Võ Lâm Ngoại Sử epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 90: Hồi 38 – Anh Hùng Can Đảm (2)
ùng Miêu Nhi quát lớn: - Độc Cô Thương có ân với ta, ai dám đụng hắn, liều mạng cùng ta trước.
Khoái Lạc Vương cười nhạt: - Các ngươi nên suy nghĩ cẩn thận, nếu không đáp ứng bổn vương, cả bọn cùng chết. Còn nếu đáp ứng, bốn cái mạng còn lưu lại tìm đường thoát thân. Chuyện dễ dàng như vậy, kẻ nào không đáp ứng, thì thật là quá ngốc.
Hùng Miêu Nhi nghiến răng: - Vì sao ngươi nhất định ép ta làm chuyện tuyệt tình tuyệt nghĩa này?
Khoái Lạc Vương lạnh lùng: - Ta muốn làm gương cho kẻ khác, người phản bội bổn vương sẽ chịu hậu quả gì.
Vương Lân Hoa thở dài: - Dùng cách này để cảnh cáo kẻ khác, thật không cách nào hơn, điểm này không thể trách ông. Tôi cũng rất tán thành.
Hùng Miêu Nhi hét lớn: - Không được! Ta thà chết cùng hắn, chứ không nhắm mắt làm ngơ để cho các người hại hắn.
Vương Lân Hoa thở dài: - Anh là thằng ngốc, hy vọng Thẩm Lãng sẽ không ngu như vậy.
Chu Thất Thất lớn tiếng: - Thẩm Lãng cũng như anh ấy, không thể để cho ngươi...
Vương Lân Hoa lạnh lùng: - Tôi hỏi Thẩm Lãng, chứ không hỏi nàng.
Vào lúc này, chỉ cần Thẩm Lãng đồng ý, người khác phản đối chẳng ích gì?
Mọi ánh mắt dồn về phía Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Vương Lân Hoa, hy vọng anh sẽ học được một chuyện.
Vương Lân Hoa: - Tôi đang nghe …
Thẩm Lãng: - Anh nên biết rằng, tôi không phải là hạng người sợ chết như anh.
Vương Lân Hoa biến sắc thảm. Độc Cô Thương lệ nóng doanh tròng.
Hùng Miêu Nhi vỗ tay cười ha hả: - Thẩm Lãng, Hùng Miêu Nhi không kết lầm bạn...
Chu Thất Thất vùi đầu vào ngực Thẩm Lãng, cười dịu dàng: - Em biết mình không yêu lầm người. Em... em... em thật là vui sướng...
Nàng cười, nhưng đôi mắt đã rướm lệ.
Khoái Lạc Vương lạnh lùng: - Thật hay, các ngươi đều là nam nhân nghĩa khí, nhưng bổn vương cũng muốn xem các ngươi giữ được cái nghĩa khí này bao lâu.
Lão vỗ tay.
Dưới ánh đèn, thấp thoáng bảy tám kim tinh bay vào, nhanh như sao xẹt làm người rùng mình tê dại.
Thẩm Lãng thất thanh: - Coi chừng, ‘Kim Tàm độc phong’.
Khoái Lạc Vương cười: - Cuối cùng ngươi cũng tỉnh thức. Đây chính là loài ong độc nhất trong thiên hạ, ‘Kim Tàm độc phong’. Chỉ cần bị nó chích cho một mũi, cả người sẽ đau đớn suốt bảy ngày bảy đêm, sau đó toàn thân mưng mủ mà chết.
Hùng Miêu Nhi cũng không khỏi rùng mình, vừa nghe tiếng ‘vù vù’, bảy tám kim tinh đã lờn vờn trước mắt.
Vương Lân Hoa quát khẽ, phất ống tay áo cuốn lấy hai con ong.
Độc Cô Thương giơ chân giẫm chết một con.
Hùng Miêu Nhi, áo cộc chân trần, tay không tấc sắt, lại không thi triển được võ công, không dám ra tay, chỉ biết liên tiếp né tránh, trán đổ đầy mồ hôi hột.
Thẩm Lãng búng ngón giữa, khẽ bắn ra đạn gió, mấy con ong còn lại rơi thẳng xuống đất.
Khoái Lạc Vương cười: - ‘Đạn Chỉ Thần Thông’ quả nhiên không tệ.
Hùng Miêu Nhi cười to: - Hôm nay ngươi mới biết lợi hại sao?
Khoái Lạc Vương cười khinh khỉnh: - Ngươi đắc ý như vậy, coi là quá sớm. Vừa rồi chỉ là tám ‘Kim Tàm độc phong’, Bổn vương cho các ngươi coi sơ qua thôi.
Lão cất giọng cười to, nói tiếp: - Trong tay của bổn vương có hàng ngàn hàng vạn ‘Kim Tàm độc phong’. Các ngươi giết được vài con, lại giết được ngàn vạn con sao? Nếu bổn vương thả cả bầy vào đây, ngươi còn cười sao?
Quả nhiên Hùng Miêu Nhi không cười được nữa.
Vương Lân Hoa hét lớn: - Anh còn chờ gì? Chẳng lẽ anh còn muốn làm anh hùng? Còn không mau đem cái đầu của hắn xuống? Anh thật muốn mọi người cùng chết với hắn sao?
Hùng Miêu Nhi lạnh lùng: - Không được, bất luận ra sao, tôi không cho anh đụng đến hắn.
Vương Lân Hoa rít lên: - Thẩm Lãng, còn anh? Không lẽ anh cũng ngây ngô như mèo ngu này.
Thẩm Lãng: - Có lúc tôi cũng ngây ngô như Miêu Nhi vậy.
Chu Thất Thất: - Em cũng không ngại chết với Độc Cô Thương.
Vương Lân Hoa dậm chân dẫm cẳng: - Đúng là xui tận mạng mới đi chung với cái đám khùng này. Gặp mấy thằng điên, thần y cũng chào thua.
Độc Cô Thương đột nhiên lên tiếng: - Khoái Lạc Vương mặc dù đại ác đại gian, nhưng sẽ không nuốt lời... Lão nói một canh giờ không đuổi, thật sự sẽ không đuổi trong vòng một canh giờ. Lão nói thả các người, thật sự sẽ thả.
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: - Đó là chuyện khác.
Sắc mặt của Độc Cô Nhiên bỗng trở nên thẫn thờ khó tả.
Hắn chậm rãi nói: - Ta thật không nghĩ tới có người đối đãi với ta như hai ngươi. Độc Cô Thương cuối cùng cũng kết thân được hai bằng hữu,... bằng hữu khẳng khái như hai ngươi. Tốt! Tốt lắm.
Đột nhiên hắn lao đầu vào vách đá.
Hùng Miêu Nhi thét lên một tiếng, phóng người qua cản, nhưng đã quá muộn.
Máu tươi tung toé, văng đầy người anh.
Độc Cô Thương ngã xuống, mặt mũi đầy máu, lẩm bẩm: - Có được một tri kỷ, chết cũng không tiếc, huống chi ta lại có hai …
Hùng Miêu Nhi khóc lớn thành tiếng: - Sao ngươi làm vậy? Ngươi cần gì làm vậy? Tại sao ngươi ngu vậy … điên vậy...
Độc Cô Thương buông ra một tiếng cười buồn bã: - Nếu các ngươi bằng lòng làm người ngu kẻ điên, vì sao ta không thể... Các ngươi chớ quên, ta đã vì các ngươi mà chết, các ngươi phải vì ta mà sống, sống tiếp,... sống...
Giọng nói yếu dần … rốt cục hét lên một tiếng... rồi bất động...
Chu Thất Thất lệ rơi đầy mặt, lẩm bẩm: - Trong những kẻ ác, cũng có người thiện lương … Trên cõi đời này, người thiện lương không quá ít.
Vương Lân Hoa cũng quay đầu đi, không muốn nhìn.
Hắn lớn tiếng: - Khoái Lạc Vương, bây giờ sao?
Khoái Lạc Vương bật cười ha hả: - Thuận ta thì sống, nghịch ta chỉ có chết, hắn đã không còn chọn lựa khác. Các ngươi bây giờ cũng đã thấy rõ ràng, các ngươi vẫn muốn cùng chung số phận như vậy sao?
Thẩm Lãng gằn từng tiếng: - Tứ sứ giả của lão, người chết kẻ bỏ đi, tay trái tay phải chẳng còn. Đến ngày cả thiên hạ cùng nổi lên chống lại, kết quả của lão còn thảm hơn hắn nhiều.
Khoái Lạc Vương lạnh lùng: - Bổn vương ta tài năng tuyệt thế, chỉ một mình ta đơn thân chống lại cả thiên hạ, cũng không người cản trở được ta. Huống chi...
Lão bật cười thích chí: - Huống chi nay bổn vương đã có thêm trợ thủ, so với mấy thứ ngu ngốc này còn hơn mấy trăm lần.
Tuy Thẩm Lãng hơi rúng động, chàng chỉ nhàn nhạt: - Vậy sao! Là ai?
Khoái Lạc Vương cười hăng hắc: - Các ngươi sẽ không đoán được là ai! Chính nhờ diệu kế của người ấy, bổn vương mới có thể tìm các ngươi. Chỉ cần có người ấy giúp sức, bổn vương sợ gì không thành nghiệp lớn?
Mọi người đều biến sắc. Được Khoái Lạc Vương coi trọng như thế, dĩ nhiên phải là hạng người tài năng tuyệt thế, có thể cũng không thua gì Thẩm Lãng.
Nhưng trong thiên hạ, ai là người như vậy?
Vương Lân Hoa khẽ cười: - Dù sao đi nữa, lão cũng không được nuốt lời đã hứa, phải để bọn ta đi trước.
Khoái Lạc Vương cười: - Đi đi, bổn vương đâu ngăn trở...
Vương Lân Hoa biến sắc: - Lão... lão...
Khoái Lạc Vương: - Mấy tảng đá ở lối ra chỉ đơn giản được xếp chồng chất lên nhau mà thôi, các ngươi có thể tìm thấy một lỗ hổng để ra ngoài. Bổn vương không những không ngăn trở, mà còn chờ nơi cửa động.
Còn đang nói, hắn đã mất hút.
Vương Lân Hoa gọi với theo: - Khoái Lạc Vương, Khoái Lạc Vương … thong thả đã …
Tiếng gọi của hắn vọng lại từ bốn phía. Chẳng một ai để ý tới hắn.
Cũng may, ánh đèn bên ngoài còn le lói.
Vương Lân Hoa phóng nhanh về nơi ấy, dỡ những tảng đá ra, từng tảng từng tảng một, thở phào nhẹ nhõm: - Lão thật chẳng gạt chúng ta, những tảng đá này quả nhiên chỉ chồng chất lên nhau.
Đôi mắt đẫm lệ, Hùng Miêu Nhi nhìn hắn chằm chằm: - Ngươi thật xem chuyện sinh tử nghiêm trọng như thế sao?
Vương Lân Hoa nhàn nhạt đáp: - Tiểu đệ không muốn chết, nhưng nếu ai khác muốn tìm cái chết, tiểu đệ không phản đối.
Tuy các tảng đá chỉ chồng chất lên nhau, nhưng rất nhiều, lại thêm đất ẩm trộn lẫn vào, phải mất hơn ba canh giờ, mới mở được một lối ra vừa đủ một người chui lọt.
Từng người, từng người lần lượt chui ra ngoài, chỉ sợ ngọn đèn ngoài ấy tắt đi.
Một ngọn đèn đồng đặt ngay bên ngoài vách đá, lửa vẫn cháy.
Họ nhận ra hang động này có nhiều ngõ ngách. Ít nhất có ba đường thông hướng ra ngoài, cả ba cùng quanh co phức tạp, lại như dài vô tận.
Vương Lân Hoa thất thanh: - Thôi rồi, lão gạt chúng ta...
Sắc mặt Thẩm Lãng trầm như nước, vuốt cằm nói: - Đúng là hỏng bét.
Vương Lân Hoa: - Dù lão để chúng ta đi, nhưng hang núi này như mê cung, không người dẫn đường, chỉ sợ chúng ta không tìm được đường ra, coi như chết dí trong này.
Thẩm Lãng thở dài một tiếng: - Chết đói...
Vai cõng thi thể của Độc Cô Thương, Hùng Miêu Nhi tái mặt: - Không sai, mấy người chúng ta ít nhất cũng đã hơn một ngày không ăn không uống. Cao lắm là thêm hai ngày nữa, coi như chịu hết nổi.
Thẩm Lãng thở dài: - Đây chính là độc kế của Khoái Lạc Vương, lão muốn chúng ta dở sống dở chết. Nếu có tìm được đường ra, đến cửa hang là cũng đi hết nổi.
Vương Lân Hoa oán hận: - Đừng nói lão để chúng ta chạy trước một canh giờ, dù chúng ta đi trước cả ngày, cũng chỉ vô dụng. Cái lão quỷ này tâm sâu kế độc, thật đúng chết người.
Chu Thất Thất dựa người vào ngực Thẩm Lãng, khẽ thở dài: - Không nhắc thì thôi, nói tới, bụng em đang réo nè.
Thẩm Lãng chớp mắt: - Có cách.
Hùng Miêu Nhi mừng rỡ: - Có cách?
Thẩm Lãng: - Đưa đèn tới đây.
Chàng cúi người cẩn thận quan sát. Mặc dù nền đá trong hang không dễ lưu lại dấu chân, nhưng may là mặt đất bên ngoài lại lắm bùn lầy, nên vẫn có vết tích để lại trên thềm hang.
Có điều đã lắm người vào ra, dấu chân cũng hơi loạn.
Thẩm Lãng lẩm bẩm: - Chỉ cần tìm một trong ba con đường này, là có đường sống,... là tốt.
Chàng chẳng khinh thường. Người khác không dám quấy rầy. Ngay cả Chu Thất Thất cũng chỉ đứng nhìn, không kinh động chàng.
Ngọn đèn vụt tắt. Lại một màn đen mênh mông vô tận, lại một vùng bóng tối của tuyệt vọng.
Vương Lân Hoa lắc ngọn đèn đồng, giận dữ quẳng xuống đất, dậm chân: - Hết dầu!
Hùng Miêu Nhi căm hận: - Thật độc ác! Đồ giả nhân giả nghĩa! Lão cố ý lưu lại một ngọn đèn tỏ ra đại nhân đại nghĩa, biết chắc rằng khi chúng ta vừa ra tới, đèn này sẽ tắt...
Thẩm Lãng cười khổ: - Lão làm vậy giống như mèo bắt chuột, bắt được không ăn ngay, lại trêu cợt đủ trò. Lão cho rằng chúng ta chẳng khác gì mấy con chuột, sẽ chẳng ra khỏi nơi này.
Vương Lân Hoa: - Anh... anh chẳng lẽ cũng không có cách sao?
Thẩm Lãng cười nhạt: - Chúng ta là chuột sao?
Vương Lân Hoa mừng rỡ: - Dĩ nhiên là không phải. Anh đã có cách?
Thẩm Lãng: - Thật may là tôi đã nhận ra dấu chân của chính mình lúc đi vào, hướng con đường bên trái. Nếu có thể vào, dĩ nhiên cũng có thể ra.
Vương Lân Hoa vui vẻ: - Nếu vậy còn không đi mau!
Thẩm Lãng: - Bây giờ mọi người dùng tay trái sờ vách đá, tay phải nắm lấy tay nhau mà đi, cẩn thận đừng để lạc. Tôi đi trước mở đường, Thất Thất theo sát tôi.
Chu Thất Thất lớn tiếng: - Em không muốn Vương Lân Hoa theo sau em. Em không muốn hắn nắm tay em.
Vương Lân Hoa cười khổ: - Tôi đi cản hậu vậy.
Chu Thất Thất vẫn líu lo: - Miêu Nhi, anh phải cẩn thận! Người như hắn đi phía sau, anh...
Hùng Miêu Nhi cười lạnh: - Yên tâm! Hắn là người thông minh, đang không có đường chạy, hắn sẽ chẳng dám giở trò.
Chu Thất Thất: - Cũng đừng quá tự tin! Anh phải luôn cẩn thận...
Vương Lân Hoa vừa lắc đầu vừa thở dài: - Nữ nhân! Lòng dạ nữ nhân...
Chu Thất Thất: - Lòng dạ nữ nhân thì sao? Không tốt hơn ngươi à?
Vương Lân Hoa: - Nàng chớ quên, nếu không nhờ tôi, nàng cùng Thẩm Lãng...
Chu Thất Thất chợt cười: - Ấy... tôi đã có nói mà, trong ác nhân cũng có người lương thiện, lòng của anh cũng có lúc không tệ... Nếu anh lúc nào cũng vậy, thì tốt biết dường nào...
Vương Lân Hoa im lặng hồi lâu, rồi chỉ thở hắt một tiếng.
Chu Thất Thất: - Tôi hy vọng anh hiểu, làm người tốt vui hơn nhiều so với làm người xấu.
Võ Lâm Ngoại Sử Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long Võ Lâm Ngoại Sử