Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tuyệt Ái Nô Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 96: Công Chúa Cùng Công Chúa Thật Khác Biệt
C
ứ như vậy sóng gió qua đi, Mặc Uyên thu hồi ánh mắt lạnh lùng, ôm chặt thân hình nhỏ nhắn đang yên lặng không nói gì ở trong lòng, xoay người đi về phía sau. Đằng sau, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu nhỏ, là thanh âm có chút chần chừ của Uất Trì Tuyết: “Chờ một chút…”
Cả người tỏa ra một loại quý khí tự nhiên, Uất Trì Tuyết một lần nữa đến trước mặt bọn họ, cặp thanh lệ lộ ra một loại kiên định, nhìn nữ tử lãnh đạm làm người ta đau lòng kia: “Ta biết ngươi!”
Một tiếng kêu nhỏ, khiến Lạc Cơ Nhi khẽ run lên, đôi mắt trong veo nâng lên, nhìn về phía Uất Trì Tuyết.
“Ngươi là công chúa Lạc Cơ của Đằng An! … Đúng không?” Nhìn nàng một lúc lâu, Uất Trì Tuyết nheo mắt, ánh mắt bỗng chốc lóe lên nhận ra, “A… Ta còn đang suy nghĩ, người đẹp như vậy, ta chắc chắn đã từng gặp qua ở đâu đó…”
Lạc Cơ Nhi cụp mi xuống, không nhìn tới nàng ta.
Đó là tiệc sinh nhật nàng mười tuổi, toàn bộ Đằng An xôn xao giống như là ngày hội hoan hỷ nhất, nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người được trang phục trang điểm lộng lẫy, ở trong lòng Đằng An vương, bộ dáng đẹp như khắc trên băng ngọc dĩ nhiên đã lộ ra nàng lớn lên sẽ có vẻ đẹp khuynh thành như thế nào, các nước láng giềng đều được mời tới đây làm khách quý, mà lúc đó Uất Trì Tuyết thay mặt toàn bộ bộ lạc Hồ Duệ đi tham gia yến hội này, nàng luôn luôn tâm cao khí ngạo, lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử xinh đẹp kia đã hồn xiêu phách lạc…
“Thế nhưng…” Nghĩ đến đây, Uất Trì Tuyết bỗng nhiên trong lòng chấn động, cặp mắt sắc sảo chăm chú nhìn nàng, “Đằng An không phải nửa năm trước đã bị Lạc Anh Quốc diệt sao? Vì cái gì, ngươi… ngươi cư nhiên không có chết?! Mà lại…” Giọng nói của nàng lộ ra có chút cấp bách khó tin, ngẩng đầu nhìn nam tử tuấn mỹ kia, lại nhìn Lạc Cơ Nhi, trong lòng nổi lên một nỗi nghi kỵ nồng đậm, cặp mắt sáng ngời nheo lại, tràn đầy châm chọc cùng cảm thán không thể tin nổi…
“A… Thì ra là như vậy, ta biết vì sao ngươi không chết, thì ra…” Uất Trì Tuyết trong lòng cuồn cuộn cảm xúc, nhưng thủy chung vẫn không tìm ra từ thích hợp để biểu đạt, chỉ là đều là công chúa giống nhau, trong lòng nàng ta bỗng nhiên liền tràn đầy oán giận, “Ha ha, Lạc Cơ Nhi, ta còn coi ngươi là trân bảo gì của Đằng An, thật không ngờ, thì ra ngươi cũng là một tiện nhân bán nước cầu vinh!! Để bảo toàn tính mạng của mình, ngay cả quốc hận gia cừu đều có thể để qua một bên, dùng sắc đẹp đến câu dẫn kẻ thù của mình… lòng ngươi có cảm thấy thẹn không?! Bị chó ăn sao?! Cha mẹ của ngươi trên trời có linh thiêng, nhìn đến cái dạng này của ngươi nhất định sẽ bị tức chết lại một lần nữa! Mệt ta còn tiếc hận cho Đằng An lâu như vậy, ngươi không ngờ lại…”
“Ngươi nói đủ chưa?!” thanh âm lạnh như băng đến cực điểm, từ trong miệng nữ tử non nớt kia tràn ra.
Chua xót mãnh liệt nảy sinh trong lòng, khiến cả người Lạc Cơ Nhi gần như đều đang run rẩy, lời nói của nữ nhân kia giống như đao nhọn đâm vào trong lòng của nàng, thì ra ký ức bị che đậy lại lần nữa hiện lên, máu tươi bắn tung toé trên đại điện Đằng An, gần trăm người nữ nô khàn giọng kêu rên, đau đớn đến tận xương tủy từng làm cả người nàng run rẩy, cùng với nhục nhã vô cùng vô tận trên đại điện hoàng cung kia…
“Đúng vậy, tâm cảm thấy thẹn…” Ngón tay cái khảm thật sâu vào lòng bàn tay, dùng đau đớn sắc nhọn bức bách chính mình không thể rơi lệ, Lạc Cơ Nhi lạnh lùng giãy ra khỏi trong lòng Mặc Uyên, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Uất Trì Tuyết, “Nếu ta không có nhớ lầm, sáu năm trước Lạc Anh Quốc cùng Hồ Duệ giao chiến, chết gần vạn người, Hồ Duệ đại bại, thi thể chôn đầy trên chiến trường suốt mười dặm… Uất Trì công chúa, Đằng An tiêu vong, ta bất lực, ta bị bắt đã trải qua những gì ngươi cũng hoàn toàn không biết gì cả, ngươi lại dựa vào cái gì mà ở chỗ này khoa tay múa chân?! Ít nhất ta không có giống như ngươi không phải sao? Ngươi không phải cũng có thể không để ý đến tướng sĩ trên chiến trường da ngựa bọc thây, có thể to gan trắng trợn như vậy, cao ngạo cho rằng phải gả cho nam nhân này! Gả cho tử địch của toàn bộ binh lính Hồ Duệ các ngươi?! Vậy hiện giờ, có phải không nên đến lượt ta tới hỏi? Tâm của ngươi có cảm thấy thẹn không? Lại tha đi đâu rồi? “
Trong đêm đen một phen lớn tiếng như vậy, khiến mặt Uất Trì Tuyết bỗng chốc đỏ lên
Một cơn lửa giận mãnh liệt hướng thẳng ót, Uất Trì Tuyết nhìn nữ tử nho nhỏ kia, cả người run rẩy đến gần như phát điên…
“Ngươi… Lạc Cơ Nhi!” Một tiếng thét chói tai, trong mắt nàng tơ máu rất rõ ràng, “Ngươi biết cái gì? Ngươi cũng không hiểu gì cả!! Ta mới không phải vì chính mình, ta không phải vì chính mình a! Cái gì hòa thân, cái gì ngưng chiến, hết thảy đều là mệnh lệnh ca ca, ta cũng chỉ có phục tùng! Ta có thể làm sao bây giờ…”
La hét gần như bệnh tâm thần, khiến Mặc Uyên khẽ nhíu mày, mà tùy tùng phía sau nàng ta lại bị khẩu khí không thể ngăn được của nàng ta như vậy sợ tới mức mặt như màu đất, vội vàng xông lên trước, thấp giọng nói: “Công chúa! —— “
Uất Trì Tuyết giận đến phát điên, lại khàn giọng nghiêm khắc quát lớn đối với tùy tùng, bỗng nhiên trong nháy mắt liền thanh tỉnh ——
“Công chúa, thỉnh không nên nổi giận…” Sắc mặt tùy tùng tái nhợt, trong mắt hiện lên một tia hàn quang âm lạnh không dễ phát giác.
Uất Trì Tuyết lúc này mới tỉnh táo lại, có chút kinh hãi rồi làm dịu đi cơn thở dốc trong ngực, chỉ thiếu chút nữa… chỉ thiếu chút nữa nàng sẽ nói lộ ra…
Ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mắt, bên môi Uất Trì Tuyết hiện lên một chút ý cười châm chọc mà lại âm lạnh, nàng thật không ngờ tiểu cô nương này sẽ nói như vậy, xem ra, là chính nàng khinh địch …
“Tám lạng nửa cân, ai cũng không nói lại ai, ” Hung hăng đè nén tức giận ở trong lòng, Uất Trì Tuyết nhướng mày, ánh mắt quyến rũ xẹt qua nam tử giống như thần kia, lại lần nữa trở về trên người Lạc Cơ Nhi, “Ngươi yên tâm, ta không vội… Đợi tới lúc ta tiến vương phủ làm Vương phi, chúng ta còn có rất nhiều thời gian phải ở chung, có điều, không biết danh phận ngươi ở vương phủ là cái gì…” Nheo mắt lại, nàng lo lắng đoán, “Thị thiếp? Sườn phi? Hay là…”
“Nô lệ.”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, đánh gãy giọng nói tràn đầy ngạo khí kia, Lạc Cơ Nhi nâng cặp mắt trong veo lên, “Làm ngươi thất vọng rồi, Uất Trì công chúa, ta chỉ là một nô lệ mà thôi.”
Trong mắt tràn đầy kinh ngạc, Uất Trì Tuyết giống như cả người bị bọ cạp cắn một cái, cắn môi dưới nhìn nữ tử trước mắt.
Nàng còn nhỏ như vậy, nhu nhược giống như vẫn là một đứa nhỏ, chỉ là vẻ mị hoặc trời sinh tỏa ra từ xương cốt khiến người ta ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên bất ổn, từ sinh vật non nớt xinh đẹp, đã khiến nàng đã trở thành một sinh vật kiều diễm ôn nhu.
Đầu tiên chạm vào mắt là một đôi mắt trong veo như ánh trăng, mang theo hơi chút mệt mỏi cùng đau thương, cuộn mình trong lòng nam tử kia, nàng một câu cũng không nói, cả người tỏa ra một loại lạnh lùng nhưng non nớt trong trẻo, khiến người nhìn thấy mà tim đập thình thịch, lập tức giống như đã bị đánh trúng góc mềm yếu nhất trong lòng, nữ tử như vậy, quả thực tựa như độc dược ngọt lành, dẫn dụ người ta phạm tội…
Uất Trì Tuyết tim đập dồn dập, suy sụp trong vài giây, nhưng…
Đôi mày anh khí của nàng chau lại, bỗng nhiên cảm thấy bộ dạng nhỏ nhắn xinh xắn tuyệt mỹ như vậy hình như từng gặp qua ở đâu đó rồi…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tuyệt Ái Nô Phi
Cận Niên
Tuyệt Ái Nô Phi - Cận Niên
https://isach.info/story.php?story=tuyet_ai_no_phi__can_nien