Võ Lâm Ngoại Sử epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 92: Hồi 38 – Anh Hùng Can Đảm (4-Cuối)
hẩm Lãng dìu Chu Thất Thất, quay người bước đi, không quay đầu lại.
Chu Thất Thất thở dài: - Em không hiểu, lão tốt với anh như vậy, sao cứ phải giết anh?
Thẩm Lãng buồn bã trả lời: - Vì lão không có chọn lựa nào khác. Anh cũng vậy, không có chọn lựa nào khác... Đó là cái bất lực của anh hùng. Từ cổ chí kim, anh hùng sinh ra thường đối nghịch với nhau.
Chu Thất Thất: - Anh hùng? Người như lão mà cũng là anh hùng sao?
Thẩm Lãng nghiêm nghị: - Mặc dù lão gian ác hiểm độc, nhưng không thể nghi ngờ cũng là một anh hùng.
Chu Thất Thất lẩm bẩm: - Anh hùng … anh hùng … có lúc em thật không hiểu hai chữ ‘anh hùng’, ai có thể giải nghĩa rõ ràng...
Thẩm Lãng nhìn nàng mỉm cười: - Chỉ sợ không ai giải thích được...
Họ đã đi quá tầm mắt của Khoái Lạc Vương. Vương Lân Hoa, Chu Thất Thất, và Hùng Miêu Nhi, đều nhấc chân không nổi, cả người như có ngàn cân níu lại.
Chu Thất Thất: - Thẩm Lãng, mau kiếm nước cho em uống... Em chắc chết khát tới nơi rồi.
Hùng Miêu Nhi cười mỉm: - Thẩm Lãng thì sướng rồi, vừa được uống một chén rượu...
Chu Thất Thất: - Anh ghen sao?
Hùng Miêu Nhi cười ha hả: - Sao lại ghen? Cao hứng thì đúng hơn... Bằng hữu của mình anh hùng, ngay cả đối thủ cũng một lòng kính trọng,... sao tôi lại ghen?
Chu Thất Thất cười: - Miêu Nhi, anh thật là một người bạn tốt! Nếu tôi có em gái xinh xắn, sẽ gả cho anh ngay.
Hùng Miêu Nhi cười hì hì: - Nhưng nàng không có em gái, xem ra tôi phải chờ đến khi Thẩm Lãng cùng nàng sinh ra nữ hài nhi.
Chu Thất Thất đỏ mặt gắt: - Đúng là miệng mèo ngửi không vô...
Vương Lân Hoa cáu kỉnh: - Giờ này mà còn giỡn được, bội phục bội phục …
Hùng Miêu Nhi: - Ngươi biết mốc gì, giờ mới là thời điểm cần nói giỡn.
Vương Lân Hoa mỉa mai: - Còn không mau chạy, cái lưỡi đao của Khoái Lạc Vương chẳng phải trò đùa. Tại hạ không còn kiên nhẫn chờ các vị nữa, chắc phải đi trước một bước.
Thẩm Lãng trầm giọng: - Chúng ta bây giờ như tên hết đà, nếu ráng chạy, chỉ sợ chưa được bao xa đã quỵ. Càng chạy nhanh, càng mau mất sức...
Vương Lân Hoa thở dài: - Lời này tuy không sai, nhưng chúng ta chỉ có một canh giờ.
Thẩm Lãng: - Chỉ cần khôn khéo sử dụng, một canh giờ cũng không phải là ngắn.
Vương Lân Hoa: - Như vậy, bây giờ …
Thẩm Lãng: - Bây giờ cái quan trọng nhất là phải tìm cho ra cái dòng suối nhỏ kia, uống cho no một bụng, chỉ cần không khát, đói bụng còn có thể nhịn nổi.
Khoái Lạc Vương tay cầm chén rượu, tay vuốt râu, … ngồi xuất thần.
Một thiếu niên trong trang phục đen tuyền chạy đến quỳ trước mặt lão, thở hổn hển: - Khải bẩm vương gia, thuộc hạ đã thấy bọn Thẩm Lãng.
Khoái Lạc Vương nhíu mày: - Nói mau!
Thiếu niên áo đen: - Thuộc hạ cùng hai mươi chín huynh đệ, vâng lệnh vương gia tìm chỗ ẩn thân, có người nằm trong bụi cỏ, có người bò ở ngọn cây, có người …
Khoái Lạc Vương nổi cáu nạt lớn: - Những cái này không lẽ ta không biết, ngắn gọn...
Thiếu niên áo đen cúi đầu: -Thuộc hạ nhìn thấy bọn họ đi hết muốn nổi, nhưng Thẩm Lãng... tinh thần cũng như thể lực của hắn vẫn còn sung mãn, chẳng có biểu lộ nào khác thường.
Khoái Lạc Vương nắm chặt tay: - Tiểu tử Thẩm Lãng này đơn giản chẳng phải là người.
Ngưng chút, rồi hỏi tiếp: - Còn Hùng Miêu Nhi?
Thiếu niên áo đen: - Hùng Miêu Nhi tuy rất mệt mỏi, nhưng vẫn cứ đùa giỡn cùng thiếu nữ họ Chu. Thuộc hạ không nghe được họ nói gì, nhưng họ nói nói cười cười trông rất vui vẻ.
Khoái Lạc Vương cau mày: - Họ không vội vàng chạy sao?
Thiếu niên áo đen: - Họ cứ từ từ mà đi, chẳng có vẻ chi gấp gáp.
Khoái Lạc Vương vỗ bàn: - Thật lợi hại! Thẩm Lãng, ngươi không hổ là đối thủ hàng đầu của ta.
Một thiếu nữ bên cạnh lão tỏ vẻ không hiểu: - Đi từ từ có gì lợi hại?
Khoái Lạc Vương thở dài: - Với thể lực của họ bây giờ, nếu lấy toàn lực mà chạy, sẽ ngã ngay, chẳng cần một canh giờ. Trong tình huống này, trừ Thẩm Lãng, ai cũng sẽ liều mạng chạy.
Cô gái kia cúi đầu than: - Đối thủ như Thẩm Lãng thật đáng sợ.
Khoái Lạc Vương cả giận hét: - Ngươi quên đối thủ của hắn là ai?
Cô gái kia kinh hãi: - Dạ dạ... tuy hắn lợi hại, sao so được với vương gia?
Khoái Lạc Vương im lặng hồi lâu, rồi lại hỏi: - Họ đang đi hướng nào?
Thiếu niên áo đen: - Dường như về dòng suối.
Khoái Lạc Vương bật cười hăng hắc: - Thẩm Lãng, tới gần dòng suối ngươi sẽ biết lợi hại của bổn vương.
Tiếng nước suối rào rào từ xa truyền tới.
Chu Thất Thất nhảy cẫng lên hò reo: - Đến rồi, cũng may nơi này có dòng suối nhỏ.
Vương Lân Hoa trầm giọng: - Nếu Khoái Lạc Vương cho người mai phục nơi dòng suối, chúng ta chẳng khác gì đang chui đầu vào rọ.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Trong vòng một canh giờ, lão nhất định sẽ giữ lời hứa, không ra tay ám hại bọn ta. Tuy lão chẳng phải quân tử, nhưng chuyện này có thể tin được.
Hùng Miêu Nhi: - Tại sao?
Thẩm Lãng tủm tỉm: - Vừa rồi tôi lấy nghĩa anh hùng đãi lão, lão nhất định sẽ không chịu mang tiếng ‘thất’ anh hùng. Huống chi lão đang muốn mượn cái tình cảnh hiện thời để biểu dương thủ đoạn, muốn chúng ta tâm phục khẩu phục mà chết.
Gương mặt Chu Thất Thất đột nhiên ảm đạm mây mù: - Lão có bỏ độc trong nước không?
Vương Lân Hoa: - Chúng ta có thể yên tâm, nước trong thế này, không có độc.
Hùng Miêu Nhi cười hinh hích: - Dính dáng tới độc dược, Vương Lân Hoa là đệ nhất thiên hạ, lời của hắn không thể không tin.
Chu Thất Thất lại thở dài: - Nhưng em có linh tính lão sẽ không để cho ta uống nước suối này. Tuy các anh mạnh sức, nhưng em là gái, có được cái trực giác kỳ lạ trời ban.
Hùng Miêu Nhi cười khổ: - Hy vọng lần này trực giác của nàng... mất linh...
Mọi người bước nhanh tới. Dòng nước lặng lẽ trôi, không chút bất thường. Hùng Miêu Nhi vỗ tay hoan hô ầm ĩ, chạy xuống lấy tay vốc nước lên định uống...
Đột nhiên ở phía thượng nguồn có tiếng cười khanh khách: - Con heo nhỏ, coi kìa... nước cưng tắm lại có người muốn uống...
Hùng Miêu Nhi cả kinh quay đầu nhìn.
Phía xa có ba mục nữ đang nhìn hắn vỗ tay cười hì hì. Mấy chục con heo mập ủn ỉn đang bì bõm nghịch nước... Ngoài ra, còn có bò, dê, gà, vịt, chó... cùng nhau bơi lội tung tăng dưới dòng nước trong...
Hùng Miêu Nhi giận dữ, nhảy tưng lên, vẩy hết nước trong tay ra, mắng lớn: - Khốn kiếp, đồ khốn kiếp!
Các mục nữ vỗ tay cười hớn hở, lại còn cùng nhau nghêu ngao ca hát: - Khoái Lạc Vương, mưu kế cao... Tiểu Thẩm Lãng, trên đường lui, mắt thấy nước, không uống được... Hùng Miêu Nhi, vừa tức giận, vừa đá chân, hận Thẩm Lãng...
Chu Thất Thất thở dài: - Em nói có sai đâu.
Hùng Miêu Nhi nghiến răng ken két, giơ chân nắm tay đấm đá lung tung: - Ác tặc, súc sinh!
Chu Thất Thất cười khổ: - Thất đức như vậy lão cũng nghĩ ra,... thua luôn!...
Vương Lân Hoa sững sờ một lúc, rồi thủng thỉnh cúi người lấy tay vốc nước uống... còn uống thật nhiều, đầy một bụng.
Chu Thất Thất giật mình: - Anh,... ngươi … ngươi dám uống nước này sao? Trong nước này có cả nước tiểu của đám súc sinh kia, ngươi có biết không?
Vương Lân Hoa đứng lên, thần sắc không thay đổi, chậm rãi nói: - Nếu giữa sa mạc mà có nước tiểu uống cũng không tệ.
Chu Thất Thất: - Nhưng … nhưng ngươi … ngươi thật …
Vương Lân Hoa lạnh nhạt: - Đại trượng phu phải biết tùy lúc khuất thân. Hoài Âm Hầu ngày xưa có thể lòn váy đàn bà, sao Vương Lân Hoa lại không thể uống chút nước tiểu... Đợi đến khi khát quá, muốn uống ít nước tiểu cũng không có sức...
Chu Thất Thất kéo Thẩm Lãng xỉa ngón tay vào ngực chàng: - Thẩm Lãng, anh... anh mà dám uống cái thứ nước này, thì em... em không thèm dòm ngó gì tới anh nữa...
Thẩm Lãng thở dài: - Sức anh còn chịu được, anh chỉ sợ sức em...
Chu Thất Thất dậm chân: - Em thà chết chứ không uống.
Hùng Miêu Nhi cũng thở dài sườn sượt: - Tôi cũng không có nổi cái bản lãnh này, không dám uống...
Thẩm Lãng suy nghĩ một chút rồi thấp giọng: - Bây giờ, chúng ta cứ đi dọc theo con suối này, không cần che giấu. Bọn chúng có thấy cũng sẽ không thể đoán chúng ta muốn làm gì.
Vương Lân Hoa: - Chớ quên, thời gian đã không còn bao nhiêu.
Khoái Lạc Vương cứ từng chén uống mãi không ngừng.
Lại có một thiếu niên áo đen chạy tới, làm lễ, rồi báo cáo: - Khải bẩm vương gia, bọn họ đã đến bên bờ suối.
Khoái Lạc Vương cười khanh khách: - Chỉ tiếc ta không thấy được bản mặt của họ, nhất định rất... đẹp mắt … đẹp đến buồn cười.
Thiếu niên áo đen cười theo: - Hùng Miêu Nhi quả nhiên giận đến quơ tay đá chân chửi um trời, cô gái họ Chu nước mắt thiếu điều chảy dài, ngay cả Thẩm Lãng cũng như ngây như dại.
Khoái Lạc Vương cười dài: - Ai có thể đoán ra diệu kế của bổn vương. Bọn họ mắt thấy nước muốn uống, lại không thể uống, ắt không dễ chịu chút nào.
Thiếu niên áo đen cười nói tiếp: - Buồn cười là cái gã công tử mặt trắng, ngay cả nước tiểu cũng uống, hơn nữa …
Khoái Lạc Vương thất thanh: - Vương Lân Hoa uống nước sao?
Thiếu niên áo đen giật nẩy, ngập ngừng: - Hắn … hắn uống không ít.
Khoái Lạc Vương vỗ bàn thở dài: - Khá lắm! Vương Lân Hoa, không ngờ hắn là người ẩn nhẫn như vậy! Xem ra người này cũng lợi hại không kém, ta không thể coi thường hắn.
Thiếu nữ bên cạnh lão khẽ hỏi: - Tiểu tử này ngay cả nước tiểu cũng uống, sau làm được gì?
Khoái Lạc Vương quát lớn: - Ngươi biết cái gì! Lúc tàn nhẫn có thể tàn nhẫn, lúc cần nhịn có thể nhịn, người làm được những chuyện ấy mới lợi hại. Cái khuyết điểm lớn nhất của Thẩm Lãng là cái da mặt của hắn chưa đủ dầy, tâm hoàn toàn không độc, khó làm nên đại sự. Nếu luận về những điểm này, hắn không sánh được với Vương Lân Hoa.
Lão ngửa đầu nhìn trời ưu tư: - Nếu là bổn vương trong tình huống đó,... ta cũng uống.
Các thiếu nữ cúi đầu, không ai dám lên tiếng.
Một thiếu niên áo đen khác chạy nhanh vào, làm lễ: - Khải bẩm Vương gia, bọn họ lại đi về phía trước.
Mắt Khoái Lạc Vương sáng rực, vội hỏi: - Lần này họ đi ra sao?
Thiếu niên áo đen: - Bọn họ đi dọc theo dòng suối, lại còn đi rất là chậm rãi.
Khoái Lạc Vương thất thanh: - Bọn họ không ẩn nấp?
Nhìn chiếc đồng hồ cát bên cạnh, lão cau mày: - Thời gian đã quá một phần tư, họ không hối hả chạy?... Thẩm Lãng... tiểu tử Thẩm Lãng, ngươi lại định giở trò gì?
(Hết hồi 38)
Võ Lâm Ngoại Sử Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long Võ Lâm Ngoại Sử