Võ Lâm Ngoại Sử epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 91: Hồi 38 – Anh Hùng Can Đảm (3)
ốn người mò mẫm đường đi trong bóng tối, mỗi người có tâm sự riêng của mình, chẳng ai nói chi.
Trong lòng cái hang chết tiệt này, một tia sáng le lói cũng không có.
Họ chẳng biết mình đi bao lâu, chỉ cảm giác như đã ba ngày ba đêm, nhưng trước mặt vẫn là một màu đen thăm thẳm.
Hùng Miêu Nhi nóng lòng cất tiếng hỏi: - Thẩm huynh, anh nghĩ... có đi lầm không?
Chu Thất Thất lớn tiếng: - Quyết là không lầm...
Vương Lân Hoa lạnh lùng: - Không phải ai cũng tin Thẩm Lãng như nàng vậy.
Chu Thất Thất: - Ai không tín nhiệm, thì đi một mình.
Vương Lân Hoa cứng họng, thôi không nói thêm gì. Hắn dĩ nhiên sẽ không cãi cọ với các cô gái, và khi cô gái đó là... Chu Thất Thất.
Qua một hồi lâu, Vương Lân Hoa không nhịn được: - Thẩm Lãng, lúc vào, chúng ta đâu đi lâu thế này.
Thẩm Lãng trầm ngâm: - Lúc có người đưa đường, đi mau hơn chút.
Chu Thật Thất: - Đúng! Không lẽ điểm này anh cũng không nghĩ tới sao?
Vương Lân Hoa không làm gì khác hơn là... lại im lặng.
Mọi người lại đi tiếp.
Tuy không thấy đường đi, nhưng họ có cảm giác dường như đường mỗi lúc mỗi hẹp, càng thêm buồn bực mệt mỏi. Thể chất yếu nhất là Chu Thất Thất, nàng như thở hết nổi.
Vương Lân Hoa lạnh lùng: - Thẩm Lãng, đi lầm rồi phải không?
Chu Thất Thất: - Sẽ không lầm... không...
Thẩm Lãng thở dài: - Có lẽ lầm rồi!
Vương Lân Hoa giọng bất mãn: - Tánh mạng của mọi người trao cả trong tay anh, không thể coi là trò đùa như vậy...
Hùng Miêu Nhi cả giận nạt lớn: - Thẩm Lãng không phải cố ý dẫn lầm đường! Ở nơi này đưa tay trước mặt không thấy được năm ngón, ai có thể bảo đảm không đi lầm. Ngươi ở đó mà móc mỉa cái gì?
Chu Thất Thất: - Đúng vậy! Đã nói rồi, ngươi cứ việc đi riêng một mình.
Thẩm Lãng: - Hay là Vương huynh dẫn đường?
Vương Lân Hoa vội cười nịnh: - Tiểu đệ nhất thời lỡ lời, các vị chớ trách. Ngoài Thẩm huynh, trong thiên hạ còn ai có thể đưa bọn ta ra ngoài?
Mọi người lại tiếp tục mò mẫm.
Bọn họ cứ như vậy đi tới đi lui, mọi người chân tay cũng mềm nhũn. Đói bụng còn có thể nhịn, nhưng khát nước thật có thể làm sức yếu đi nhiều.
Dường như bọn họ đã đi lòng vòng cũng quá một ngày không ngưng nghỉ, cho dù là mình đồng da sắt cũng khó mà chịu thấu.
Chu Thất Thất như đã mệt lử, thở không nổi, chỉ khì khà khì khò …
Hùng Miêu Nhi hỏi nhỏ: - Mệt lắm rồi hả, nghỉ chút vậy?
Thẩm Lãng nghiêm giọng: - Không được! Vào lúc này, không ai được nghỉ, phải đi thẳng một hơi, nếu dừng chân, sợ sẽ không thể đứng dậy.
Chu Thất Thất: - Em không sao, chưa mệt lắm... mình cứ đi...
Thẩm Lãng vỗ về: - Ráng chút em nhé... em ngoan...
Chu Thất Thất cười tình: - Nghe anh nói câu này, mệt chết cũng không sao.
Vương Lân Hoa hầm hầm: - Chẳng ai nói với tôi như vậy. Tôi kiệt sức cũng chẳng oan uổng.
Hùng Miêu Nhi mắng: - Vậy thì ở lại đây ngủ một giấc cho đã?
Giọng Vương Lân Hoa lại mềm nhũn, than dài: - Tôi chỉ muốn nói... chúng ta nãy giờ chẳng khác gì kỵ sĩ mù đi loạn giữa đồng hoang, cứ đi mãi sao? Cũng nên nghĩ cách khác...
Hùng Miêu Nhi cũng thở dài: - Vào giờ phút này, có cách gì?
Thẩm Lãng buồn bực: - Lúc nãy tôi thấy rõ ràng con đường ở bên trái, quyết không thể sai, sao lại cứ đi lầm? Trong này có cái gì khó hiểu mà chưa nghĩ ra?
Vương lân Hoa thở dài: - Trời mới biết cái khó hiểu là gì.
Thẩm Lãng lớn tiếng: - Chúng ta không thể nản chí tuyệt vọng, càng không thể dừng lại. Chỉ cần cứ tiếp tục đi về phía trước, sớm muộn gì chúng ta cũng ra ngoài.
Hùng Miêu Nhi cũng lớn tiếng: - Không sai, sớm muộn gì chúng ta cũng ra ngoài.
Mọi người lại cắn răng, nối nhau tiến về phía trước.
Rồi lại một hồi thật lâu, đột nhiên Chu Thất Thất đá trúng cái gì trên đất văng vào vách đá “keng”.
Thẩm Lãng lập tức dừng bước: - Cái gì vậy?
Vương Lân Hoa mò mẫm nhặt lên, thất thanh: - Kể như xong!
Hùng Miêu Nhi hỏi tới: - Cái gì vậy? Sao lại ‘kể như xong’?
Vương Lân Hoa ảm đạm: -Đây chính là cái đèn đồng tôi vất đi khi nãy.
Hùng Miêu Nhi thất thanh: - Chẳng lẽ … chẳng lẽ chúng ta lại trở về đúng chỗ cũ sao?
Vương Lân Hoa cười thảm: - Không sai! Hang động này là chỗ chôn thân của chúng ta.
Thẩm Lãng đột nhiên lớn tiếng: - Ai nói ‘kể như xong’? Chúng ta được cứu rồi.
Vương Lân Hoa mừng đến líu cả lưỡi: - Cứu... được cứu... cứu?
Thẩm Lãng: - Chỉ cần về tới đây, coi như chúng ta được cứu, có đường thoát rồi...
Vương Lân Hoa nhíu mày: - Anh nói gì tôi không hiểu...
Thẩm Lãng: - Vừa rồi chúng ta không đi lầm đường, chỉ sai hướng thôi.
Vương Lân Hoa: - Càng nói tôi lại càng không hiểu.
Thẩm Lãng: - Vừa rồi chúng ta lấy tay trái lần theo vách đá mà đi, không may bên trái đường quanh co uốn khúc, càng đi càng sâu, đến cuối đường lại vòng trở ra... thật ra thì đường sống là ở bên phải.
Vương Lân Hoa mừng rỡ: - Không sai, không sai... thật có đường thoát rồi.
Chu Thất Thất cười tươi: - Bây giờ anh mới biết Thẩm Lãng ‘không sai’ sao?
Vương Lân Hoa: - Thì tôi đã nói, trên đời nếu có người đưa chúng ta thoát khỏi cái hang quỷ này, người đó là Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng: - Bây giờ,... chúng ra dùng tay trái lần theo vách đá, đi cỡ mười bảy mười tám bước, thì đổi lấy tay phải sờ vào vách đá. Phải nhớ luôn giữ chặt tay nhau, không thể bị phân tán.
Cho tới giờ phút này ai nấy đã mệt nhoài, vừa đói vừa khát, nhưng con đường sống trước mặt, tinh thần mọi người lại lên cao, hăng hái đi tới.
Lần này, chỉ độ một bữa cơm, đã nhìn thấy phía trước như có tia sáng rọi vào, mỗi lúc thêm sáng.
Chu Thất Thất nắm chặt tay Thẩm Lãng reo lên: - Ánh sáng kìa! Thẩm Lãng, anh là người đáng yêu nhất trên đời.
Hùng Miêu Nhi cũng mừng rỡ vô cùng: - Chúng ta cuối cùng cũng thoát.
Thẩm Lãng trầm giọng: - Chúng ta chưa thoát đâu, chỉ mới bắt đầu thôi.
Hùng Miêu Nhi: - Mới bắt đầu?
Thẩm Lãng thở dài: - Anh đừng quên, Khoái Lạc Vương đang chờ ta ngoài cửa động. Bây giờ, cuộc đào tẩu của chúng ta mới thật sự bắt đầu. Gian khổ nhất vẫn còn phía trước.
Ngoài cửa hang, quả nhiên Khoái Lạc Vương đang chờ...
Ánh nắng chan hòa, mưa đã tạnh, một vùng đất trời xanh biếc tốt tươi.
Khoái Lạc Vương đã cho dựng một rạp trúc, hứng luồng gió từ trong động thổi ra, từ ngoài động thổi vào, thật mát mẻ. Lão ngồi chễm chệ trên chiếc ghế nệm êm ái, râu tóc phất phơ.
Trước mặt lão là mâm thức ăn thịnh soạn, xung quanh là cơ thiếp đẹp xinh. Bất kỳ lão ở đâu, hai thứ này cũng không thể thiếu.
Sau lưng lão, hơn ba mươi thiếu niên anh tuấn đứng xếp vòng, trang phục chỉnh tề, khí thế bừng bừng, lưng đeo trường kiếm, ánh mắt linh hoạt.
Lão nhìn Thẩm Lãng, chàng không tiền tụy xơ xác như lão nghĩ.
Thẩm Lãng thân vẫn cao thẳng, mắt vẫn ngời sáng, và môi vẫn điểm nụ cười tiêu sái.
Khoái Lạc Vương thoáng biến sắc, nhưng lập tức cười ha hả: - Tốt lắm! Chờ mãi, cuối cùng các vị cũng tới.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Tại hạ không thể làm các hạ thất vọng.
Khoái Lạc Vương: - Bổn vương cũng biết, Thẩm Lãng quyết không làm người khác thất vọng. Các vị mà không ra tới nơi, bổn vương mất đi cái hứng thú của đời.
Thẩm Lãng nhếch môi: - Không lẽ có người ra không được sao?
Chàng mỉm cười, dìu Chu Thất Thất cùng đi tới.
Hùng Miêu Nhi và Vương Lân Hoa theo sau, cả hai cũng nghiến răng ưỡn ngực đi tới. Họ ngẩng cao đầu, thẳng lưng, … cố chống chọi với cơn đói khát, mà trước mặt là rượu ngon và sơn hào hải vị.
Mùi rượu nồng quyện cùng mùi thức ăn theo gió thoảng, làm cả bọn cơ hồ muốn hôn mê.
Khoái Lạc Vương nâng chén rượu vàng. Dưới ánh nắng mặt trời, rượu óng ánh một màu vàng trong suốt, chiếc nhẫn nơi tay cũng lấp la lấp lánh.
Lão cười to: - Bổn vương cũng muốn mời các vị cùng uống vài chén rượu, nhưng biết các vị vội lên đường. Thôi thì ta không tiện làm trễ nải công việc của các vị, đành chờ khi khác.
Hùng Miêu Nhi hận sao không “nhai” được lão. Mùi đồ ăn thức uống ngào ngạt dâng lên tới mũi, mà không ăn uống được, khiến cái đói khát càng thêm khó chịu.
Chu Thất Thất ngả vào người Thẩm Lãng, vỗ nhẹ ngực chàng, nghiến răng nói khẽ: - Mau đưa em khỏi chỗ này, em không muốn thấy dáng quỷ của lão.
Khoái Lạc Vương cười hăng hắc: - Các vị phải đi, bổn vương không tiện đưa. Chỉ biết kính các vị một chén, chúc lên đường thuận buồm xuôi gió.
Lão nâng chén ngửa cổ cạn sạch một hơi, rồi cười to không dứt.
Hùng Miêu Nhi cũng lớn tiếng cười: - Sao uống một mình tịch mịch vậy? Ta có mời người bạn, khi sống như bóng và hình với ngươi, đến cùng ngươi cạn chén. Hắn đây, hắn đang nhìn ngươi đó.
Anh sải bước qua, nhẹ nhàng đặt thi thể của Độc Cô Thương xuống cạnh Khoái Lạc Vương. Tuy đầu Độc Cô Thương đã bể nát, nhưng hai mắt vẫn trừng trừng giận dữ như đang nhìn Khoái Lạc Vương chằm chằm. Đôi mắt ấy chắt chứa bao bi phẫn cùng oán hận.
Mỹ nữ bên cạnh Khoái Lạc Vương hoảng hồn la hét, hàm răng đánh vào nhau cành cạch, thân hình yểu điệu của các nàng run lên bần bật.
Khoái Lạc Vương tái mặt, tắt hẳn nụ cười.
Hùng Miêu Nhi cười gằn: - Độc Cô huynh, không những ban ngày anh phải hầu lão uống rượu, mà đêm đến cũng nên gọi vài ba hồn quỷ đến cùng hầu hạ lão, đừng để lão phải tịch mịch cô đơn.
Khoái Lạc Vương quăng chén rượu xuống đất, hét lớn: - Câm họng!
Đôi mắt mèo trợn trừng đăm đăm nhìn lão, chậm rãi: - Khi đêm xuống, quỷ hồn tìm đến trò chuyện với ngươi chắc cũng không ít. Thêm vài quỷ hồn nữa có là bao? Cần gì phải sợ?
Khoái Lạc Vương giận dữ: - Ngươi … nếu ngươi... ngươi không đi ngay … ta.. ta... ta sẽ...
Lão còn chưa dứt lời, Hùng Miêu Nhi đã cười khanh khách: - “Sống trên đời làm toàn chuyện ác. Khi đêm về có quỷ hỏi thăm”...
Khoái Lạc Vương nắm chặt hai tay, chén rượu vàng đã bị bóp dẹp lép.
Vương Lân Hoa đã đi qua mặt lão, chợt xoay người: - Đúng một canh giờ!
Khoái Lạc Vương quát: - Một canh giờ! Không hơn không kém...
Vương Lân Hoa cười hì hì: - Hê, sao kỳ vậy! Giận cá chém thớt sao? Giận hắn lại trút lên người tôi?
Vòng tay cúi chào, nghênh ngang bước.
Thẩm Lãng nhìn Vương Lân Hoa và Hùng Miêu Nhi, mỉm cười nói nhỏ: - Hai người này một ngay thẳng một gian trá, thiện ác cũng chẳng giống nhau. Nhưng cả hai đều không phải hạng tầm thường.
Chu Thất Thất cười duyên: - Cùng đi chung với anh, dĩ nhiên không phải hạng tầm thường.
Thẩm Lãng đỡ nàng tới trước mặt Khoái Lạc Vương, mỉm cười: - Hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại.
Khoái Lạc Vương cười gằn: - Yên tâm, sẽ chẳng bao lâu.
Thẩm Lãng: - Mặc dù giận, lão vẫn không nuốt lời, vẫn chờ đúng một canh giờ. Khoái Lạc Vương quả không hổ là Khoái Lạc Vương, tại hạ không thể không bội phục.
Khoái Lạc Vương im lặng hồi lâu, chợt bật cười lớn: - Thẩm Lãng, trong thiên hạ chỉ có ngươi là tri kỷ của bổn vương. Hết cả anh hùng trong thiên hạ, trừ ngươi ra, không một người nào đáng để bổn vương nhìn nửa mắt.
Ngưng tiếng cười, chăm chú nhìn Thẩm Lãng, lạnh lùng: - Tại sao?... Ta đối đãi ngươi không tệ, sao cứ nhất định đối nghịch cùng ta?
Thẩm Lãng cười nhạt: - Có lẽ tôi sanh ra là khắc tinh của lão, chỉ muốn đối nghịch cùng lão.
Khoái Lạc Vương lại im lặng hồi lâu, ngửa mặt cười: - Tốt! Nếu không có đối thủ bản lãnh như ngươi, đời của bổn vương cũng mất đi hứng thú.
Lại nâng chén.
Thẩm Lãng nghiêm nghị: - Thẩm mỗ cũng nhận lão là một anh hùng trong thiên hạ. Ngày sau nếu rơi vào tay Thẩm mỗ, quyết sẽ không làm khó lão, nhất định để lão chết bình yên.
Khoái Lạc Vương cười hăng hắc: - Đến giờ phút này, ngoài Thẩm Lãng còn ai có thể nói lên những lời hào khí như thế? Thẩm Lãng, chỉ một điểm này, ngươi cũng không hổ là anh hùng trong thiên hạ.
Lão phất tay: - Thẩm công tử là đại anh hùng, bổn vương phải kính hắn một chén, mau rót rượu cho Thẩm công tử.
Các thiếu nữ bên lão cùng nhìn Thẩm Lãng chằm chằm.
Một cô mặt tròn mắt sáng, hai tay bưng chén rượu, yểu điệu đi tới trước mặt Thẩm Lãng, mỉm cười diễm lệ: - Thẩm công tử, coi tướng chàng đứng cũng không vững, sao lại khổ sở cậy mạnh chống đối vương gia? Sao không quy thuận để trọn đời hưởng vinh hoa phú quý.
Thẩm Lãng một tay nhận chén rượu, mỉm cười không nói.
Khoái Lạc Vương đứng lên vung một bạt tai, khiến cô ta văng ra xa ngã sóng xoài trên đất.
Cô gái kia kinh hãi, run giọng: - Vương gia, … thiếp … thiếp đã sai?
Khoái Lạc Vương lạnh lùng: - Thẩm công tử là anh hùng trong thiên hạ, ngươi dám nói với hắn như vậy? Ngươi dám vô lễ với hắn như thế?
Thẩm Lãng nâng chén, nghiêm nghị: - Thẩm mỗ sẽ không quên tình tri ngộ của các hạ.
Khoái Lạc Vương cũng nâng chén: - Chén rượu này không những chất chứa tình tri ngộ, mà cũng là chén rượu cuối cùng của hai ta. Ngày sau gặp lại, sẽ chẳng còn gì để nói.
Giọng lão ảm đạm, mặt cũng không còn vẻ hí hửng, đắc thắng.
Thẩm Lãng chậm rãi: - Ta cạn chén này không phải dễ …
Khoái Lạc Vương lớn tiếng: - Không sai! Ta và ngươi cùng sanh ra trên đời này đã không phải chuyện dễ. Hôm nay cùng nhau uống chén rượu này, đã hơn bọn phàm phu tục tử vạn lần cạn chén.
Thẩm Lãng nâng chén: - … Xin mời!
Khoái Lạc Vương cũng nâng chén: - Mời!
Hai người cùng ngửa cổ uống cạn.
Bốn phía chung quanh, bọn cấp phong kỵ sĩ cùng các thiếu nữ không tự chủ được, khẽ buông tiếng thở dài.
Cả vùng trời đất như tràn đầy khí thế hùng tráng bi thương.
Đây không đơn giản chỉ là anh hùng cùng nâng chén. Đây chính là anh hùng thông cảm anh hùng. Bao nhiêu nghĩa khí, bao nhiêu cao ngạo, đều trong một chén rượu này.
Từ cổ chí kim, mấy anh hùng có thể cùng nhau cạn chén như vậy.
Chu Thất Thất lặng lẽ đứng nhìn, không khỏi dâng lên một cảm giác khó tả trong lòng, như máu trong tim đang sôi sục, như lệ nóng chực trào...
Gió thổi lá cây xào xạc, khí lạnh bao trùm không gian.
Khoái Lạc Vương ngửa mặt than: - Đã sinh bổn vương, sao trời lại sinh Thẩm Lãng?
Ném chén rượu, quát lớn: - Thôi!... đi đi...
Võ Lâm Ngoại Sử Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long Võ Lâm Ngoại Sử