Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đạo Ma Nhị Đế
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 96 - Có Thể Xong Rồi
N
hờ ăn thứ Châu chi do Nữ Hoa Đà Cổ Mộ Liên chế ra, Triệu Sĩ Nguyên đã khôi phục hoàn toàn công lực, chàng thừa sức phát xuất Thiên Linh Tam Thức.
Hơn thế, giờ đây chàng còn xuất phát do tâm, mà cũng có thể thu hồi tùy ý.
Không như ở tại địa phủ, chàng dùng đến mười thành lực, lúc đối phó với bọn Lữ Trường Lâm, Âu Dương Ngọc Kỳ. Hiện tại chàng chỉ dùng năm thành thôi, mà oai lực còn mãnh liệt hơn trước nhiều.
Châu Thiên Nhậm kinh hãi phi thường, đây là lần đầu tiên lão biết sợ trước mặt đối phương.
Nhưng lão nghĩ rằng Hóa Lực Thần Công của lão cũng thần diệu lắm, gia dĩ suốt mấy mươi năm, lão luyện tập không ngừng, thì cái mức hỏa hầu của lão phải cao tột.
Lão không tin là Thiên Linh Tam Thức lại làm gì nổi Hóa Lực Thần Công của lão.
Lão vận đủ mười thành lực xuống tấn vững vàng, nghinh chưởng lực của Triệu Sĩ Nguyên.
Hai chưởng kình chạm nhau, một nhả ra, một hút vào, nhả thì phải mạnh, hút thì nhẹ hơn, cái hút làm mất cái nhả, biến thực thành hư vô cùng kỳ diệu.
Sau cùng cả hai lùi lại hai bước.
Kết quả của cái chạm đó đúng sở liệu của Châu Thiên Nhậm, lão cho rằng Hóa Lực Thần Công của lão thừa công phá Thiên Linh Tam Thức của Triệu Sĩ Nguyên.
Nhưng lão có biết đâu Triệu Sĩ Nguyên chỉ dùng năm thành, còn lão vận đủ mười thành?
Lão mừng thầm.
Niềm đắc ý hiện rõ nơi gương mặt, lão thốt:
- Thiên Linh Tam Thức bất quá...
Bỗng lão biến sắc mặt, hét lên một tiếng:
- Oái!
Nhưng như chớp, lão vung cả hai tay lên liên tục, tay thì vung mà chân lại lùi, như con thuyền đứt dây, bị nước cuốn trôi, con thuyền trôi song lại tròng trành, trông lão như một người say rượu vừa chập choạng lùi, vừa lảo đảo chực ngã.
Lão đã lùi đúng chín bước rồi mới đứng lại được.
Đôi chân của lão lún xuống đất, sâu hơn thước.
Thì ra lúc hai chưởng lực chạm nhau, Châu Thiên Nhậm cảm thấy kháng lực của Triệu Sĩ Nguyên quá yếu, lão cứ tưởng là Hóa Lực Thần Công của lão đã làm tan mất chưởng lực của đối phương, lão mừng, sanh đắc ý.
Ngờ đâu chưởng lực của Triệu Sĩ Nguyên vừa mất đó bỗng phát sanh trở lại, rồi cuốn dồn tới ào ào bật trôi lão như cây trốc gốc.
Lão vừa lùi vừa vung tay, phát xuất Hóa Lực Thần Công liên miên, nhưng chẳng hóa giải được chưởng lực của Triệu Sĩ Nguyên, trái lại thần công đó còn tăng cường lực đạo của đối phương, chẳng khác nào đổ dầu vào ngọn lửa đang cháy mạnh.
Đến lúc đó Châu Thiên Nhậm mới thức ngộ ra, Thiên Linh Tam Thức là một môn công đáng sợ.
Trong khi lão bay hồn lạc phách, Triệu Sĩ Nguyên bật cười lớn, thốt:
- Tiền bối hãy cẩn thận đấy! Tại hạ sắp đánh ra chiêu thứ hai!
Chàng vung tay liền.
Khi nào Châu Thiên Nhậm dám nghinh đón như trước? Cái chiêu thứ nhất đã làm cho lão táng đởm kinh tâm thì cái chiêu thứ hai mãnh liệt ít nhất cũng gấp đôi, có thể làm cho lão mất mạng lắm.
Lão không thể ỷ trượng Hóa Lực Thần Công nữa, toàn thi triển Vô Vi thân pháp, tránh thoát chưởng lực của Triệu Sĩ Nguyên, ngờ đâu thân hình vừa nhích động, lão bỗng kêu lên:
- Nguy! Nguy!
Tay chân lão như bị một đường giây vô hình trói buộc, không làm đường một cử động nhỏ.
Lão xám mặt, không còn biết làm sao hơn đành cắn răng vận dụng công phu tu vi suốt mấy mươi năm dài, vùng khỏi áp lực của chưởng kình đối phương, vươn cả hai tay ra, với mười hai thành lực đánh tới.
Lạ lùng thay, chưởng lực của lão như phát xuất vào khoảng không, chẳng gặp sức phản kháng bên đối phương, đồng thời lão cảm thấy dưới chân như hụt xuống, thành ra lão chới với, chập chờn, thay vì lùi lại, lão lại chồm chồm tới đúng phía trước.
Lão trở lại chỗ đứng trước, như lúc bắt đầu giao thủ.
Đôi chân của lão cũng lún xuống đất, sâu hơn thước.
Chợt lão thấy gương mặt của Triệu Sĩ Nguyên to lên.
Thì ra lão chồm tới, trở lại chỗ cũ, Triệu Sĩ Nguyên cũng tiến lên, cả hai đối diện, khoảng cách thu quá hẹp, chỉ còn độ thước.
Châu Thiên Nhậm run sợ, toan lùi.
Triệu Sĩ Nguyên cười ha hả:
- Hóa Lực Thần Công của tại hạ có bằng được của tiền bối chăng?
Châu Thiên Nhậm tức uất, đối phương dùng tuyệt kỷ trong phái của lão, đánh trả lại lão, công lực lại thâm hậu hơn.
Chính điều đó làm cho lão phẫn nộ hơn là bị chàng đánh bại.
Lão nghĩ, nếu không giở tuyệt học ra, dằn mặt Triệu Sĩ Nguyên một lần, thì chàng sẽ khinh thường lão mãi mãi.
Quyết định rồi, lão cười lạnh, đưa tay ra đánh vào vai Triệu Sĩ Nguyên.
Song phương đứng sát nhau, Châu Thiên Nhậm đưa tay ra là chạm vào địch ngay.
Triệu Sĩ Nguyên ỷ tượng công lực thâm hậu, lại tin là vầng cương khí bao bọc quanh cứng chắc như vách sắt tường đồng, dù đao kiếm chém vào cũng chẳng hề hấn gì.
Cho nên chàng bất động, đứng nguyên tại chỗ, lại nhô đầu vai lên, sẵn sàng hứng chưởng kình của Châu Thiên Nhậm.
Đồng thời chàng cười lớn thốt:
- Tiền bối xuất thủ, thế thì chỉ còn lại một chiêu nữa thôi!
Bỗng chàng giật mình.
Vầng cương khí bao bọc quanh chàng bị chấn động mạnh.
Nơi ngón tay áp út của Châu Thiên Nhậm có một chiếc nhẫn, nơi chiếc nhẫn có gắn một mũi châm màu lam.
Chính mũi châm đó chọc phá vầng cương khí của Triệu Sĩ Nguyên, vầng cương khí có thể ngăn chận chưởng lực, song không ngặn chận nổi một mũi nhọn do bàn tay ấn vào.
Giả như ám khí từ xa phóng đến thì vầng cương khí có thể đẩy bật ra, hoặc xô vẹt qua một bên, nhưng mũi châm không do đà phóng lao vút đến mà lại do áp lực ấn vào.
Tự nghiên nó phải xuyên thủng.
Cương khí bị xuyên thủng một chỗ là toàn diện bị phá hủy qua sức chấn động của mũi châm.
Trong trường hợp này, nhứt định là mũi châm phải đâm xuống đầu vai Triệu Sĩ Nguyên.
Châm tự nhiên có tẩm độc, dù chàng có cơ thể bách độc bất xâm đành là không sợ độc, song để châm đâm trúng vai thì trong cuộc tỷ thí chàng cầm như bại rồi.
Bại là phải theo lão, làm môn đệ của lão!
Cho nên khi nào chàng dám để bại!
Lập tức chàng thi triển chiêu thức Ngọa Vân Khán Nguyệt, đồng thời uốn mình theo thế Thiết Bản Kiều, vừa lách vai qua một bên, vừa ngã người về phía hậu, ngửa bụng lên, tránh mũi châm.
Nhưng bàn tay của Châu Thiên Nhậm vươn dài theo, dù lão không hề nhích bước.
Lão áp dụng môn công Thông Tý Thần Quyền tuyệt diệu, bàn tay của lão tìm vai của Triệu Sĩ Nguyên mà ấn xuống.
Chịu hai chân làm trục, thân trên chơi vơi, Triệu Sĩ Nguyên lách quá né lại, tránh bàn tay của Châu Thiên Nhậm, vất vả vô cùng, mà nguy hiểm không tưởng nổi!
Thiềm trưởng lão thở dài, nghĩ thầm:
- Tiếc thay!
Lão nhắm mắt lại, không nở nhìn một thảm cảnh.
Nhưng song phương với tư thế đó, tương trì qua một lúc, Châu Thiên Nhậm vẫn chưa đánh trúng được đầu vai của Triệu Sĩ Nguyên.
Tuy nhiên Triệu Sĩ Nguyên làm sao chịu đựng nổi trong tư thế đó một cách lâu dài?
Bỗng chàng hú vọng một tiếng lớn, đảo nhanh mình qua một bên, chỏi hai tay xuống đất, nhấc bổng đôi chân lên, phóng luôn song cước qua Châu Thiên Nhậm.
Song cước cùng nhằm một đích chung, song cước chạm đích bật kêu một tiếng bịch, Châu Thiên Nhậm bị bắn tung lên, văng ra xa ngoài hai trượng.
Triệu Sĩ Nguyên đứng dậy liền, Châu Thiên Nhậm rơi xuống rồi cũng lộn người qua một vòng, lấy thế đứng lên ngay.
Thoát hiểm rồi Triệu Sĩ Nguyên rùng mình, cho rằng vừa tiếp nhận một bài học đích đáng, từ nay chàng sẽ không bao giờ dám khinh suất, xem thường bất cứ ai.
Phần Châu Thiên Nhậm tuy không thọ thương, song bị đá bay như vậy là cầm cái bại trong tay.
Bại là hi hữu! Bại là giao bức chân dung tổ sư cho Triệu Sĩ Nguyên rồi!
Lão thừ người một lúc lâu rồi ngẩng mặt lên không, nhếch nụ cười thảm, lão cười luôn mấy lượt, cuối cùng đôi mắt lão rực sáng niềm bi phẩn cực độ.
Lão nhìn sang Thiềm trưởng lão.
Thiềm trưởng lão giật mình, hai tay ôm ngực, bên trong áo có bức chân dung tám vị tổ sư.
Bằng mọi giá lão phải bảo vệ chân dung đó, nhất định không để nó trở về tay Châu Thiên Nhậm.
Để chắc ý hơn, lão toan vút mình rời khỏi cục trường.
Lão chậm hơn Châu Thiên Nhậm một giây, lão chưa nhích động thân hình, Châu Thiên Nhậm đã bay lên rồi.
Nếu Châu Thiên Nhậm đáp xuống, là chận đầu Thiềm trưởng lão ngay.
Ngờ đâu Châu Thiên Nhậm bất thình lình xoay người nửa vòng trở lại chỗ cũ.
Chân vừa chấm đất lão hét to:
- Kẻ nào trong rừng đó! Sao dám ám toán lão phu?
Thì ra trong khu rừng gần đó có người phóng chỉ phong trúng huyệt Kiên Tỉnh ở đầu vai Châu Thiên Nhậm.
Do đó lão bắt buộc phải quay mình trở lại bị điểm huyệt rồi, có đáp xuống cũng vị tất còn đủ công lực tranh đoạt bức chân dung với Thiềm trưởng lão.
Châu Thiên Nhậm vừa quát, từ trong rừng hai bóng người cũng vừa xuất hiện.
Hai người đó bước tới trước mặt Châu Thiên Nhậm.
Một người nghiêng mình, cung kính thốt:
- Điệt nữ kính chào sư thúc!
Châu Thiên Nhậm nằm mộng cũng không tưởng là gặp Âu Dương Ngọc Kỳ trong phút giây này.
Cứ theo sự ước hẹn của lão với Âu Dương Ngọc Kỳ thì nàng phải đến Thiếu Lâm tự sau khi lão tiếp thu ngôi chùa.
Tại sao nàng đến sớm?
Người kia dĩ nhiên là Tố Dung cô nương!
Bởi quá kinh ngạc về sự xuất hiện bất ngờ của Âu Dương Ngọc Kỳ, Châu Thiên Nhậm sửng sờ một lúc lâu.
Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ cười nhẹ, đáp:
- Hẳn Châu sư thúc không ngờ là điệt nữ đến quá sớm?
Châu Thiên Nhậm quắc mắt căm hờn nhìn Thiềm trưởng lão gằn giọng:
- Phải ngươi không?
Thiềm trưởng lão điềm nhiên:
- Sư huynh đã biết thì còn hỏi làm chi nữa?
Châu Thiên Nhậm run người:
- Ngươi bán bạn, cầu vinh?
Thiềm trưởng lão nghiêm sắc mặt:
- Sư huynh cho là tiểu đệ bán sư huynh?
Châu Thiên Nhậm hừ một tiếng:
- Chẳng lẽ không phải vậy?
Thiểm Hải Xuyên ngẩng mặt lên không, cười lớn:
- Vì sơ suất, tiểu đệ bị lừa, do đó chờ thời cơ chuộc tội, như thế mà gọi là bán bạn cầu vinh được sao, sư huynh? Còn sư huynh? Phản sư, bội phái, hành vi đó sẽ được kết luận như thế nào?
Châu Thiên Nhậm nghẹn lời.
Bây giờ lão đã lở ngồi trên lưng cọp, phải ngồi luôn. Dù lòng người đã bỏ lão dần dần, lão cũng không thể quay đầu trở lại.
Lão nhìn quanh sáu vị trưởng lão còn lại, nghiến răng buông nặng:
- Ai còn tưởng đến bổn tòa, cứ theo bổn tòa?
Không người nào đáp, không người nào nhúc nhích.
Thế là lão ta hoàn toàn bị bỏ rơi, đúng trong lúc không cửa không nhà!
Chua chát thay!
Lão dậm chân, tiếp nối với giọng căm phẫn:
- Tốt! Trong tương lai lão phu sẽ thu thập từng người một các ngươi.
Một Triệu Sĩ Nguyên lão còn phải bại, huống hồ có cả Âu Dương Ngọc Kỳ? Huống hồ toàn thể các vị trưởng lão đã sang qua cái thế đối lập?
Nếu lão không bỏ đi thì hẳn là ngu lắm!
Thi triển chiêu thức Nộ Thi Xuyên Vân, lão tung bổng mình lên không.
Âu Dương Ngọc Kỳ gọi gấp:
- Châu sư thúc khoan đi! Hay nghe tiểu điệt nữ nói một câu!
Nàng phi thân theo liền, chận đầu Châu Thiên Nhậm.
Lão bật cười ghê rợn:
- Liễu đầu tìm cái chết!
Bỗng lão lộn người, chân lên cao, đầu trở xuống, hai tay cùng đưa ra.
Lão phát xuất chiêu Lực Phách Hoa Sơn, với mười hai thành lực, mãnh liệt phi thường.
Phát chưởng đó, có ít nhất cũng trên ngàn cân nặng.
Mọi người đều biến sắc, lo sợ cho Âu Dương Ngọc Kỳ. Chỉ có Triệu Sĩ Nguyên thản nhiên điểm một nụ cười.
Ầm!
Một con trốt lốc do cương khí tạo thành, xoáy vù vù, hốt cát bụi bốc lên, thẳng như cột trụ.
Châu Thiên Nhậm bị cây gió trốt đó bốc lên cao hơn ba trượng mới rơi xuống.
Phần Âu Dương Ngọc Kỳ thay vì qua cái chạm đó, hoặc lùi hoặc đứng lại một chỗ nếu không bị chấn dội, nàng lại lướt tới, theo cây gió trốt lên cao.
Nàng lên cao, không do ảnh hưởng của cái chạm dưới bất cứ hình thức nào, mà chính do cái ý của nàng vọt theo để kịp thời hứng Châu Thiên Nhậm khỏi rơi xuống đất.
Rồi nàng buông mình xuống, đặt Châu Thiên Nhậm êm đềm trên mặt đất.
Châu Thiên Nhậm bị chấn động mạnh, lúc còn ở trên không, lão ta đã trào máu miệng quá nhiều, xuống mặt đất, lão còn mửa mấy búng máu nữa.
Lão cố gượng đứng lên, bước thử mấy bước, đoạn thở dài.
Lão nghĩ, trong thiên hạ ngày nay, trừ Triệu Sĩ Nguyên ra lão chẳng biết ngán một ai.
Bây giờ lại có thêm Âu Dương Ngọc Kỳ.
Thực ra lão cũng còn mấy tuyệt kỷ, nhưng mang ra xử dụng mà làm gì? Liệu có thủ thắng nổi nới nàng chăng?
Không chắc gì thắng thủ, thì tốt hơn nên ẩn nhẩn mà chờ dịp khác.
Từ lúc xuống địa phủ, Âu Dương Ngọc Kỳ tiến bộ hết sức quan trọng.
Ngoài ra, mười ba vị trưởng lão còn sống sót trong địa phủ trở về, người nào cũng thành tựu đáng khiếp.
Trước một lực lượng đó, Châu Thiên Nhậm mong gì giành một ưu thế? Đó là không kể sự tiếp trợ của Triệu Sĩ Nguyên.
Lão đắn đo rất lâu, sau cùng cười lạnh, thốt:
- Ngọc Kỳ, ngươi nên hiểu hiện tại ngươi không còn nắm quyền chưởng môn nữa.
Ngươi không thể phạm thượng! Bởi dù sao ta cũng là sư thúc của ngươi!
Tố Dung hừ một tiếng:
- Cái thứ phản bội, ai ai cũng có quyền...
Âu Dương Ngọc Kỳ chận lại:
- Tố Dung muội không được vô lễ!
Day qua Châu Thiên Nhậm, nàng vén tà áo, nghiêng mình cung kính thốt:
- Điệt nữ đâu dám xúc phạm đến sư thúc! Vì trẻ người non tuổi, điệt nữ đã lầm lỗi đối với sư thúc ngày trước, mong sư thúc thứ tha cho, và trở về bổn phái, cùng chung lo tạo dựng cơ đồ!
Bỗng nhiên mà nàng bất nhẩn, không nỡ trách người bội phản, tự nhận cái lỗi về mình, cứu vớt mặt mày Châu Thiên Nhậm khỏi cái thẹn nhục bội hữu phản sư.
Châu Thiên Nhậm làm sao dám nhìn mặt nàng. Nàng càng có thái độ cao đẹp, lão càng tủi thẹn hơn!
Lão cúi thấp đầu, mớ tóc bạc trắng như bông, rung rung theo niềm xúc động!
Nhưng đã muội rồi, tất cả đều muộn rồi!
Lão vụt ngẩng mặt lên, cương quyết thốt:
- Lão phu không muốn trở về!
Âu Dương Ngọc Kỳ giật mình.
Nàng thừa hiểu tâm sự của Châu Thiên Nhậm.
Động niềm trắc ẩn, nàng thở dài buông gọn:
- Điệt nữ không dám cưỡng ép sư thúc!
Châu Thiên Nhậm không ngờ Âu Dương Ngọc Kỳ buông tha lão như vậy!
Lão sững sờ nhìn nàng.
Một lúc lâu lão run run giọng hỏi:
- Ngươi... ngươi...
Âu Dương Ngọc Kỳ chận lời:
- Sư thúc cứ đi!
Nàng bước tránh qua một bên, đồng thời vẫy tay luôn về bảy vị trưởng lão.
Bảy vị cũng tránh qua một bên.
Tố Dung cô nương bất bình song không dám trái ý Âu Dương Ngọc Kỳ, chỉ hừ mấy tiếng, tỏ lộ bực tức.
Châu Thiên Nhậm do dự một chút, rồi bước qua mặt nội bọn, đi luôn.
Bỗng Thiểm Hải Xuyên như bừng tỉnh cơn mê, kêu lên:
- Chưởng môn! Thả cọp về rừng...
Âu Dương Ngọc Kỳ lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
- Điệt nữ không còn là chưởng môn nhân nữa!
Nàng liếc sang Triệu Sĩ Nguyên, chàng vẫn đứng đờ ra đó, đưa lưng về nàng, mắt hướng đâu đâu...
Nàng nghe lòng thắt lại, khẽ cắn môi, tiếp:
- Châu sư thúc đã tiêu tan tráng chí rồi, hẳn không còn làm gì nên chuyện nữa đâu!
Thiểm Hải Xuyên trầm giọng:
- Nhưng gia pháp...
Âu Dương Ngọc Kỳ cười khổ:
- Gia pháp! Gia pháp! Cái gia pháp của chúng ta rồi sẽ khó tránh cơn biến cải!
Nàng nghiêng mình trước Thiểm Hải Xuyên, tiếp luôn:
- Các vị đồng môn hiện ở tại biệt viện trên Thiếu Lâm tự, điệt nữ đã thuyết phục họ trở về bổn phái, sư thúc tạm thời thống suất họ, chờ gặp Lữ tổ sư, tổ sư sẽ định đoạt!
Thiểm Hải Xuyên như đoán được cái ý của Âu Dương Ngọc Kỳ, trầm buồn gương mặt, gọi khẽ:
- Ngọc Kỳ!...
Âu Dương Ngọc Kỳ khoát tay, Thiềm trưởng lão nín lặng.
Âu Dương Ngọc Kỳ gọi:
- Tố Dung muội!...
Tố Dung lạnh lùng:
- Sư tỷ ơi! Tiểu muội không kham nổi tịch mịch đâu! Xin tha thứ cho tiểu muội không thể đi theo!
Âu Dương Ngọc Kỳ quay mình bước đi, chừng như có dừng lại một giây, song không quay đầu.
Sau đó nàng giở thuật khinh công đi luôn.
Tố Dung bước đến cạnh Triệu Sĩ Nguyên, xô vai chàng:
- Sao không chạy theo? Chôn chân tại chỗ rồi phải không?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đạo Ma Nhị Đế
Trần Thanh Vân
Đạo Ma Nhị Đế - Trần Thanh Vân
https://isach.info/story.php?story=dao_ma_nhi_de__tran_thanh_van