Chương 7
ô người mẫu đứng với sự chán nản thường nhật của nghề nghiệp. Chiếc áo the hoa nhăn tít khi cô quay đi quay lại.
"Thử cái không lót xem nào" Sergei nói.
Với nét mặt không đổi, cô cởi khuy rồi tụt áo ra. Cặp vú nhỏ và cứng của cô lòi ra vì miếng đệm trong xu chiêng đẩy lên. Một cách máy móc, cô đặt lại cặp vú rồi mặc chiếc khác vào.
Giờ thì chiếc áo vừa khít, buông xuống thật phẳng phiu và ôm lấy eo cô mà không có những nếp nhăn vụng về nữa. Nhưng chiếc xu chiêng vẫn cứ lồ lộ qua chất liệu the mỏng tang, và đấy là mấu chốt của vấn đề.
ở Pháp thì không sao. Phụ nữ Pháp ưng xu chiêng của họ lộ rõ dưới tà áo mỏng. Vì thế mà họ mặc những đồ gây sự chú ý - dây nhợ, diềm đăng tên rực rỡ…Nhưng phụ nữ Mỹ thì khác. Họ thấy thật vụng về nếu như xu chiêng của họ quá lộ liễu. Vậy nên, họ thường mặc ngoài xu chiêng một lớp lót, và như vậy thì đối với chiếc áo the, dù có may đẹp đến đâu, cũng không bao giờ buông rủ đúng kiểu cả.
sergei nhìn nhà thiết kế, lắc đầu. "Tôi e là vẫn chưa đạt".
"Làm sao bây giờ? Những chiếc áo này là một phần tổng hoà cccác bộ đồ mùa xuân của chúng ta".
"Đừng tự trách mình" Sergei nói, đầy thông cảm. "Trách phụ nữ Mỹ ấy. Mặc dù mọi người thừa biết là họ mặc xu chiêng, nhưng họ vẫn không muốn huỷ hoại cái ảo ảnh mà họ tạo ra. Nếu không thì sao họ lại che đậy nó một cách cực đoan vậy?"
"Tôi sẽ cố thử lại".
"Làm đi" Sergei nói "nhưng đừng quá hy vọng. Trừ khi…"
"Trừ khi sao?"
"Có thể may xu chiêng với cùng chất liệu the của chiếc áo?"
"Không hẳn là được. Chất liệu này không đủ sức nâng".
"Thế thì một lớp the phủ trên xu chiêng?"
"Điều đó có thể" nét mặt nhà thiết kế rạng lên. "Vậy thì hoa văn trên chất liệu phải được chọn một cách cẩn thận. Hoa quá lớn là không được".
"Thử đi. Nếu được thì chúng ta sẽ có một cú giật cho mùa xuân." Anh mỉm cười "Thậm chí có thể đặt tên nó là Giật".
"Giật?"
"Đấy là từ lóng của Pháp - giật gân".
Nhà thiết kế cả cười. "Tạm biệt ông".
"Tạm biệt". Sergei nhấc điện thoại lên. "Bảo Berry vào đi".
Anh đứng lên, duỗi thẳng chân tay. Chiếc đồng hồ trên bìa cuốn lịch các cuộc hẹn chỉ sáu giờ. Anh được đến cửa sổ nhìn ra. Trời đã tối, và đèn của New York đã rực rỡ.
Anh quay lại khi Norman bước vào. "Tôi chỉ muốn kiểm tra thôi. Kế hoạch tối nay của tôi là gì vậy?"
"Tối nay?"
"Ừ, tối nay".
"Tôi tưởng họ báo cho ông rồi. Tối nay ông không phải làm gì cả".
Sergei ngơ ngác. "Có nghĩa là tôi không phải làm gì?" Norman giơ tay lên. "Có nghĩa tôi sẽ có một buổi tối của riêng mình?" Sergei mỉa mai. "Và tôi có thể ngủ với một em, nếu tôi muốn?"
Sự mỉa mai chẳng có ý nghĩa gì với Norman. "lạy Chúa, tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó".
"Nghĩ đến cái gì?"
"Các em. Tôi cứ tưởng ông đã có tất cả những gì ông muốn".
Sergei cười. "Làm sao mà tôi có được? có bao giờ anh dành cho tôi một phút riêng tư đâu?"
"Tôi xin đính chính ngay" Norman bước tới điện thoại.
"Thôi, khỏi phiền. Tôi cũng mệt rũ ra rồi. Tất cả điều tôi muốn là về nhà, tắm nước nóng, ăn tối và lên giường ngay".
"Thật à?"
Sergei gật đầu. "Chắc rồi".
Ngồi trên xe, Sergei ngả người ra lưng ghế, mắt nhắm lại. Ba tuần nữa là đến Noel. Đã gần mươi lăm tháng kể từ hôm anh rời Paris.
Chín giờ bốn lăm, Sergei đang ngồi xem truyền hình thì có chuông cửa. "Vào đi" anh gọi với ra, nghĩ là người hầu phòng.
Một lát chuông lại kêu, và anh ra mở cửa. Một cô gái xinh đẹp, dong dỏng cao, đứng trước anh.
"Hoàng tử Nikovitch?" Sergei gật đầu. "Em vào được chứ?" không đợi trả lời, cô đi qua anh, vào phòng khách. "Em là Jackie Crowel. Norman Berry bảo em đến đưa cho anh cái này".
Sergei cầm chiếc phong bì nhỏ, mở ra. Đấy là tấm thẻ của gái gọi. Một từ viết nguệch ngoạc trên đó. "Vui đi".
Vì một lý do kỳ lạ nào đó, anh thấy ngượng ngập, thấy mặt mình nóng lên, lần đầu tiên trong đời, kể từ khi anh còn là đứa trẻ. "Tôi e là có sự nhầm lẫn. Cô thấy đấy, tôi vừa ăn tối xong". Anh ra hiệu về phía bàn ăn. "Tôi không có ý định ra ngoài".
Không sao" cô gái cười. "Em cũng vậy". Cô cởi chiếc áo khoác choàng lông chồn ra, vắt trên ghế. Rõ ràng cô đã quen thuộc với khách sạn, vì cô đi thẳng vào phòng ngủ.
Khi Sergei vào theo thì cô đã trút bỏ quần áo, đứng đấy với mỗi chiếc xu chiêng và đôi tất da mỏng tang, nhoẻn miệng cười. Cô đưa tay ra phía sau để mở khoá xu chiêng.
"Thôi" Sergei vội nói, "đừng".
Cô ngập ngừng với thoáng chút bối rối trong mắt. "Anh không xỉn đấy chứ, phải không? thường thì em biết ngay".
"Không, anh không xỉn, anh chỉ mệt thôi. Rất mệt".
"Ô" nụ cười trở lại trên môi cô khi chiếc xu chiêng bật ra. "Không sao, Norman bảo em là anh đã làm việc rất mệt. Đừng lo, anh không phải làm gì sất. Cứ nằm xuống và.. Vui".
Sergei nhìn vào cặp vú cô. Cho đến thời điểm đó anh mới nhận ra mình đã Mỹ hoá. Đấy làmt cặp vú biểu trưng của tình dục, thật đầy đặn, thật rắn chắc, với hai núm vú nảy tưng và thấy toàn thân râm ran. Như bị thôi miên, anh đá chân cho cánh cửa sập lại.
Cô gái nhìn anh rồi cười toét. "Thật kỳ lạ, hầu hết đàn ông quên béng là mình đang mệt thế nào khi thấy cặp vú của em".
Buổi sáng, Sergei nằm trên giường, nhìn cô trang điểm. Cô đi ra phòng ngoài rồi trở lại với chiếc áo choàng lông thú trên người. Cô đứng bên giường, nhìn anh. "Anh thấy ổn chứ?"
Sergei lười nhác kê hai tay dưới gáy. "Anh thấy khoẻ".
"Anh sẽ cảm thấy thú hơn, nếu không có một điều".
"Điều gì?"
"Nếu như anh không yêu."
"Yêu?" Sergei ngớ ra rồi hỏi. "Cái gì làm em nghĩ thế?"
"Em là dân chuyên nghiệp, em có thể biết một người chỉ bằng việc anh ta nhấm nháp hay cạn ly. Anh không cạn ly".
"Anh phải làm thế à?" anh đốp lại, chợt bẳn gắt.
Cô nhìn anh, mặt không một nét biểu cảm. "Em cho là không." cô bước tới cửa. "Thôi, nếu em không gặp anh nữa thì chúc Noel vui vẻ".
"Chúc mừng Noel". Sergei đáp, nhưng cô đã đi ra. Anh nghe tiếng cửa ngoài đóng lại. Cáu với chính mình hơn là với cô, anh vò chiếc gối dưới gáy. Đấy là tất cả mà anh cần ư? Lời chúc mừng Noel của một cô điếm.
Mắt anh gặp chiếc điện thoại, và bỗng bị thôi thúc phải cầm lên. "Nối cho tôi với Harley Lakow ở Palm Beach, Florida".
Chưa đầy một phút, anh đã có tiếng đáp ở đầu dây bên kia. "Harvey, tôi cần nghỉ".
Giọng Harvey như bị sốc. "Lạy Chúa tôi, ông con trời, ông không thể đi được. Người ta vừa mới bắt đầu cắt đồ!"
"Tôi xa nhà đã mười lăm tháng trời rồi" Sergei giận dữ la lên. "Suốt cả thời gian ấy tôi không gặp con gái, và tôi sẽ không tiêu một Noel mà không có nó!"
"không có chi" giọng Harvey chợt thư giãn hẳn. "Thế anh vẫn chưa nhận ra rằng nhà anh là ở New York à? Nó sẽ bay sang đây với anh".
Cánh phóng viên quây chặt lấy Sergei và đèn flash nháy liên tục. "Hoàng tử Nikovitch, xin quay sang đây".
"Con gái ông có nét nào giống mẹ không?" một người hỏi.
Sergei mỉm cười. "Tôi hy vọng thế" anh trả lời dễ dãi. "Sue Ann là người đàn bà đẹp".
"Có lý do đặc biệt gì mà cô D arcy lại đến đây cùng con gái ông? Chuyện gì giữa hai người vậy?"
"Không, Giselle chỉ là một người bạn cũ rất thân mà thôi. Chúng tôi đã quyết định không để con gái tôi phải đi một mình".
Loa phóng thanh thông báo chuyến bay đang hạ cánh.
"Bà Daley có thăm con gái trong khi ở New York không?"
"Tôi hy vọng thế" Sergei đưa tay lên. "Nào, xin các vị, đủ rồi. Máy bay hạ cánh rồi. Tôi đang nóng lòng gặp con gái tôi".
Sergei thầm cám ơi vì Norman đã nghĩ đến việc kiếm cho anh một giấy hải quan đặc biệt. Cánh phóng viên giãn ra, anh bước qua cửa, tay giơ tấm thẻ.
Cứ như cả giờ đồng hồ, mặc dù chỉ có mấy phút trước khi họ xuất hiện ở cửa ra. Sergei chuyển cả con gấu panda lẫn hoa sang một tay rồi đưa lên vẫy. Giselle nhận ra anh trước, chỉ cho Anastasia. Con bé nhìn lên, cười, rồi chạy về phía anh. Một sĩ quan xuất nhập cảnh thấy nó, toan giơ tay cản, thì cũng vừa thấy Sergei. Anh ta mỉm cười, để Anastasia chạy ra.
Chợt ngượng ngùng, con bé dừng lại trước anh, nụ cười ngập ngừng trên môi. Anh quỳ xuống, đưa con panda cho nó. Đúng là mớ tóc vàng và cặp mắt xanh là của Sue Ann. Nhưng nét dịu dàng của đứa trẻ thì rõ ràng không phải từ mẹ nó. "Chào Anastasia. Chúc Noel vui vẻ. Chúc mừng con đến New York".
"Hello Papa" Anastasia nói chậm và hầu như không có trọng âm. "Chúc mừng Noel!"
Rồi nó cầm con panda và lọt trong vòng tay anh, mắt anh đầm đìa khi ôm chặt lấy nó mà hôn. "Con nói tiếng Anh! Làm sao con học được, ai dạy con?"
Anastasia nói chậm và rất thận trọng. "Cô Giselle dạy con".
Nó nhìn anh rồi nhìn Giselle, cười rõ tự đắc.
Sergei quay sang vừa kịp bắt gặp nụ cười ấm áp của Giselle. Chợt anh nhận ra thật nhiều điều. Rằng cô điếm đã đúng và anh đã sai. Từ từ, anh đứng lên, lặng lẽ đưa bó hoa ra. Giselle cũng lặng lẽ cầm bó hoa rồi ngả vào vòng tay anh. Cặp môi cô run rẩy khi anh hôn cô.
"Như một phép màu vậy" anh thì thầm "anh làm sao mà cảm ơn em được?"
Giselle đưa tay xuống, kéo con bé vào trong vòng tay họ. "Không có phép màu nào cả. Tất cả mà Anatasia thực sự cần là một người mẹ".
Họ cưới nhau vào buổi sáng Noel ở nhà Harvey Lakow tại Palm Beach.
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu