Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lượng Thân Định Chế
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 94: Dị Quốc
N
ửa năm sau, sáng sớm ở Paris, ánh nắng cùng với tiếng chuông cổ kính len qua cửa sổ.
Tiêu Tiêu vùi mặt vào chiếc gối nhung thiên nga, không hề bị ảnh hưởng.
"Dậy thôi, mau dậy đi, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe!" Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Triển Lệnh Quân chậm rãi kéo cô ra khỏi giấc mơ, dịu dàng êm tai, hoàn toàn khác những lời khắt khe tuyệt tình thường ngày.
"Ờ... ngủ thêm lúc nữa..." Tiêu Tiêu nhắm mắt cọ mặt vào gối, tối qua làm thêm giờ, mặc dù vẫn mười giờ đi ngủ nhưng rõ ràng mệt hơn mọi ngày.
"Dậy thôi, mau dậy đi, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe!" Vẫn là câu nói đó, không ngừng nhắc đi nhắc lại. Tiêu Tiêu đưa tay với điện thoại, bấm nút dừng báo thức. Âm thanh của Triển Lệnh Quân biến mất, căn phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh, người ngủ nướng lại không ngủ được nữa, mở mắt ra nhìn chằm chằm trần nhà, thở ra thật dài.
Sau khi được biết Triển Lệnh Nghệ tỉnh lại, cô liền đặt vé máy bay bay thẳng sang Paris, không muốn đối mặt với Triển Lệnh Quân sau khi chia tay. Từ nhỏ đến lớn chỉ có cô đá người khác, đây là lần đầu tiên cô bị đá. Cố gắng quên người này, nhưng ở nơi tha hương lạ người lạ đất, cô lại thường thường nhớ tới anh ta.
Lúc uống thuốc nhớ anh ta, lúc uống trà nhớ anh ta, lúc trời nắng nhớ anh ta, lúc trời mưa cũng nhớ anh ta. Lại không phải thiếu tự trọng vig không cam lòng bị đá, chỉ là cô cảm thấy tiếc nuối.
Người đó biết cô lúc cô xấu xí nhất, tỉnh táo, lịch thiệp dạy cô cách sống, đôn đốc cô ngủ sớm dậy sớm không ăn dầu mỡ, lúc khó xử giải vây cho cô, lúc nguy hiểm đỡ đạn cho cô. Người đó quá lí tưởng, lí tưởng đến mức không chân thực. Đến tận lúc anh ta lộ ra mặt yếu ớt của mình, biết tức giận, biết lo âu, không lí trí, anh ta mới trở nên chân thật.
Tuy nhiên chính là Triển Lệnh Quân với tính cách có khuyết điểm lại khiến cô càng yêu thích, không nỡ buông tay. Rõ ràng hai người đều yêu nhau, vì sao cuối cùng lại đi tới tình trạng này?
Để mình không suy nghĩ lung tung nữa, Tiêu Tiêu nghĩ ra một ý tưởng. Lúc trước cô đã nghe một lí luận, nếu muốn bỏ ca khúc nào mình rất thích thì cứ đặt ca khúc đó làm chuông báo thức, chỉ một tuần là sẽ chán ngấy. Thế là Tiêu Tiêu nhờ Lương Tĩnh Dao ghi âm đoạn báo thức của Triển Lệnh Quân, hi vọng mình có thể chán anh ta.
Tuy nhiên đã nghe mấy tháng mà cô vẫn không có dấu hiệu chán ngán, trong lòng không khỏi xót xa. Mình sa lầy rồi, uống thuốc uống thuốc!
Tiêu Tiêu nhanh chóng ăn sáng, mở hộp thuốc lấy một viên thuốc uống vào. Cô quan sát hình dạng của mình hiên tại qua cửa kính, lượng thuốc giảm xuống một viên rưỡi, mặt cô đã hoàn toàn khôi phục, mi thanh mục tú, mái tóc dài nhuộm thành màu vàng nâu buông xuống hai bên, không cần uốn xoăn che má nữa mà uốn thành gợn sóng.
Đi giầy cao gót bước vào trụ sở CC, cô đã làm việc ở đây hơn nửa năm. Morard không hề thu học phí, đương nhiên cũng không trả tiền lương, hơn nữa bản quyền những thiết kế của học viên khi ở CC đều thuộc sở hữu của CC. Công việc của Tiêu Tiêu dạo này là giúp đỡ Morard chuẩn bị cho tuần thời trang sắp tới.
Tuần thời trang cần chuẩn bị rất nhiều thứ, một mình Morard làm không xuể. Thời gian này, một số học trò của ông cũng tới hỗ trợ.
Tiêu Tiêu vừa đi vào phòng thiết kế đã phát hiện một khuôn mặt mới.
"Cô là nhà thiết kế châu Á đó hả?" Một phụ nữ cao ráo Tóc vàng mắt xanh tới chào cô, lời nói lại không khách sáo lắm: "Tôi là Anna, học trò của Morard, tới đây hỗ trợ".
Cô ta không phải người Pháp, nói tiếng Anh, đưa tay bắt tay Tiêu Tiêu, vẻ mặt có chút kiêu căng.
Tiêu Tiêu biết cái tên Anna này, là một nhà thiết kế có chút danh tiếng, có thương hiệu của chính mình, cũng là Anna.
"Chào cô, tôi là Tiêu Tiêu". Tiêu Tiêu nắm bàn tay Anna, đối phương lại không nắm tay lại, chỉ khẽ động tay rồi thu về.
"Tôi đã xem chiếc váy thảm đỏ của cô, một chút cách điệu cũng không có, chỉ là lòe bịp thiên hạ. Cô đến đây học tập, chắc hẳn công ty phải nộp cho Morard không ít học phí, cô phải học tập thật tốt". Anna vừa nghe nói Morard chọn một thiết kế của Tiêu Tiêu dùng cho tuần thời trang lần này, rất là khó chịu.
Tiêu Tiêu ngước mắt nhìn cô ta. Đối với loại người cố ý gây sự này, trước lúc bị bệnh cô sẽ lựa chọn né tránh, sau khi học được kĩ năng súc miệng thuốc sâu của Triển Lệnh Quân liền thường xuyên bật lại: "Phương đông chúng tôi có một câu ngạn ngữ, một chai nước gõ không vang, nửa chai nước đinh đinh đang đang. Những người thích chế giễu người khác, trình độ chuyên môn nhất định chẳng ra gì".
"Cô..." Anna không ngờ nhà thiết kế không có tên tuổi này lại dám bật tôm, lập tức nghẹn lời không nói được gì.
"A, mau nhìn kìa, quần áo của hội nghị thượng đỉnh 18 nước thật là đặc biệt". Trên màn hình lớn của phòng thiết kế đang chiếu hội nghị thượng đỉnh 18 nước tổ chức tại Trung Quốc, nguyên thủ các nước tề tụ, mặc quần áo phục cổ sứ Thanh Hoa, tươi mát trang nhã. Còn chính giữa là một bộ mẫu đơn ung dung sang trọng, phong thái ép người.
"Chiếc váy này là công ty nào thiết kế? Nhất định sẽ kiếm được rất nhiều". Trợ lí của Morard đi đến trước màn hình chỉ chỉ chiếc váy Đường trang màu đỏ. Lăn lộn trong giới thời trang bao nhiêu năm, hắn chỉ cần liếc một cái đã có thể nhìn ra giá trị thương mại của quần áo.
"Người thiết kế đang ở đây, cậu có thể tự hỏi xem". Morard cười ha ha nói.
Mọi người trố mắt, nhất tề nhìn về phía người châu Á duy nhất ở đây. Tiêu Tiêu xấu hổ sờ sờ mũi, sắc mặt Anna lập tức trở nên rất khó coi.
Nhà thiết kế có thể thiết kế trang phục cho đệ nhất phu nhân là còn là nhà thiết kế vô danh? Chỉ cần danh tiếng này lan ra, thành tựu của Tiêu Tiêu sẽ nhanh chóng vượt qua cô ta.
Tâm điểm chú ý của Tiêu Tiêu lại không nằm ở danh tiếng, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra xem tin thị trường chứng khoán.
Tin tức từ hội nghị thượng đỉnh truyền tới Pháp đã là ngày hôm sau, giá cổ phiếu của Đại Lương Sáng Thế hôm qua còn hơi giảm, hôm nay không ngờ đã kịch trần!
Tiêu Tiêu ngẩn ngơ nhìn màu tím trên màn hình điện thoại, kịch trần rồi, đièu này có nghĩa cô kiếm lớn rồi! Những ngày tháng không có tình yêu, chỉ có tiền tài mới khiến người ta vui vẻ!
Tuần thời trang đã chuẩn bị hòm hòm, Tiêu Tiêu rảnh rỗi ra ngoài đi dạo phố, bắt đầu mua quà cho bạn bè. Cô mua một chiếc túi xách mới nhất cho Lương Tĩnh Dao, một chiếc vòng tay cho Lam Mạc Như, đôi găng tay cho Mộ Giang Thiên, đồ ăn vặt cho ca ca, và...
Ngón tay dừng lại trên một chiếc ghim cài tay áo, Tiêu Tiêu chậm rãi thở dài.
"Này, em là một nhà thiết kế đúng không?" Giọng nói trong trẻo dễ nghe mang mùi thuốc lá mơ hồ, Tiêu Tiêu ngẩng đầu, đó là một gã khoai tây đẹp trai có đoi mắt màu xanh xám.
Bất cứ lúc nào, trai xinh gái đẹp cũng dễ được đối xử hòa nhã, Tiêu Tiêu tự nhận là một người tầm thường, đương nhiên cũng sẵn sàng nói mấy câu với trai đẹp: "Làm sao anh biết?"
"Cái này!" Gã trai đẹp khẽ cười, chỉ chỉ chiếc nhẫn hoa sơn trà màu đen trên ngón trỏ Tiêu Tiêu. Đây là quà của Morard tặng các học trò, mỗi một học đồ được Morard tán thành đều sẽ nhận được một chiếc nhẫn như vậy. Những người trong giới thời trang đều biết, nhưng người bình thường thì không nhất định. Người này hoặc là là người mẫu nam, hoặc là một quý công tử hiểu nghề.
"Anh đoán ra nghề nghiệp của tôi là muốn tôi hỗ trợ à?" Tiêu Tiêu học được phương thức nói chuyện của người phương Tây, hào phóng trò chuyện với anh ta.
"Đúng vậy!" Gã trai đẹp nhìn mấy chiếc ghim cài tay áo trong quầy: "Anh muốn quà cho cha anh, giúp anh chọn một cặp ghim cài đi, anh mời em đi uống cà phê!"
Từ cửa hàng đi ra, phát hiện trời đang mưa nhỏ. Đường phố cổ kính bị nước mưa thấm ướt, trong không khí tràn ngập mùi bánh mì nướng, có chút cô độc vô cớ.
"Ơ, mưa rồi, thời tiết này thích hợp nhất là một tách cà phê nóng!" Gã trai đẹp mắt xanh xám cười nói.
Tiêu Tiêu nhìn màn mưa, đột nhiên không có tâm tình uống cà phê nữa: "Xin lỗi, hôm nay tôi không muốn uống cà phê".
"Trời mưa dễ khiến chúng ta u sầu, lúc này em không nên ngồi một mình". Ngữ điệu trầm bổng du dương như một câu thơ thu làm trái tim người nghe cũng trở nên mềm mại.
"Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi phải về nhà thu quần áo". Tiêu Tiêu lộ ra một nụ cười tươi tắn, vẫy tay tạm biệt gã trai đẹp.
Đối phương nhún vai: "OK!"
Tiêu Tiêu nhìn bóng người mặc áo gió màu xám nhạt biến mất sau góc phố, hơi nghiêng đầu, diễm ngộ như vậy mà lại từ chối, có phải mình hơi ngốc không?
Cười cười lắc đầu, Tiêu Tiêu không mang ô hít sâu một hơi, cất bước đi vào trong màn mưa.
Cái lạnh trong tưởng tượng không hề xuất hiện, một chiếc ô màu đen che trên đầu ngăn cản những giọt mưa rả rích. Tiêu Tiêu bật cười, thầm nghĩ gương mặt này đúng là một vũ khí lợi hại, đi đâu cũng có các quý ông lịch thiệp giúp đỡ. Cô xoay người lại, tiếng cảm ơn sắp ra khỏi miệng bỗng dưng nghẹn lại.
Ngày thu trời mưa hơi lạnh, người cầm ô mặc áo gió màu đen chất liệu cứng cáp, cổ quấn khăn quàng ca rô, hòa làm một với đường phố màu gỉ sét, hết sức hài hòa, lại vô cùng đột ngột.
"Triển Lệnh Quân!" Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn người trước mặt: "Tại sao anh lại ở đây?"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lượng Thân Định Chế
Lục Thiên Dã Hạc
Lượng Thân Định Chế - Lục Thiên Dã Hạc
https://isach.info/story.php?story=luong_than_dinh_che__luc_thien_da_hac