Chương 106: Phiên Ngoại 15 Mộc Mộc Tư Đồ Vãng Sự Thiên (Thượng)
hương quá
Thành Đại Truân là một tòa thành nhỏ giáp với hoang mạc, không hoang vu vắng vẻ như các thành trấn hoang mạc khác, nơi này hằng năm đều có người qua lại, rất nhộn nhịp, lý do là vì nơi này có một nơi buôn bán nô lệ, các phạm nhân nữ tử bị sung quân lưu đày đến biên cương, đều bị đóng dấu chữ Sinh, bị chở trên từng chiếc xe, bị bán như gia súc.
Một buổi sáng sớm, một chiếc xe lớn chạy từ ngoài thành đến, trên xe nhốt khoảng mười lăm mười sáu tiểu hài tử chỉ mới bốn năm tuổi, bọn trẻ đều mặc y phục cũ nát, đầu tóc rối tung mặt mày cũng rất bẩn, chen chúc một chỗ, mở to hai mắt nhìn ra ngoài lồng gỗ, giống hệt như một đàn thú nhỏ bị bỏ đói, đứa nào cũng ốm chỉ còn xương bọc da.
“Xuống cả đi!” Đại hán trung niên đánh xe mở lồng ra, lùa bọn nhỏ ra. Cả đám trẻ con bị lùa vào một căn lều lớn, đại hán vứt vào vài cái bánh đã khô cứng, nói: “Ăn no hết đi, hôm nay đứa nào được mua, thì sau này sẽ có cơm ăn.”
Cả đám trẻ con phát cuồng lao đến giành bánh, đứa nhỏ có vẻ khỏe mạnh cao lớn nhất và cũng lớn nhất trong đám một lúc giành lấy hai cái bánh, chạy ra khỏi đám trẻ, để những đứa còn lại tự chia lấy những cái bánh còn thừa. Nó ngậm một cái bánh, đi đến góc lều, có một đứa nhỏ rất gầy rất gầy dang ngồi trong đó. Vóc dáng so ra nhỏ hơn những hài tử khác rất nhiều, những đứa trẻ khác la lối cực kì ồn ào, nó lại như chẳng hề nhìn thấy, chỉ im lặng ngồi một góc, đọc cuốn sách đã rách tươm trên tay.
“Này!” Đứa nhỏ có vẻ khỏe mạnh đi đến ngồi xuống cạnh nó, đưa cái bánh còn lại qua: “Mộc đầu, ăn đi.”
Đứa nhỏ nhận lấy, cắn một cái, lại tiếp tục đọc sách.
“Ngươi cứ đọc quyển sách rách này mãi, có ích lợi gì chứ?” Đứa nhỏ cao hơn hỏi.
Đứa bị gọi là Mộc đầu nhìn nhìn nó, nói: “Đây là y thư, cha ta để lại cho ta.”
“Ngươi xem hiểu sao?” Đứa nhỏ cao ăn hết bánh của mình, xoa xoa bụng, Mộc đầu nhìn nhìn nó, bẻ cái bánh của mình ra thành hai phần, cho nó một nửa.
“Ngươi thì sao?” Đứa nhỏ bất mãn: “Đã gầy đến như thế rồi vẫn không chịu ăn nhiều một chút?”
Mộc đầu cười một cái: “Ta ăn thế này là đủ rồi.” [òa:(( ]
Đang nói chuyện, chợt nghe từ bên ngoài có tiếng của đại hán kia gọi: “Đã xong cả rồi chưa? Đi ra mau!”
Đám tiểu hài tử nhét hết tất cả phần bánh còn lại vào miệng, đứng dậy, Mộc Đầu kéo kéo đứa nhỏ cao, hạ giọng hỏi nhỏ: “Tư Đồ, ngươi có muốn trốn không?”
Đứa nhỏ tên Tư Đồ sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Muốn chứ, nhưng mà lần ta nói với ngươi là muốn trốn, không phải ngươi nói không được sao?”
“Bây giờ vẫn chưa được.” Mộc Đầu nói nhỏ: “Đám buôn người rất đông, bọn chúng sẽ đánh chúng ta, nhưng nếu như được mua, thì sẽ khác.”
Tư Đồ nghiêng đầu nhìn Mộc Đầu: “Ngươi có cách gì?”
Mộc Đầu thấp giọng nói: “Trong số chúng ta, ngươi là khỏe mạnh nhất, bọn họ mua nô bộc, chắc chắn sẽ mua ngươi trước tiên. Ngươi nhớ kĩ, một lát nữa nếu có người đến mua ngươi, ngươi không được theo bọn họ, phải giả bệnh, phải đợi người đi một mình, tuổi tác lớn một chút, lại có vẻ không nhiều tiền, thì đi với hắn.”
Tư Đồ nghĩ nghĩ, hỏi: “Ý ngươi là, để hắn mua, sau đó trốn khỏi tay hắn?”
Mộc Đầu gật đầu, nói: “Nhưng mà, ngươi nhớ kĩ phải mang ta theo!” [bé cưng à XD ]
“Ân!” Tư Đồ gật đầu, đưa tay nắm lấy tay nó đi ra ngoài: “Ta đã nói chúng ta là huynh đệ, không thể chia lìa!”
Mộc Đầu gật đầu, cùng nó đi ra ngoài.
Quả nhiên, ban đầu người đến mua đều là phú hộ giàu có, kéo từng đứa hài tử đi, Tư Đồ giả bệnh, nên không ai chọn nó. Mãi đến khi trời sắp chạng vạng, mới có một lão đầu đến, hắn đánh một chiếc xe lừa nhỏ. Lúc này trong chợ đã không còn nhiều tiểu hài tử nữa, người nọ lắc lư lắc lư, đến trước mặt bọn Tư Đồ, đưa tay chỉ vào Tư Đồ, hỏi tên buôn người bên cạnh: “Đứa này bao nhiêu tiền?”
Tên buôn người trả lời: “Hai mươi lượng bạc.”
Lão đầu kia nhăn mặt “Ta mua một con trâu cũng chỉ có mười lượng bạc.”
“Ngươi nhìn xem nó khỏe mạnh bao nhiêu a, sau này lớn rồi còn không hữu dụng bằng một con trâu sao?” Lão đầu kia lại đánh giá Tư Đồ vài lần, ánh mắt lướt đến Mộc Đầu cạnh nó, hắn nhìn một lúc lâu, hỏi tên buôn người kia: “Ta bỏ hai mươi lượng bạc mua nó, ngươi tặng thêm đứa nhỏ cạnh nó cho ta!”
Tên buôn người kia liếc nhìn Mộc Đầu, nói: “Được, ngay cả con ma bệnh này ngươi cũng muốn mang đi sao!”
Rất nhanh sau đó, lão đầu trả bạc, bảo Mộc Đầu và Tư Đồ lên xe, giục con lừa, lại lắc lư lắc lư quay về.
Dự đoán của Mộc Đầu không sai chút nào, lão đầu đó thật sự sống một mình, trong một ngôi làng nhỏ giáp với Đại Truân Thành, có một xưởng gỗ nhỏ, bình thường chỉ có một mình hắn làm việc, bán chút đồ gỗ.
Sau khi Tư Đồ và Mộc Đầu đến, lão đầu bảo bọn nó chặt củi, cả việc sửa chữa đồ gỗ. Tư Đồ chặt gỗ và khiêng gỗ, Mộc Đầu sữa chữa. Lão đầu thì ngoại trừ đôi khi uống rượu say đánh chúng nó, bình thường vẫn rất được, một ngày cũng cho bọn nó ăn một hai bữa cơm.
Ngày hôm đó, Tư Đồ khiêng gỗ về, tuy rằng người rất khỏe, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa đến bảy tuổi, một lần chỉ có thể khiêng một cây gỗ, khi trở về, liền thấy Mộc Đầu đang ngồi trên đất tu sửa một cái giá gỗ, vừa làm vừa ho liên tục.
“Này, Mộc Đầu, ngươi lại bệnh sao?” Tư Đồ đi đến, nhìn vào phòng, hỏi: “Lão đầu đâu rồi?”
“Hình như uống say đã ngủ rồi.” Mộc Đầu trả lời.
“Lại uống nữa sao?” Tư Đồ nhíu nhíu mày, cầm lấy cái giá gỗ trên tay Mộc Đầu, nói: “Ngươi nghỉ một lát đi, một lát nữa nếu hắn lại phát điên đánh người, ngươi trốn sau lưng ta, có biết không?”
Mộc Đầu gật đầu, Tư Đồ lấy trong ngực ra vài ngọn cỏ đưa cho hắn: “Cái ngươi bảo ta tìm, có đúng không?”
Mộc Đầu cầm lấy nhìn một lát, gật đầu: “Đúng rồi!” Vừa nói, vừa kéo một bồn nước qua, rửa sạch sẽ cây cỏ ấy rồi bỏ vào miệng.
“Thứ đó ăn được sao?” Tư Đồ hỏi.
“Ân.” Mộc Đầu gật đầu: “Trị được bệnh ho.”
“Nga…” Tư Đồ lại tìm tìm trong túi áo, đưa cho Mộc Đầu hai quả trái cây nhỏ.
“Lê?” Mộc Đầu ngạc nhiên.
Tư Đồ cười nói: “Trong khu rừng sau núi có, ta vừa ăn hết hai quả, rất ngọt đó.”
Mộc Đầu cười cười, cầm lấy cắn một cái, gật đầu: “Ngọt.”
“Sao ngươi cứ luôn lấy đất làm bẩn mặt mình như vậy a?” Tư Đồ vừa nói vừa hắt nước trong bồn lên Mộc Đầu[nè, em nó đang bệnh đó =.=], Mộc Đầu vội vàng giơ tay áo lên che lại, mắng to: “Ngươi cút ngay!”
“Làm cái gì vậy!” Hai người còn đang đùa giỡn, chợt nghe thấy từ trong phòng vang ra tiếng rống giận dữ, cửa mở ra, lão đầu tay cầm một bình rượu hung dữ bước ra,
Tư Đồ nhận ra lão đầu lại sắp phát điên, liền kéo Mộc Đầu ra sau lưng.
“Đi đốn gỗ!” Lão đầu thét lên với Tư Đồ: “Chỉ biết ăn không biết làm!” Nói xong, vừa định mắng Mộc Đầu, nhưng vừa xoay mặt nhìn, đột nhiên ngây người một chút. Bùn bẩn thường có trên mặt Mộc Đầu bị rửa sạch rồi, khuôn mặt trắng trắng mịn mịn, tuổi còn nhỏ, cho nên rất thanh tú.
Lão đầu nhìn chằm chằm Mộc Đầu một lúc lâu, Mộc Đầu cảm thấy lông tơ trên người bao nhiêu đều dựng thẳng hết lên, lo lắng đưa mắt nhìn Tư Đồ, Tư Đồ cũng cảm thấy khó hiểu, lão đầu kia đột nhiên đưa tay túm lấy Mộc Đầu, nói: “Đi, vào phòng.”
“Ta không đi.” Mộc Đầu bị hắn kéo, nhưng không chịu vào, Tư Đồ cũng kéo Mộc Đầu lại, lão đầu rống lên: “Ngươi cút ngay!”
Tư Đồ lắc đầu: “Ngươi buông tay!”
“Thứ phản chủ!” Lão đầu cầm bình rượu đập về phía Tư Đồ.
Tư Đồ nắm chặt lấy Mộc Đầu không chịu buông, bị đập thẳng xuống đầu, trên mặt chảy đầy máu…
Lão đầu đưa chân hung hăng đạp Tư Đồ ra, tay kéo Mộc Đầu vào phòng.
Mộc Đầu liều mạng vùng vẫy, la: “Tư Đồ! Tư Đồ!”
Lão đầu kéo Mộc Đầu vào phòng, cài then lại, ném Mộc Đầu lên giường, bắt đầu cởi y phục, miệng còn cười ha hả: “Thật không ngờ, ngươi cũng có chút dễ nhìn, giải buồn cho ta một chút nào!”
Mộc Đầu nhìn quanh, bò lên giường, chụp được thứ gì liền ném thứ đó vào lão đầu, lão đầu bị ném trúng vài lần, càng cáu tiết, miệng gầm rống nhào đến: “Thằng ranh con!”
Ngay lúc ấy, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng “Đang đang đang”, rất nhanh sau đó, cửa bị vỡ một mảng lớn, then cửa bị chém rớt… Cửa bị đá văng ra, Tư Đồ đầu đầy máu, tay cầm một cây rìu, đứng tại cửa…
Lão đầu đầu tiên là giận dữ, nhưng sau đó lại cảm thấy có gì không đúng, dáng vẻ của Tư Đồ…
“Ngươi muốn làm gì?” Lão đầu vờ hung hãn: “Ta làm thịt ngươi!”
Tư Đồ thấy lão đầu không mặc y phục, hai tay giữ Mộc Đầu, liền cười lạnh: “Là ta làm thịt ngươi mới đúng!” Nói xong, lao đến, đạp cho lão đầu ngã xuống đất, giơ rìu lên chém xuống lão đầu.
Mộc Đầu ngồi trên giường nhìn, ban đầu lão đầu còn vùng vẫy gào thét, sau đó dần dần không lên tiếng nữa, trên đất đầy máu, trên mặt trên người Tư Đồ cũng ướt đẫm máu.
“Đủ rồi Tư Đồ!” Mộc Đầu nhảy xuống giường, ngăn Tư Đồ lại, nhìn lại lão đầu đã bị chém đến máu thịt lẫn lộn: “Hắn đã chết rồi!”
Lúc này Tư Đồ mới dừng tay, đứng tại chỗ thở dốc, nhìn Mộc Đầu, hai người nhìn nhau một lúc, Mộc Đầu đưa tay kéo Tư Đồ, cùng đi đến phòng bếp, mang theo hết những thức ăn có thể mang theo, Tư Đồ còn đến chuồng đánh chiếc xe lừa đến, đem thức ăn, chăn bông gì đó chuyển hết lên xe, Mộc Đầu đổ rượu lên quanh thi thể, còn tưới khắp quanh nhà.
Đến khi đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, Tư Đồ châm lửa đốt… Căn nhà kêu “Rầm” một tiếng, bị ngọn lửa nuốt trọn.
Mộc Đầu ngồi trên xe, nhìn Tư Đồ: “Tư Đồ, sau này chúng ta sẽ đi đâu?”
Tư Đồ trèo lên xe, toàn thân đầy máu, đột ngột xoay mặt nói với Mộc Đầu: “Mộc Đầu, chúng ta tự do rồi! Sau này sẽ không còn bị bán tới bán lui nữa! Ta đưa ngươi đi! Đến một nơi không có người ức hiếp chúng ta, mà lại có đồ ăn! Được không?”
Mộc Đầu ngồi trong xe, nhìn Tư Đồ miệng nói mà hai mắt phát sáng lập lòe, cũng bật cười, gật đầu: “Được! Chúng ta đi!”
Tư Đồ đánh con lừa một roi, bánh xe lăn bánh, chạy lên núi cao, đi vào nơi rừng rậm không ai đặt chân đến.
Tư Đồ đánh xe chạy liên tục, cho đến khi không còn nhìn thấy ngôi làng, không còn thấy người, vào đến nơi sâu hất trong núi, trước mặt là một hồ nước, trên có thác nước, lá đỏ phủ khắp nơi…
“Ha ha ha!” Tư Đồ nhảy xuống xe, cởi y phục nhảy xuống hồ nước, lớn tiếng: “Chúng ta tự do rồi! Tự do rồi!”
Mộc Đầu ngồi trong xe, thấy Tư Đồ ngâm trong nước nhảy nhót la hét, cũng cười lên, Tư Đồ bơi lượn vài vòng, bắt được một con cá lớn, giơ lên cao khỏi đầu, nói với Mộc Đầu: “Mộc Đầu, đêm nay chúng ta nướng cá ăn!”
Mộc Đầu gật đầu, xuống xe chuẩn bị lửa nướng.
Vào đêm, lần đầu tiên từ khi sinh ra hai người hạnh phúc ăn no bụng, từ đó về sau, ở lại giữa rừng rậm.
Mộc Đầu ngày nào cũng ngồi xem quyển sách cũ của nó, nghiên cứu ra rất nhiều phương thuốc kì lạ, tự trị bệnh ho ình, nhưng mặc dù hiện tại đã không còn phải làm công việc nặng nhọc nữa, ăn uống cũng không thiếu, nhưng Mộc Đầu lại càng lúc càng gầy, sức khỏe vẫn không tốt hơn được.
Tư Đồ thấy thế rất lo lắng, nhưng cũng không biết phải làm sao.
Thời gian dần trôi, thoáng cái đã qua hai năm, thân thể của Mộc Đầu cũng là càng ngày càng kém, thường xuyên ngủ suốt cả một ngày, Tư Đồ thấy nó ngủ, vẫn thường đưa tay thử hơi thở nó… Trong lòng rất sợ, nếu như không có Mộc Đầu nữa, vậy trong rừng không phải chỉ còn mình nó sao, cô quạnh biết bao nhiêu?
Sáng sớm hôm ấy, Mộc Đầu có tinh thần hơn những ngày trước một chút, nói muốn ăn gà rừng, Tư Đồ lập tức hoan hoan hỉ hỉ chạy đi bắt gà cho nó. Nó chạy đến tận khe suối, mới bắt được một con gà, dùng cây cỏ cột con gà lại đeo bên hông, tay không mà bò lên khe núi, chạy về.
“Ô, tiểu hài nhi, nhìn xa còn tưởng là con khỉ con.” Đột nhiên có tiếng nói từ trên cây vọng xuống.
Tư Đồ sửng sờ, đã hai năm nay ngoại trừ tiếng của Mộc Đầu nó chưa nghe thấy tiếng ai khác.
“Tiểu hài nhi, tên gì?” Tư Đồ ngẩng đầu, liền thấy được người đang nói là một lão nhân tóc trắng, hắn đứng trên một cành cây cực nhỏ, cười hi hi nhìn hắn.
Tư Đồ nhìn hắn cảnh giác: “Ngươi là ai, sao lại ở đây?”
Lão đầu đánh giá nó một lát, hỏi: “Ta là Hạc Lai Tịch, ngươi mồ côi sao? Sao lại sống trong rừng?”
“Không liên quan đến ngươi.” Tư Đồ vội vàng chạy về.
Lão đầu nhảy từ trên cây xuống, dễ dàng đuổi theo Tư Đồ: “Tiểu hài tử, tư chất của ngươi rất tốt, ta đã tìm mấy mươi năm rồi, chỉ muốn tìm một đồ đệ như ngươi, ngươi bái ta làm sư phụ đi, có được không? Ta dạy ngươi công phu, để ngươi làm thiên hạ đệ nhất!”
“Thiên hạ đệ nhất?” Tư Đồ nhìn hắn một cái.
“Không tồi chứ!” Lão đầu đắc ý: “Ta chính là thiên hạ đệ nhất, ngươi có tin không, với tư chất của ngươi, đến hai mươi tuổi là có thể xưng bá võ lâm!”
Tư Đồ nhíu mày: “Xưng bá võ lâm?” Nó vẫn chưa hiểu lắm.
“Nói cách khác, ngươi vĩnh viễn sẽ không bị người khác ức hiếp nữa, ngươi có thể tùy ý điều khiển sinh mệnh người khác! Nhận được sự kính ngưỡng của người khác!” Hạc Lai Tích híp mắt cười nói.
Lúc này, hai người đã đến gần chỗ xe lừa, Mộc Đầu nghe thấy tiếng nói chuyện, hơi hiếu kì, trùm chăn ló đầu ra khỏi xe hỏi: “Tư Đồ, ngươi nói chuyện với ai vậy?”
Hạc Lai Tịch ngẩng đầu nhìn, liền thấy trên xe còn có một đứa nhỏ khác, nhưng sắc mặt lại xám trắng, thoáng giật mình, đứa nhỏ này tuyệt đối sống không qua mười ngày nữa.
“Mộc Đầu, ngươi đừng ra, chỉ là một lão đầu điên, ta làm gà rừng cho ngươi ăn, chúng ta nấu một nồi gà hầm nấm, được không?” Tư Đồ không để ý đến lão đầu, nhổ lông gà, sau đó nhúng vào hồ nước rửa.
“Thì ra ngươi tên Tư Đồ sao?” Lão đầu vẫn cứ chạy vòng vòng quanh Tư Đồ: “Tiểu Tư Đồ, ngươi cùng ta về được không? Ta dạy công phu cho ngươi, để ngươi làm thiên hạ đệ nhất!”
“Ta đã nói rồi, ta không hứng thú!” Tư Đồ trừng hắn: “Ngươi đi mau, ta chỉ muốn yên ổn sống ở đây, ta căm ghét những người bên ngoài!” [Tiên Tiên ở ngoài đó đó nha kưng]
Lão đầu không biết làm sao, nhìn nhìn Mộc Đầu ngồi trên xe đang hiếu kì mở to mắt nhìn sang, liền nói với Tư Đồ: “Đứa nhỏ đó, sống được không đến mười ngày nữa.”
Tư Đồ sửng sốt, đưa mắt nhìn hắn.
“Người làm đồ đệ của ta, để ta dạy công phu cho ngươi.” Hạc Lai Tịch cười nói: “Ta mang cả nó theo, mời lang trung trị bệnh cho nó, sau đó ta nuôi các ngươi trong thôn ta ở, có thể ăn thức ăn ngon, ở nhà đẹp, ngủ trong chăn êm nệm ấm, còn có dược nóng mà uống.”
Tư Đồ hơi động lòng, hỏi: “Ngươi thật có thể trị khỏi cho hắn?”
Hạc Lai Tịch bật cười: “Nếu không trị, thì chắc chắn nó sẽ chết!”
Tư Đồ nghĩ nghĩ, ném luôn con gà trên tay, nói: “Đi ngay!” Nói xong, chạy lên xe, còn không quên quay đầu lại bổ sung: “Ta sẽ không gọi ngươi là sư phụ, ngươi trị khỏi bệnh cho Mộc Đầu, ta theo ngươi học công phu, ta bảo đảm sẽ mạnh hơn ngươi!”
Hạc Lai Tịch đứng ngây một chỗ, mất hồi lâu mới kích động đến vò đầu liên tục: “Ha ha… Ta cuối cùng cũng tìm được rồi, trời cao có mắt, trời cao có mắt a!”
“Tư Đồ, làm gì vậy?” Mộc Đầu nhìn Tư Đồ leo lên xe đánh lừa chạy đi, “Chúng ta đi đâu?”
Tư Đồ quay đầu lại nhìn Mộc Đầu, nói: “Mộc Đầu, ngươi ngủ một lát đi, chúng ta ra ngoài, tìm đại phu chữa bệnh cho ngươi!”
Hảo Mộc Vọng Thiên Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã