo cách phu nhân nói đi tìm Tôn quản sự, nhưng Tôn quản sự vốn không để ý đến nô tỳ.”
Bao tử vịt trong miệng Tô Hồng Tụ cũng thiếu chút nữa phun ra ngoài, nàng chỉ thuận miệng nói một chút, nào biết Thúy nhi lại cho là thật.
Tô Hồng Tụ ấp úng, khuyên giải Thúy nhi: “Đừng nản chí! Lần này không được, ngươi có thể đợi lần sau, giả bộ ngã nhào không được, lần sau ngươi có thể thử chuốc say hắn.”
“Thế này, phu nhân, đây thật sự là một ý kiến hay, tửu lượng của Tôn quản sự không tốt.”
Thúy nhi vui mừng nhướn mày, xoay người vội vã rời đi, có phải định đi chuốc say Tôn Kiệt.
Còn lại một mình Tô Hồng Tụ nằm trên giường, chán đến chết, đạp đạp hai chân.
Ánh sao lóe lên trên bầu trời đêm yên tĩnh, ánh trăng như lụa, nhẹ nhàng như sương mù chiếu nghiêng lên người Tô Hồng Tụ, mập mờ mà đa tình.
Tô Hồng Tụ nhắm mắt lại cảm nhận gió đêm dịu dàng vuốt ve, lúc này tiếng nhạc khe khẽ theo gió bay đến bên tai, tiếng nhạc đẹp thê lương mà dịu dàng, dường như hơi quen thuộc, Tô Hồng Tụ tò mò trong lòng, rốt cuộc là ai? Hơn nửa đêm không ngủ, ở bên ngoài thổi sáo?
Không khỏi xuống giường đi về phía tiếng sáo.
Xa xa, nơi giàn nho, Tôn Kha hơi cúi đầu, khóe miệng dán lên một cây sáo ngọc mà xanh biếc, ánh mắt mê ly mà cô đơn.
Nàng đã từng nghe bài sáo Tôn Kha thổi, khi nàng còn nhỏ, mỗi lần buổi tối ngủ không yên, Hồ Cửu ca sẽ hừ hừ điệu nhạc như vậy dỗ nàng ngủ.
Tô Hồng Tụ lắng nghe, không khỏi ngâm nga hát lên cùng Tôn Kha.
Vô ngôn đáo diện tiền, dữ quân phân bôi thủy.
Thanh trung hữu nùng ý, lưu xuất tâm để túy.
Bất luận oan hoặc duyến, mạc thuyết hồ điệp mộng.
Hoàn nhĩ tử sinh thử thế, kim sinh kim thế, song song phi khứ, vạn thế thiên sinh khứ. *
(*) Lời bài hát: Lương Chúc
Ngâm nga, Tô Hồng Tụ cách Tôn Kha càng ngày càng gần, càng lúc càng gần.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mị Cốt Thiên Thành
Du Gia Tiểu Kiều
Mị Cốt Thiên Thành - Du Gia Tiểu Kiều
https://isach.info/story.php?story=mi_cot_thien_thanh__du_gia_tieu_kieu