Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khai Quốc Công Tặc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 1 - Chương 97: Hồng Trần (13)
- P
hù!
Những người tới xem nghe được câu này, cuời phun cả rượu trong mồm ra. Vốn cho rằng ông già vì thương con gái, làm loạn lên một hồi, lại vì một chút tiền bạc cho riêng mình.
- Cha!
Đỗ Quyên không nhịn được nữa, dậm dậm chân, như trốn chạy rời khỏi khán đài. Mấy vị đương gia còn lại ngơ ngác nhìn nhau, nhìn nhau hồi lâu cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, vẻ mặt khinh miệt.
- Lời này cũng có lý!
Trương Kim Xưng gần đây uống rượu nhiều đến mức hôn thiên ám địa, rõ ràng có chút không tỉnh táo. Biết Đỗ Ba Lạt gây sự vô lý, vẫn quyết định ra mặt thay huynh đệ.
- Thế này đi, để hai người bọn họ đều mang một vật đáng giá nhất ra cho ngài. Bất luận ai thắng ai thua, ngài đều không thiệt!
- Ừ, ta thấy chủ ý này được!
Đỗ Ba Lạt ngẫm nghĩ một lát, buồn bực gật đầu.
Hai tên thanh niên vận sức chờ bộc phát cũng tức giận không kém, nhưng vì nể mặt Đại đương gia, không thể nổi đóa lên được, đành phải đi tới bên cạnh Đỗ Ba Lạt, hỏi theo thứ tự:
- Ngài hi vọng chúng ta lấy cái gì ra đặt cược, ngài nói đi!
- Ngài muốn gì, xin cứ nói, đừng vòng vo nữa!
- Ta muốn....
Đỗ Ba Lạt nhe ra đầy mồm răng vàng khè, cười ha hả nhìn Trình Danh Chấn:
-Tiểu tử, ngươi sinh ra đã có một cái xác đẹp, ta thấy thích. Nếu ngươi thua, thì làm con nuôi ta vậy. Đỡ để Đỗ Quyên gả cho người rồi, một người bên cạnh ta để nói chuyện cũng không có!
Trình Danh Chấn bật cười ha hả, lạnh đạm nói:
- Cũng được, nhưng ta phải hỏi ý cha mẹ thân sinh của ta trước. Nếu họ không đồng ý, tha thứ cho ta không dám tự quyết!
Phụ thân hắn bị đày tới biên ải sung quân, đã nhiều năm bặt vô âm tín rồi. Vì thế lời này căn bản là vĩnh viễn sẽ không thực hiện lời hứa. Nhưng Đỗ Ba Lạt lại không biết rõ ngọn ngành, cao hứng mặt mày hớn hở cười, đưa tay vuốt râu:
- Được, được, thế nào cũng không để cha mẹ thân sinh của ngươi chịu thiệt. Đến lúc đó ta sẽ đẩy một xe lễ vật cho họ, đảm bảo họ không nói nên lời!
Đây thực là đem cướp con người thành mua bán rồi! Mọi người nghe xong nhíu mày, Đỗ Ba Lạt lại dương dương tự đắc. Xử xong bên Trình Danh Chấn, ông lại quay đầu về phía một người tham gia đấu võ khác. Bát đương gia Lưu Triệu An sợ Lão Bất Tử vô liêm sỉ này, sợ rằng ông ta trước mặt mọi người sẽ lại đưa ra điều kiện gì đó mà mình khó có thể chấp nhận, tranh trước một bước, lớn tiếng hô:
- Nếu ta thua, sẽ chia cho con rể người một nửa số huynh đệ dưới trướng. Dù sao thì con rể cũng là của ông, con gái cũng là của ông, thế nào thì cũng không chịu thiệt!
- Vậy thì liên quan gì đến ta....
Lời phản bác này như phi ra từ trong mồm, nói được một nửa, Đỗ Ba Lạt mới ý thức đến ánh mắt trừng trừng của mọi người xung quanh, liền đưa tay xoa xoa gáy, cười hớn hở nói:
- Cũng đúng, cùng lắm thì ta bảo con rể ta lấy bộ khúc đó tặng lại cho ta. Dù sao thì nó cũng không có kinh nghiệm gì, chắc chắn cũng không dẫn dắt được nhiều người như vậy!
- Tốt lắm, tốt lắm, lão Tam, quyết định như vậy đi!
Thực sự không đành lòng nhìn lão huynh đệ ngoan ngoãn khoe cái xấu như thế, Nhị đương gia Tiết Tụng lớn tiếng khuyên bảo, đưa tay lôi Đỗ Ba Lạt đi, ý bảo cuộc đấu võ có thể bắt đầu được rồi. Trương Kim Xưng vừa mới lệnh cho người đánh chiêng, Trình Danh Chấn lại có chuyện, khoát khoát tay áo, lón tiếng nói:
- Có thể, có thể đợi chút không. Ta có lời muốn nói!
- Có rắm mau đánh đi!
Lưu Triệu An đã bị Đỗ Ba Lạt chọc cho phát điên lên, trừng mắt nhìn Trình Danh Chấn, hung tợn nói.
- Ta không có ngựa, chúng ta chỉ có thể xuống đài tỷ thí. Ngươi không thể cưỡi ngựa, hãy để ta bộ hành tiếp chiến!
Trình Danh Chấn cũng không tức giận, cười nhạo đề xuất.
- Tất nhiên rồi!
Lưu Triệu An vô cùng khinh miệt nhìn hắn một cái, lớn tiếng đồng ý.
Thấy hai người đã đạt được thỏa thuận, Trương Kim Xưng cười gật đầu. Trên khán đài lại một hồi chiêng nữa vang lên, mấy trăm lâu la chạy đến đài, làm sạch khu đài lần nữa. Đám đông giành ra một khoảng trống đủ để giao thủ, hai đương sự cũng chuẩn bị xong. Một đông một tây, chắp tay chào nhau.
Nhìn thấy binh khí của hai bên, sân bãi lại một phen hỗn loạn. Bát Đương gia sau khi là Lục Lâm hào kiệt, bên người luôn mang theo cây giáo dài trượng tám. Kẻ được mệnh danh là hậu nhân nhà tướng Trình Danh Chân thì lại không mang theo bất cứ thứ binh khí nào hắn từng chơi qua ở bên hồ, chỉ vẻn vẹn mang có một thanh hoành đao, ngờ nghệch bước lên võ đài.
- Rốt cuộc ngươi có muốn tỉ thí không?
Lưu Triệu An bị chọc đầu to như cái đấu, trừng mắt hỏi. Y từng nghiên cứu tỉ mỉ con đường võ nghệ của Trình Danh Chấn, cho rằng biểu hiện của đối phương bên bờ hồ dù là giả vờ, nhưng bản lĩnh thật sự cũng rất có hạn. Bất luận là hoa thương hay là mạch đao, gặp giáo dài của mình, đảm bảo trong vòng mười chiêu, có thể giải quyết trận đấu. Nhưng Trình Danh Chấn lại chọn ngay hoành đao, cái thứ ngắn ngủn này so với trường giáo của mình căn bản không thuộc một đẳng cấp, mình cho dù là thắng một cách sảng khoái, cũng sẽ bị người đời cười thắng không nhờ võ.
- Đổi cái dài đi, đổi cái dài đi!
Tuy biết Trình Danh Chấn này không hi vọng, mọi người vẫn nhắc nhở hắn không vì binh khí mà chịu thiệt. nếu không ba chiêu hai kiểu là kết thúc, người ta làm sao mà xem cho đã được?
- Bát đương gia cứ việc tới đây!
Trình Danh Chấn lúc này lại quật cường, lắc nhẹ hoành đao, ngạo nghễ đáp lại.
Thái độ như vậy, khiến người ta làm sao có thể chịu đựng cho được. Lưu Triệu An tức giận hét lớn một tiếng,
- Muốn chết!
Cất bước giương giáo, đâm về hướng chỗ ngực Trình Danh Chấn. Lúc này nếu đâm thật, tuy không vi phạm quy tắc không làm tổn thương sinh mạng, Trình Danh Chấn cả đời này cũng trở thành phế nhân. Thấy Trình Danh Chấn đãđịnh máu vương tại trận, những người đến xem cá biệt nhắm mắt lại theo bản năng.
Hơn nửa giờ, không có tiếng kêu thảm thiết truyền từ trong sân đấu đến. Ngược lại lại là một hồi âm thanh trầm trồ khen ngợi trời long đất lở vang lên. Những người xem bỏ lỡ mất cơ hội vội vàng mở trừng hai mắt, chỉ thấy Trình Danh Chấn vốn phải treo trên đầu giáo nay lại giống như Hoa Hồ Điệp, đảo vòng quanh ngọn giáo của Lưu Triệu An. Uy lực của ngọn giáo trượng tám tuy lớn, trái một giáo, phải một giáo lại rơi vào không trung, căn bản không thể đả thương đến Trình Danh Chấn tí nào.
Lần này, mọi người cuối cùng đã nhìn rõ. Võ nghệ của Trình Danh Chấn chưa chắc đã cao, bản lĩnh chạy trốn thì quả thật không tồi. Hắn mặc áo ngắn, quần dài, đi giày nhanh, hoành đao trong tay lại nhẹ tênh không trọng lượng, cho nên tránh né vô cùng nhanh nhẹn. Mà Bát đương gia Lưu Triệu An cố ý mặc giáp hộ cầm binh khí dài, hành động ngu hơn rất nhiều, một giáo hết sức đâm, giáo tiếp theo lại phải cách mấy hơi thở mới có thể lại đâm tiếp. Cũng may là đuôi giáo dài hơn hoành đao rất nhiều, cho nên y không đả thương được Trình Danh Chấn, màmột hồi đối phương cũng không thể tiếp cận thân thể của y được.
Thất Đương gia Đỗ Quyên thì đã chuẩn bị xong, khi đấu võ kết thúc sẽ thừa dịp hỗn loạn chạy trốn, chỉ là không yên tâm cho an nguy của Trình Danh Chấn, mới đứng ngoài vòng đám đông len lén nhìn vào. Thấy Trình Danh Chấn chỉ tránh tới tránh lui lại không thể trả đòn, tim thắt lại như mì vằn thắn, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra khỏi cổ họng.
- Trình huynh đệ hình như chân tay nhanh nhẹn hơn rất nhiều!
Liên tỷ không hiểu võ nghệ vội bình luận với Đỗ Quyên, mà cũng chăm chú xem hơn bất cứ ai. Cô kinh ngạc phát hiện, Trình Danh Chấn khắp người mệt mỏi dã rời của ngày xưa không thấy đâu nữa, dưới ánh giáo trùng trùng, động tác hắn gọn gàng linh hoạt như cá trong áo. Mà Bát Đương gia võ thuật tinh thông, ngày càng thiếu kiên nhẫn, ngày càng mất phong độ, chiêu giáo đã từ đâm chuyển thành quét ngang, thật chỉ là ỷ binh khí dài bắt nạt người.
- Lão Bát làm hơi quá rồi!
Các đương gia trên khán đài đều là người mắt sáng, rất nhanh sẽ phát hiện ra sự việc đã mất kiểm soát. Mũi giáo dài đến ba thước, hai bên lưỡi sắc, nếu chuyển từ đâm sang lia ngang, chỉ cần một chiêu trúng vào Trình Danh Chấn, người niên thiếu sẽ thành xác chết nằm trên đất. Nhưng đấu đến thời điểm này, ai cũng không thể nhúng tay vào nữa, đành trơ mắt nhìn Trương Kim Xương, kì vọng ông đưa ra quyết định.
Ánh mắt Trương Kim Xưng lại không để ý đến xung quanh một tí nào, hai mắt cứ dán lấy hai người đang đấu võ, lớn tiếng hoan hô:
- Hay, tiểu tử giỏi. Người đâu, nổi trống trợ uy cho ta, để bọn họ tăng thêm sức lực!
Tiếng nói vừa dứt, tiếng trống vang lên: Tùng, tùng, tùng như tiếng sấm rền thúc giục người nhiệt huyết sôi trào. Dương Công Khanh và Vương Đương Nhân nhìn nhau, trong lòng thầm kêu không ổn, có lòng nhắc nhở Lưu Triệu An trong trận chú ý khống chế tình hình, đâu còn kịp nữa.
Chỉ thấy hai người trong trận nghe thấy tiếng trống lập tức biến thành hai con báo, ra tay không niệm chút tình nào. Lưu Triệu An một giáo đâm hụt, một giáo quét ngang, xé gió bay thẳng tới chỗ hiểm của Trình Danh Chấn. Nói thì chậm, lúc đó thì nhanh, đúng vào lúc ngọn giáo sắp chém vào người, Trình Danh Chấn đột nhiên tăng tốc chạy nhanh lên trước mấy bước, tránh khỏi phạm vi ngọn giáo, tay phải dùng sức nghiêng xuống đẩy ngọn giáo một cái, cả người lăng lên không trung.
- Hắn ta dùng đao tay trái!
Quần chúng đến xem giờ mới phát hiện ra điều dị thường trong sân, không biết lúc nào, hoành đao của Trình Danh Chấn đã đưa sang tay trái thân hình mạnh mẽ trên không trung như một con chim ưng săn mồi, lướt qua trên đầu Bát đương gia Lưu Triệu An.
Người rơi, đao thu, tất cả mọi người chết điếng tại trận, tiếng trống đột nhiên ngừng lại.
Bát đương gia Lưu Triệu An ngạc nhiên xoay người, ngây ra, trường giáo rơi xuống đất, một tiếng “leng keng” vang lên.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khai Quốc Công Tặc
Tửu Đồ
Khai Quốc Công Tặc - Tửu Đồ
https://isach.info/story.php?story=khai_quoc_cong_tac__tuu_do