Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tướng Công Bám Người
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 94: Lấy Máu
Đ
êm, giờ hợi.
*giờ hợi: 9 giờ đến 11 giờ đêm
Tề Thiên Phóng điên tiết về Mai Thanh các, rủa thầm tên khốn kia rốt cuộc giấu Nhược Nhi chỗ nào mà y lục tung cả Nguyệt gia bảo lên không thấy. Đáng chết! Mở cửa, y giật mình trông An Nguyệt Quân ngồi cạnh bàn lẳng lặng thưởng trà. Phòng không thắp nến, tối om. Bóng trăng mộng ảo đổ xuyên khung cửa sổ, ánh vào con ngươi tà khôi lấp lánh giữa màn đêm.
*tà khôi: âm tà và tinh khôi
“Hết hồn!” Tề Thiên Phóng càu nhàu tới ngồi cạnh An Nguyệt Quân.
An Nguyệt Quân lạnh nhạt liếc y. “Bắt đầu thôi.”
Tề Thiên Phóng mất mấy giây mới hiểu được lời hắn. “Rồi. Ở đâu?”
“Hoàng cung.”
An Nguyệt Quân ngắn gọn, Tề Thiên Phóng cố giấu nỗi kinh ngạc, gật đầu. Nháy mắt, hai người không thấy tăm hơi.
Hoàng cung.
Tử Hạo phê duyệt tấu chương mà bút trong tay không hề động. Nói đúng hơn là hiện toàn thân y đờ ra hệt bức tượng, chả có phản ứng gì cả. Xung quanh không ai chú ý tới vẻ đáng ngờ này của y. Hoặc giả cũng có, nhưng tên thái giám tâm phúc đã bị mua chuộc mất rồi. Nhờ vậy, đến giờ vẫn chưa có ai phát hiện y bị sao.
Bỗng cửa cung có bóng người.
“Ai?!” Tử Hạo đờ đẫn ngẩng đầu, quát một cách máy móc.
An Nguyệt Quân ra hiệu cho Tề Thiên Phóng. Y cau mày lên trước, điểm huyệt câm của Tử Hạo, bắt mạch, xem xét hồi lâu rồi quay lại bảo: “Hắn bị hạ cổ độc.”
“Giải được không?” An Nguyệt Quân hỏi lại.
“Loại cổ này chi phối tâm trí người trúng cổ bằng máu kẻ hạ cổ. Không quá ba năm, người trúng chắc chắn sẽ thất khiếu chảy máu mà chết. Hơn nữa, nó còn khiến sinh mệnh kẻ hạ cổ và người trúng cổ tương thông.” Tề Thiên Phóng cau mày giải thích.
*thất khiếu (bảy lỗ) gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng
“Sinh mệnh tương thông?” An Nguyệt Quân lẩm bẩm, mặt biến sắc, đáy lòng nổi cơn thịnh nộ. Lạc Vũ!
“Ừ. Muốn giải, phải có máu kẻ hạ cổ. Nửa bình là đủ. Mà ai to gan dám hạ độc Hoàng đế vậy?” Tề Thiên Phóng thuận miệng hỏi.
Khoé môi An Nguyệt Quân nhếch lạnh. Hắn lạnh lùng đáp: “Giờ này, ngày mai, ta đưa ngươi máu.” Máu kẻ hạ cổ? Ha, quá đơn giản!
Tề Thiên Phóng gật đầu. Cả hai lại chớp mắt không thấy bóng dáng. Họ đến và đi như một làn khói, chẳng ai để ý, chẳng ai phát hiện.
Sáng sớm hôm sau.
An Nguyệt Quân mở mắt, tay tự động vuốt bụng Diệp Khê Thiến, bĩu môi lầm bầm: “Sinh đôi? Một đã đủ lắm rồi! Ghét! Ghét!”
Diệp Khê Thiến tỉnh thấy hắn tự kỷ một mình, buồn cười hỏi: “Anh sao vậy?”
“Nương tử, chúng ta sinh một thôi, nhé?” An Nguyệt Quân nũng nịu dò hỏi.
“À…” Diệp Khê Thiến dở khóc dở cười trông vẻ trẻ con của hắn. Sinh một thôi? Thế chẳng lẽ sinh hai thì nhét một đứa lại vào bụng? “Ai bảo anh cần mẫn cho lắm vào.”
An Nguyệt Quân liếc mắt đưa tình với nàng. “Tại nương tử ăn ngon quá, ta nhịn không nổi chứ bộ.” Hắn áp sát cổ nàng hít hà, bám dính hệt chú mèo con. “Nương tử, nàng thơm quá…”
“Ừ.”
“Nương tử, buổi trưa ta phải ra ngoài, nàng không được đi lung tung đâu đấy, ta đã sai Dương Hoà canh ở ngoài rồi. Tề Thiên Phóng cũng sẽ tới. Còn nữa, không được ăn linh tinh. Và tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không được liếc Tề Thiên Phóng dù chỉ một cái nhé! Coi hắn như không khí là được!” An Nguyệt Quân dặn dò cẩn thận, cuối câu còn rất nhấn mạnh.
“…” Diệp Khê Thiến câm nín ngó hắn.
“Nương tử, đồng ý đi mà.” An Nguyệt Quân mở to cặp mắt long lanh.
“… Rồi.” Tên này… đúng là biết tận dụng ưu thế của mình!
Khuôn mặt mới rồi còn mếu máo lập tức xán lạn. “Nương tử, tuyệt đối không được để ý hắn đâu đấy! Nàng đồng ý với ta rồi đấy!”
Buổi trưa, Lạc phủ.
Giờ là lúc dùng bữa. Lạc Vũ thoải mái hớp canh trân châu mỹ nhân kề cận dịu dàng đút cho. Ngoài cửa, một tên hạ nhân bổ sấp bổ ngửa lao vào. Lạc Vũ phất tay ra hiệu ỹ nhân lui, khó chịu hỏi: “Chuyện gì mà hoảng hốt?”
“Đại nhân, ngoài… ngoài… có kẻ… xông vào…” Tên hạ nhân há miệng ngáp ngáp mãi mới được vài chữ.
Lạc Vũ cười khinh bỉ. “Chuyện cỏn con vậy cũng bẩm ta? Thị vệ để làm cái gì?!”
“Đại nhân… tên này kinh khủng lắm. Trông hắn hệt thiên tiên, trường kiếm vung một nhát là mọi thứ nát vụn, may là hắn chưa hề giết ai cả.” Tên hạ nhân càng nói càng run lẩy bẩy.
“Trường kiếm?” Theo lời tên nô tài miêu tả thì chỉ có thể là hắn. Nhưng hắn đâu dùng kiếm bao giờ? Rốt cuộc là ai?
Nghĩ chưa ra đáp án thì người đã đến. Bạch y tung bay, tóc dài xoã tung, xinh đẹp tuyệt thế, mị hoặc phong hoa, trên tay là trường kiếm, hắn đúng là An Nguyệt Quân.
“Ngươi tới làm gì? Tới nộp mạng à?” Lạc Vũ nhếch môi ra vẻ tự nhiên.
An Nguyệt Quân không đáp, nhấc kiếm đâm tới. Lạc Vũ cười tự tin tiếp chiêu. Đường kiếm loe loé, sắc bén, biến hoá nhưng vẫn rất ưu nhã. Hồi lâu, An Nguyệt Quân nheo nheo mắt, mất kiên nhẫn, vung mạnh kiếm. Lưỡi kiếm bén cắt ngọt da thịt, máu trào ra.
Bọn nô bộc hô hoảng: “Đại nhân!”
Ngực Lạc Vũ toé máu, máu chảy thành suối. An Nguyệt Quân nhếch môi nhận xét một cách rợn óc: “Tốt lắm.”
Lạc Vũ cũng không yếu thế. Y cười lạnh, chỉ ngực mình khiêu khích: “Đâm tiếp đi. Tử Nguyệt vương triều đi tong, mạng nương tử nhà ngươi cũng đi tong. Cho ta có thêm vài bằng hữu cùng xuống hoàng tuyền.”
An Nguyệt Quân liếc con người quỷ quyệt ấy, vô cảm thu kiếm, lạnh lùng xoay lưng rời đi. Hắn chả sợ gì, nhưng hễ là chuyện liên quan đến nương tử, hắn sẽ sợ. Dù biết rõ hiện nàng vẫn ổn, hắn vẫn sợ. Dẫu sao mục đích cũng đã đạt được. Từ giờ mới là mở màn ột tiết mục đặc sắc khác.
Từng này máu trên kiếm hẳn là đủ.
Lạc Vũ nắm chặt hai quả đấm, căm tức nhìn theo bóng lưng An Nguyệt Quân. Mối thù ngày hôm nay, ngày khác y sẽ trả đủ!
Nguyệt gia bảo.
Bước vào Thấm Tuyết các, An Nguyệt Quân ức chế ngó nương tử của mình nói cười với Tề Thiên Phóng. Hắn phăm phăm chen ngang họ, móc một lọ sứ nhỏ ném cho Tề Thiên Phóng, lệnh thẳng: “Ngươi cút được rồi.”
“Đây là…?” Tề Thiên Phóng mở nắp lọ liền ngửi thấy mùi máu tanh.
“Ngươi cút được rồi.” Không thèm nhìn Tề Thiên Phóng, An Nguyệt Quân lặp lại lần nữa.
Tề Thiên Phóng nào chịu rút êm như thế. Y đổi giọng thân tình nói với Diệp Khê Thiến: “Thiến Thiến, trò chuyện với cô thật vui.”
Diệp Khê Thiến chẳng hề để tâm tới sóng ngầm mãnh liệt giữa hai nam nhân, gật đầu, hùa theo: “Ha ha ha, tôi cũng vậy.”
Từ sau khi lại ở bên Nhược Nhi, tính tình Tề Thiên Phóng cởi mở hơn nhiều. Có lẽ vốn dĩ tính y chính là vậy.
Tề Thiên Phóng ngó nắm đấm ai đó siết chặt, tiếp tục: “Thiến Thiến, mai trò chuyện tiếp nhé.”
Gân xanh trên nắm đấm giật đùng đùng. Không khí bắt đầu căng thẳng.
Tề Thiên Phóng thích thú quan sát, rốt cuộc đứng lên, ra cửa, trước khi đi còn ngoái đầu thêm: “Thiến Thiến, đừng quên lời hứa giữa chúng ta nhé.”
An Nguyệt Quân đằng đằng sát khí dõi theo đến khi bóng Tề Thiên Phóng khuất hẳn.
“Quân, sao anh không ngồi?”
Nghe Diệp Khê Thiến gọi, sát khí trên người An Nguyệt Quân tản bớt. Hắn mím môi, phụng phịu ôm nàng từ đằng sau, rầu rầu gọi: “Nương tử.”
“Ừ?”
“Nàng và tên kia nói gì thế?”
“Cũng chả có gì. Chuyện vẩn vơ thôi.” Diệp Khê Thiến nắm tay hắn, thuận thế dựa vào ngực hắn.
“Nương tử, nàng đã đồng ý gì với ta? Lại còn nói nói cười cười với tên kia như thế.” Giọng điệu An Nguyệt Quân như thể muốn chặt Tề Thiên Phóng thành tám khúc, à không, xé thành từng mảnh nhỏ luôn. “Nương tử, nàng hứa gì với hắn? Sao nương tử có thể hứa hẹn với nam nhân khác ngoài ta chứ!” Hắn hậm hực nắm chặt tay Diệp Khê Thiến, mếu máo đáng thương hệt đứa trẻ bị bỏ rơi.
“Hứa hẹn?” Diệp Khê Thiến ngạc nhiên, suy nghĩ rồi buồn cười giải thích: “Cũng chả phải hứa hẹn gì. Tề Thiên Phóng dự định thành thân với Nhược Nhi vào mùa xuân năm sau, dặn em nhất định phải tới dự. Còn anh, anh ta đoán chắc anh chẳng thích đi nên mới không mời thôi.”
“Không, không, ta đi chứ!”
“Thật á?” Diệp Khê Thiến dò xét ngó An Nguyệt Quân, thực chất trong bụng đang cười thầm. Dễ lừa ghê! Tề Thiên Phóng thừa biết mời trực tiếp An Nguyệt Quân thể nào hắn cũng không đi nên mới dùng nàng làm mồi nhử. Quả nhiên hắn đi liền.
Ai đó chìm trong vại giấm, mất khả năng cảnh giác, bèn nhảy thẳng vào bẫy. “Nương tử đương nhiên phải cùng đi với ta! Không cho phép nương tử một mình tìm Tề Thiên Phóng! Nương tử, nàng là của ta!”
Diệp Khê Thiến cười tươi, gật đầu. “Ừ.” Thành công!
Người nào đó bị lừa vẫn chẳng hề hay, ôm cuốn lấy nàng, nói liên miên: “Nương tử, chúng ta đi chung, tức chết hắn!”
À, tất nhiên là cũng ngốc hết thuốc chữa!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tướng Công Bám Người
Phi Yên
Tướng Công Bám Người - Phi Yên
https://isach.info/story.php?story=tuong_cong_bam_nguoi__phi_yen