Chương 95: Huyết Bồ Đề Bị Đoạt Mất​
ầm!
Trong phòng số 1, Lý Sát hung hăng đấm một phát lên mặt bàn trước mặt mình, lại đá một cái khiến cái bàn bị đổ, nếu không phải hiệu quả cách âm của phòng rất tốt thì cả hội đấu giá sẽ nghe được âm thanh phẫn nộ này.
- Trương Thiên, mày là một tiểu tạp chủng, tao nhất định phải giết chết mày!
Lý Sát điên cuồng gầm lên, vẻ mặt đầy sát khí.
- Lý Thiểu, gấp cái gì, dù sao chúng ta cũng biết hắn ở Tĩnh Hải, chờ hội đấu giá kết thúc, chúng ta sẽ từ từ chơi đùa với hắn.
Lưu Thiểu cũng cười gian xảo.
- Muốn giết tao à?
Khóe miệng Trương Đại Thiểu nở ra một nụ cười khinh thường.
- Lý Sát, tao còn chưa có tới tìm mày tính sổ đâu.
Tuy rằng cách vài phòng nhưng Lý Sát và Lưu Thiểu nói chuyện Trương Đại Thiểu vẫn nghe được rõ ràng.
- Bây giờ bán đấu giá chính là một chậu hoa lan cực kỳ quý hiếm, gọi là Đỗ quyên đề huyết.
Đúng lúc này, trên màn hình trước mặt Trương Đại Thiểu xuất hiện một gốc cây có một đóa hoa đỏ tươi ướt át, Trương Đại Thiểu ngồi thẳng người, lập tức nghiêm túc. Có cây Huyết bồ đề này, tu vi của mình sẽ được nâng cao lên một bước!
- Đỗ quyên đề huyết này là được lưu truyền lại từ thời Đường, cho tới bây giờ trên toàn cầu chỉ còn lại hơn một trăm gốc. Nghe nói nhà thơ lớn Lý Thương Ẩn thời Đường từng tự mình tạo một hoa viên, bên trong trồng đa số là Đỗ quyên đề huyết. Tên của cây hoa lan này, cũng là do Lý Thương Ẩn kia không biết thế nào mà đặt nên. Mọi người, giá khởi điểm, 3 triệu.
Đỗ quyên đề huyết này rất có giá trị tiềm ẩn, rất nhanh giá của nó đã tăng lên tới 4 triệu.
- 4,5 triệu.
Trương Đại Thiểu cầm lấy microphone.
Trương Đại Thiểu ra giá lập tức khiến ọi người chú ý, dù sao, người liên tục khiêu chiến uy nghiêm của Lý Sát, không muốn người chú ý cũng không được.
Mọi người theo bản năng ngừng ra giá, bọn họ đều đang nhìn phòng số một.
- 5 triệu!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của mọi người, Lý Sát không do dự lập tức liền bỏ thêm 500.000, áp chế giá cả của Trương Đại Thiểu.
Vẻ mặt Trương Đại Thiểu không có gì thay đổi, cũng không ngoài dự liệu của hắn, lấy tính tình có thù tất báo của Lý Sát thì hắn không tăng giá mới là chuyện lạ.
- Lý Sát này, thật sự là tên khốn!
Hai người Liễu Thanh Thanh tức giận không nhẹ.
- Thanh Thanh, bình tĩnh một chút, Lý Sát lúc trước không thích anh, hiện tại ra tay đè ép anh cũng không phải là chuyện khó hiểu.
Trương Đại Thiểu cười ha hả, không có một chút để ý.
Liễu Thanh Thanh lập tức bĩu môi bất mãn, Trương Thiên này, đến tột cùng là đứng ở bên nào?
- 6 triệu.
Trương Đại Thiểu lại cầm lấy microphone, chậm rãi mở miệng.
Đây là lần tăng giá cuối cùng của hắn, 6 triệu là toàn bộ tài sản của hắn, thậm chí 5 triệu trong đó là mượn của Trịnh Thiệu Minh, nếu Lý Sát tăng giá nữa, Huyết bồ đề kia sẽ bị Lý Sát lấy được.
Mà Lý Sát, không nghi ngờ gì là sẽ tăng giá.
- 7 triệu!
Giọng nói hung tợn của Lý Sát truyền đến.
Lúc này đây, phòng số năm không có truyền ra thanh âm nào nữa, điều này làm ọi người mất hứng, phòng số một với phòng số năm đấu kịch liệt như vậy, tại sao lần này phòng số năm lại rút lui.
- Trương Thiên, tại sao không tăng giá nữa?
Tô Tâm Lam rất không phục, giậm chân hét chói tai với Trương Đại Thiểu.
- Có phải anh thiếu tiền hay không? Anh không có tiền em có thể cho anh mượn, tóm tại vô luận như thế nào cũng không có thể thua Lý Sát!
Nghĩ đến vẻ mặt kiêu ngạo kia của Lý Sát, Tô Tâm Lam càng thêm tức giận.
Cô bình thường rất coi thường loại người như Lý Sát, ỷ vào thế lực gia tộc mà làm mưa làm gió.
Người như thế, lúc trước còn muốn theo đuổi Liễu Thanh Thanh, đánh Trịnh Thiểu một cái tát, sau lại ác ý tranh giành với mình, Tô Tâm Lam là một tiểu cô nương, không nuốt nổi cục tức này.
- Không cần, hoa lan này hắn muốn thì để cho hắn mua đi.
Trương Đại Thiểu lại có vẻ không nóng không vội, không để ý mình bị Lý Sát đè ép một bên, căn bản là hắn không có để trong lòng.
Điều này làm cho Tô Tâm Lam cảm thấy càng thêm buồn bực, Trương Thiên đẹp trai, lần này tại sao lại không có khí khái như vậy?
Giữa bầu không khí buồn bực như vậy, hội đấu giá rất nhanh đã xong. Có Lý Sát ỷ mạnh tranh giành, phòng số năm từ đầu đến cuối cũng không lấy được đồ vật nào.
Hai người Tô Tâm Lam cùng Liễu Thanh Thanh hận không thể giết Lý Sát để xả giận.
- Các vị khách quý, hội đấu giá lần này là do chủ sự Phương tổ chức, rất cảm ơn mọi người lần này đã đến tham gia, chúng tôi có tổ chức tiệc rượu ở lầu ba, mong mọi người chơi vui vẻ.
Sau đi kết thúc đấu giá, anh B bước lên đài cao, nói với mọi người.
Tất cả mọi người đều trầm trồ khen ngợi, người không lấy được thứ đồ mình muốn mà sinh ra bực dọc cũng vì vậy mà dịu đi rất nhiều, đều đi lên bữa tiệc ở tầng ba.
- Thì ra là cô ấy!
Thời điểm đi ra khỏi phòng, Trương Đại Thiểu rốt cục phát hiện người khách bí ẩn ở phòng số hai kia, thì ra là Hàn Mộng Di!
Khó trách Lý Sát không có cạnh tranh với phòng số hai, thì ra là thế!
Khi Trương Đại Thiểu nhìn thấy Hàn Mộng Di, thì Hàn Mộng Di cũng nhìn thấy Trương Đại Thiểu, hai người bốn mắt nhìn nhau, sửng sốt một chút.
Trương Đại Thiểu mỉm cười gật đầu với Hàn Mộng Di, Hàn Mộng Di không đáp lại mà lôi Lâm Yến, cúi đầu tránh ra. Cô cũng không tham gia tiệc rượu gì, trực tiếp xuống lầu rời đi.
Lý Sát tâm tình rất buồn bực cũng không có hứng thú tham gia tiệc rượu, đi ra khỏi phòng, đối với những công tử đi lên chào hỏi đều không để ý.
Vốn Trương Đại Thiểu cũng cảm thấy không hứng thú với bữa tiệc, nhưng lại không thoát khỏi hai người Tô Tâm Lam với Liễu Thanh Thanh, đành phải đi theo lên lầu ba.
- Chờ anh một chút, anh qua chào hỏi với Lý Sát một tiếng.
Bỗng nhiên Trương Đại Thiểu nói, đi nhanh đến chỗ Lý Sát, vỗ vỗ bả vai hắn.
- Lý Sát, hay là đi chơi chút nhé?
Lý Sát hung hăng trợn mắt nhìn Trương Đại Thiểu một cái, gạt tay Trương Đại Thiểu ra, kêu lên:
- Buông tay! Đừng đụng vào tao!
Cũng không quay đầu lại rời đi.
- Được rồi, chúng ta đi thôi!
Lúc này Trương Đại Thiểu mới cười ha hả nói với hai người Liễu Thanh Thanh.
- Anh làm cái gì vậy?
Liễu Thanh Thanh không hiểu nhìn Trương Đại Thiểu.
- À, không có gì, chỉ là chào hỏi thôi.
Trương Đại Thiểu thuận miệng đáp rồi đi lên lầu ba.
Đối với tiệc rượu Trương Đại Thiểu cũng không thấy hứng thú, định cùng Trịnh Thiệu Minh với vài người quen uống vài chén rượu rồi rời đi.
Nhưng mà bởi vì lúc trước Trương Đại Thiểu ở hội đấu giá biểu hiện quá mức dũng mãnh, người đến chào hỏi hắn cũng thật không ít, cũng làm cho Trương Đại Thiểu chật vật ứng phó.
- Anh Dũng, tại sao anh cũng đến đây?
Lúc sắp sửa rời đi kiếm đồ ăn, Trương Đại Thiểu ngạc nhiên phát hiện, Tô Dũng cũng ở nơi này.
- Ha ha, tiểu Trương, hội đấu giá này nhiều người phức tạp, anh không phải là lo lắng cho Tâm Lam sao, lại đây đi.
Tô Dũng cười ha hả, nói với Trương Đại Thiểu.
Trương Đại Thiểu cũng lộ ra ánh mắt khinh bỉ với Tô Dũng, nói cái gì lo lắng cho Tâm Lam, lúc hội đấu giá đang tiến hành tại sao không thấy anh? Hiện tại hội đấu giá xong rồi mới thấy anh
Hơn nữa, không phải chỉ là một hội đấu giá thôi sao, cũng không phải quán bar sàn nhảy gì, có cái gì không yên tâm.
- Như thế nào, cùng anh uống một chén chứ?
Tô Dũng hứng thú nói.
- Không dám không thuận theo.
Trương Đại Thiểu cười nói, chỉ chỉ vào một cái bàn không người ở một góc sáng sủa, hai người bước qua.
Hai chén rượu được đặt xuống, Trương Đại Thiểu đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
- Nói đi anh Dũng, tìm em có chuyện gì?
Nói xong lo lắng nhìn Tô Tâm Lam, Trương Đại Thiểu căn bản không tin, chỉ sợ Tô Dũng lần này là tới tìm mình.
Tuyệt Phẩm Tiên Y Tuyệt Phẩm Tiên Y - Âu Dương Lưu Lãng