Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vương gia ta biết sai rồi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 92: Ngầm Điều Tra
B
ắt đầu vào hạ, thời tiết từ từ nóng lên, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm bên cửa sổ khép hờ mắt, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua, trước phòng là một vườn trúc, cho nên nắng chiếu không tới, coi như đã tốt hơn nhiều nơi khác rồi, Đoàn Đoàn và Viên Viên lớn lên từng ngày, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm nhận sâu sắc trách nhiệm của một người mẫu thân.
Gần đây hai nhóc mọc răng, thời tiết lại nóng nực, lúc mọc cái răng đầu tiên Đoàn Đoàn sốt cao, đang đêm Hàn Nguyệt Nguyệt bị tiếng khóc của nhi tử đánh thức, đau lòng không chịu được, lập tức chạy tới xem, bà vú dỗ thế nào cũng không hết khóc.
Hàn Nguyệt Nguyệt cũng chỉ có thể kê một ít thuốc cho Đoàn Đoàn uống, Tô ma ma nói, đứa bé nào mọc răng cũng vậy cả, không cần lo lắng, mặc dù y thuật inh, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng biết sẽ không có chuyện gì, nhưng nghe thấy Đoàn Đoàn khóc, nàng cực kỳ đau lòng.
Đúng là sinh đôi có tâm linh tương thông, mặc dù được ẵm tới phòng khác, nhưng chỉ cần Đoàn Đoàn khóc là mười lần thì có đến bảy lần Viên Viên cũng khóc theo, Hàn Nguyệt Nguyệt phải lo cho cả hai, ngày đêm canh giữ, qua mấy ngày, hai đứa mọc răng xong, Hàn Nguyệt Nguyệt đã gầy đi trông thấy, Mạnh Dịch Vân hung hăng mắng nhi tử một trận, dám làm cho nương tử hắn khổ cực như vậy.
“Vương phi, người xem, đại thế tử lại làm rách một cái nữa rồi”, Sắc Âm cầm núm vú cao su dòm dòm, đây là da rất mềm mại, không ngờ hai cái răng cửa nho nhỏ lại lợi hại như vậy, đây là cái thứ ba rồi.
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Đổi cái khác là được”, đứa bé nào mới mọc răng đều như vậy, bắt được cái gì cũng muốn cắn, nếu không có cái gì liền mút tay, trên tay nhiều vi khuẩn như vậy, ngộ nhỡ ngã bệnh thì biết làm sao, lúc bú, hai bà vú cũng cau mày, dù rất đau, nhưng không dám nói, Hàn Nguyệt Nguyệt liền nghĩ đến núm vú cao su, ở hiện đại không phải đứa bé nào cũng ngậm nó sao? Mềm mại không sợ bị thương miệng, Hàn Nguyệt Nguyệt liền nói Mạnh Dịch Vân tìm một miếng da dê thiệt mềm, cho người làm theo hình dạng nàng vẽ.
Mới đầu bọn nha hoàn rất tò mò, hai bà vú và mấy ma ma đều cười Hàn Nguyệt Nguyệt, đứa trẻ mới mọc răng nào mà không thích cắn như vậy, vương phi lại cho làm cái này, thật mắc cỡ, Mạnh Dịch Vân mới đầu cũng rất tò mò, thấy hai nhi tử cứ ngậm cái gì đó trong miệng, xem thử, bất đắc dĩ cười, trợn mắt nhìn hai nhi tử không có tiền đồ, ngày nào cũng ngậm cái này, ra thể thống gì chứ.
“Vương phi, đây là?”, Hàn Nguyệt Nguyệt đưa y phục cho Trúc Thanh, Trúc Thanh nhìn thứ be bé trong tay, đây là y phục sao? Sao lại kỳ quái như vậy, chưa thấy qua bao giờ.
Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Thay cho Đoàn Đoàn, cứ xỏ đầu vào là được, còn nữa, đây là yếm quàng cổ”, trời nóng như vậy, cho chúng mặc dày như thế, không bị nổi rôm mới là lạ đó, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chiếc T shirt nhỏ mình khâu cảm thấy rất hài lòng, mặc dù không được đẹp lắm, nhưng dù gì đây cũng là tình cảm của nàng a.
Thấy vẻ mặt đau khổ của Trúc Thanh, Hàn Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ cầm lấy y phục, tự mình thay cho Đoàn Đoàn, mặc luôn chiếc quần ngắn, nàng nhìn nhìn nhi tử, rất hài lòng, hơi rộng một chút nhưng so với đống y phục dầy cộm kia thì thoải mái hơn rất nhiều, Đoàn Đoàn không hiểu lắm, chỉ cảm thấy không còn nóng như lúc nãy nữa, tay chân hoạt động thoải mái, vui vẻ quơ tay cười với nàng.
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Đoàn Đoàn nhễu nước miếng vội lấy yếm lau, người nhỏ như vậy, mà nước miếng ở đâu nhiều thế không biết, Hàn Nguyệt Nguyệt bẹo má Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn bất mãn quay đầu đi.
Trúc Thanh không dám nhiều lời, đành đi kêu Tô ma ma đến, Tô ma ma vừa vào cửa, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi bên giường, Đoàn Đoàn và Viên Viên đang bò loạn trên giường, trên người mặc y phục kỳ lạ, vừa ngắn vừa mỏng, Hàn Nguyệt Nguyệt còn cười không ngừng, Tô ma ma lập tức chạy đến.
“Vương phi, trẻ nhỏ không giống người lớn, không thể mặc ít như vậy được”, Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu cười, “Không sao đâu, trời nóng, mặc nhiều quá, sẽ dễ mọc sẩy”.
“Vậy bỏ khối băng đi, trẻ nhỏ không như người lớn, coi chừng cảm lạnh”, Tô ma ma nói, Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Để lại một chậu thôi, nếu không sẽ bức bối lắm”, không dám phản bác lời Hàn Nguyệt Nguyệt, Tô ma ma gọi nha hoàn đem băng đi.
Mạnh Dịch Vân về, thấy hai nhi tử đang bò loạn trên giường, Trúc Thanh và Kim Thu đứng canh một bên, Hàn Nguyệt Nguyệt thì đang chăm chú may vá gì đó, thấy Mạnh Dịch Vân về, Hàn Nguyệt Nguyệt buông đồi trong tay xuống, “Chàng đã về? Sao hôm nay sớm vậy?” bình thường không phải sắp tối mới về sao, hình như hôm nay hơi sớm.
Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy giúp Mạnh Dịch Vân cởi áo khoác ra, Trúc Thanh bưng một chậu nước tới cho Mạnh Dịch Vân rửa tay, rồi lui ra với Kim Cầu. Mạnh Dịch Vân tới bên giường, thấy y phục kỳ quái của nhi tử, ẵm Viên Viên lên, “Là nàng khâu sao?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe vậy, quay đầu lại, thấy Mạnh Dịch Vân đang ẵm Viên Viên.
“Đúng a, sao, đẹp chứ, tốt hơn những y phục rườm ra kia nhiều”, Hàn Nguyệt Nguyệt tự hào nói, Mạnh Dịch Vân không nói gì, chỉ là nhíu mày lại.
“Vương phi, dọn cơm lên được chưa ạ?”, Ngân Nguyệt hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ một chút nói, “Ừ, dọn lên đi”, ăn sớm một chút cũng tốt, ăn xong trời cũng vừa tối.
“Nàng làm gì vậy?”, Mạnh Dịch Vân rửa mặt xong, vào phòng, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đang ngồi trước gương, đã tới giờ ngủ rồi mà còn buộc tóc lên, Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn tiếp tục buộc tóc, “Ta có việc ra ngoài một chút”, lâu lắm rồi chưa đi ra ngoài, hôm nay nhận được thư của Tống Thanh nói là hàng từ quan ngoại về, nàng phải đi xem thử.
“Khuya lắm rồi, để ngày mai hẵng đi”, Mạnh Dịch Vân bất mãn nói, ban ngày bận rộn, buổi tối vất vả lắm mới có thời gian bên nhau, nàng lại muốn đi.
Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp tục thay quần áo, không để ý đến Mạnh Dịch Vân: ban ngày đi được sao? Vừa ra khỏi cửa đã có một đám người theo sau, rêu rao như vậy, không gây chú ý với kẻ địch mới là lạ đó.
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt sắp đi, Mạnh Dịch Vân vội kéo tay nàng lại, Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu “Sẽ về ngay mà, không lâu đâu, chàng nghỉ ngơi trước đi”, với khinh công của nàng, sẽ không có nguy hiểm.
“Nửa canh giờ”, Mạnh Dịch Vân nghiêm mặt nói, Hàn Nguyệt Nguyệt vội gật đầu, “Vâng, vương gia”, nàng khẽ mỉm cười, dắt Mạnh Dịch Vân đến giường, “Chàng bận rộn cả ngày rồi, nghỉ ngơi trước đi, ngoan”, Hàn Nguyệt Nguyệt ép Mạnh Dịch Vân xuống giường, đắp chăn lên, vỗ vỗ mặt Mạnh Dịch Vân.
Mạnh Dịch Vân vẫn nắm tay Hàn Nguyệt Nguyệt không buông, “Không nghe lời, ta liền dẹp những cửa tiệm kia của nàng”, Mạnh Dịch Vân tức giận nói, chẳng lẽ đường đường một vương gia như hắn còn không nuôi nổi nàng sao, sao còn muốn đi buôn bán nữa.
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân tức giận lập tức lấy lòng, khom lưng hôn lên mặt Mạnh Dịch Vân một cái, làm vẻ uất ức nói, “Ta tuy là thê tử của chàng, nhưng ta cũng có quyền tự do a, chàng không thể tước đoạt niềm vui của ta được”, nếu mỗi ngày không làm gì cả, chỉ ở nhà trông nhi tử, chờ tướng công trở về, như vậy thật nhàm chán.
“Vậy ta sẽ để cho nàng trông coi tiền trang (ngân hàng), không cần làm gì cả, mỗi ngày chỉ cần ngồi đếm tiền là được”, hắn chưa thấy nữ nhân nào yêu tiền như nàng, Hàn Nguyệt Nguyệt nhíu mày, “Cũng được, nhưng mà bây giờ ta có việc phải ra ngoài, không đi sẽ trễ mất, ta đảm bảo trong vòng một canh giờ sẽ trở lại”, có ngân hàng tư nhân của Mạnh Dịch Vân, sẽ dễ dàng hơn nhiều, phải bàn bạc với Tống Thanh, mở thêm vài chi nhánh, thêm nhiều lĩnh vực khác mới được.
“Tiểu thư”, đến Thiên Hương Lâu, Lục Tư Tư ra đón, “Người đâu rồi?”, không phải nói có ngườ đem hàng đến sao? Chẳng lẽ mình tới chậm, đều do Mạnh Dịch Vân cả.
“Đang ở lầu dưới với Tống Thanh”, Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Đi, xem thử”, để xem lần này là hàng gì đây.
“Ngươi là ai? Tại sao đi theo ta?”, Hàn Nguyệt Nguyệt dừng lại trên nóc nhà, từ lúc ra khỏi Thiên Hương Lâu người này vẫn luôn đi theo nàng, người nào mà to gan như vậy.
“Vương phi thật là mau quên, mới mấy ngày thôi mà”, bóng đen kia đứng cách không xa Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng nhíu mày, “Có chuyện gì? Bổn vương phi bận rộn, không có thời gian nói chuyện tào lao với ngươi”.
“Chuyện lần trước vương phi tính tới đâu rồi? Tại hạ vẫn luôn chờ tin của vương phi”, trong đêm tối, Hàn Nguyệt Nguyệt không thấy rõ mặt hắn.
“Ngươi cứ giấu giấu diếm diếm như vậy, thật không có thành ý, bổn vương phi không bao giờ buôn bán không rõ ràng”, ai biết hắn là ai chứ.
“Chẳng lẽ lá thư đó vẫn không đủ chứng minh thành ý của tại hạ?” người áo đen nói.
Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người, “Nếu ngươi không muốn nói ra thân phận, vậy không còn gì để nói nữa”, làm ăn quan trọng nhất là chữ tín, nếu không biết rõ đối phương, một ngày nào đó bị phản lại cũng không biết, mặc dù nàng rất muốn biết kẻ đó là ai, mà lại có được mật thư của Thái Uyên, nhưng cũng không thể lơ là được.
“Đợi chút”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt định đi, người áo đen vội nói, Hàn Nguyệt Nguyệt dừng bước.
“Còn chuyện gì nữa?”, thời gian của nàng rất quý giá.
“Nếu không có sự hỗ trợ của ta, ngươi cho rằng chỉ mình Vân vương là có thể đánh bại Thái Uyên sao, sau lưng lão còn có hậu thuẫn”, nghe vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt vội ngăn kích động trong lòng.
“Vậy thì sao?”, chỉ cần Mạnh Dịch Vân muốn, nàng sẽ nghĩ mọi cách giúp hắn, không phải chỉ là ngôi vị hoàng đế thôi sao? Nếu nhiều người mơ ước như vậy, nàng cũng muốn xem, rốt cuộc ai là người có năng lực.
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt bỏ đi, người này vội ra chiêu, nàng lách người tránh thoát, người này không nói gì, lại tiếp tục động thủ, làm nàng rất bực mình.
Người này thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tránh thoát, không buông tha, tiếp tục đánh, ngân châm nàng phóng ra cũng vô dụng, bỗng nhiên có một người xông ra, chắn trước mặt nàng.
“Đi”, nghe được thanh âm trầm thấp, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, ôm chặt eo người nọ, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng hai người. Thấy hai người đã biến mất, Diệp Kỳ Phong kéo khăn che mặt xuống, khóe miệng giương lên: sẽ có ngày chúng ta hợp tác thôi, hắn chờ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vương gia ta biết sai rồi
Loan Loan
Vương gia ta biết sai rồi - Loan Loan
https://isach.info/story.php?story=vuong_gia_ta_biet_sai_roi__loan_loan