Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phượng Tù Hoàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 94: Dạo Phố Cùng Hoàng Đế
S
ở Ngọc sớm đã có chuẩn bị. Nghe Lưu Tử Nghiệp nhắc nhở, nàng sai Phấn Đại dẫn đường cho hắn, còn mình thì vào phòng cải nam trang. Sau đó, dựa theo bố trí từ hôm trước, nàng và Lưu Tử Nghiệp nhảy qua bờ tường phủ công chúa, bắt đầu khởi hành.
Xuyên qua đường tắt vắng vẻ, hai người đi đến ngã tư đường. Lưu Tử Nghiệp kéo tay Sở Ngọc nhìn quanh. Mặc dù trước đây hắn đã từng dạo phố, nhưng là ngồi trên xe, xung quanh có thị vệ tiền hô hậu ủng, chưa từng có cảm giác tự do tự tại như lúc này, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
Tuy Sở Ngọc và Lưu Tử Nghiệp đi trên phố trông rất bắt mắt, nhưng dân chúng hai bên đường không phản ứng giống lần đầu tiên nàng xuất phủ, một phần là do Lưu Tử Nghiệp. Dù hắn đã thay đổi thường phục, tâm tình thoải mái nhẹ nhàng, nhưng ngay cả trong lúc lơ đãng nhất, trên người hắn vẫn ẩn chứa sự tàn bạo lạnh lùng khiến người khác phải e dè.
Lưu Tử Nghiệp xưa nay vốn thân thiết với Sở Ngọc, không bao giờ tự cao tự đại trước mặt nàng, nên nàng cũng không chú ý lắm đến tôn ti trật tự. Nhưng ở trong mắt người khác, Lưu Tử Nghiệp vẫn toát ra vẻ nắm quyền sinh quyền sát trong tay.
Mà nguyên nhân quan trọng nhất ở phía sau bọn họ. Sở Ngọc và Lưu Tử Nghiệp sóng vai đi phía trước, sau bọn họ khoảng ba, bốn bước là hai người. Một là Việt Tiệp Phi, thị vệ luôn túc trực bên cạnh Sở Ngọc, người còn lại là một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi. Người này ngũ quan khá dễ nhìn, nhưng trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ trán qua mũi, đến tận tai trái. Khuôn mặt vì vết sẹo mà trông trở nên méo mó, rất đáng sợ.
Người này tên là Lâm Sâm - hộ vệ của Lưu Tử Nghiệp, là kiểu người khá giống Việt Tiệp Phi, nhưng ẩn thân còn bí hiểm hơn một chút. Sở Ngọc ra vào cung cấm nhiều lần như vậy, nhưng chưa từng nhìn thấy Mộc Lâm. Vừa rồi lúc trèo tường, Lưu Tử Nghiệp gọi trợ giúp, hắn bất thình lình xuất hiện từ góc tối, nên Sở Ngọc mới biết sự tồn tại của người này.
Lâm Sâm cực kỳ trầm mặc, không chỉ kiệm lời, mà thái độ cũng luôn lẳng lặng. Dù Việt Tiệp Phi ở bên cạnh có luyên thuyên điều gì, hắn cũng trước sau không nói một lời. Nếu không phải lúc Lưu Tử Nghiệp sai bảo hắn điều gì, hắn đáp “vâng” thì Sở Ngọc còn tưởng người này bị câm điếc.
Thông qua xưng hô của Việt Tiệp Phi với Lâm Sâm, Sở Ngọc biết Lâm Sâm là sư huynh của hắn. Như vậy, Thiên Như Kính có ít nhất ba vị sư huynh. Một người đã bị Dung Chỉ xử lý, một người là Việt Tiệp Phi, còn một người là Lâm Sâm. Không biết còn có tuyển thủ nào khác nữa không!
Hai người đến khu chợ phía đông thành Kiến Khang, nơi bán nhiều loại hàng hóa phong phú. Sở Ngọc tuy không phải lần đầu ra khỏi cửa, nhưng cũng là lần đầu tiên đến một khu chợ. Các quán hàng rong dầy đặc chen chúc, người qua lại nhốn nháo, tiếng rao hàng xôn xao hết đợt này đến đợt khác. Trong chợ, hàng hóa hỗn tạp đủ mọi chủng loại, có gia cầm, lương thực, vải vóc, lại có cả những đồ thủ công chế tác tinh xảo.
Sở Ngọc chỉ biết đến siêu thị hiện đại, chưa từng thấy chợ cổ đại bao giờ nên say sưa đi khắp lượt. Mà Lưu Tử Nghiệp lại còn thích chí dạt dào hơn! Mua cái này, mua cái kia, hắn chỉ lo lựa chọn thứ theo ý thích, Việt Tiệp Phi phụ trách trả tiền, còn Mộc Lâm chịu trách nhiệm khuân vác. Trên lưng Mộc Lâm chất đống đủ mọi thứ, từ nón rơm cho đến bao bố, nhanh chóng hủy hoại hết hình tượng nam tính lãnh khốc của hắn. Cuối cùng, thậm chí Lưu Tử Nghiệp còn muốn mua một đôi ngỗng mang về hoàng cung, bị Sở Ngọc sống chết ngăn lại.
Chờ đến lúc Lưu Tử Nghiệp mua hàng thấy “đã”, thì cũng đến chính ngọ (12h trưa), không khí rất khô nóng. Sở Ngọc đề nghị cả nhóm đến chùa Kiến Sơ gần đó để nghỉ ngơi. Bốn người mở “đường máu” mới có thể chen chân ra khỏi chợ được. Thật ra cũng không đến mức đó, chỉ cần với dung mạo của Lâm Sâm, khuôn mặt hơi âm trầm thêm một chút là đủ để tất cả mọi người xung quanh lui ra tránh đường.
Trên đường Lưu Tử Nghiệp cầm từng thứ mình mua lên ngắm nghía, ngắm một lúc là chán, rồi vứt bỏ luôn. Vừa đi vừa ném, đến lúc ra khỏi chợ thì những thứ đã mua chỉ còn lại hai phần mười.
Việt Tiệp Phi hơi xót tiền, nhưng dù sao số tiền này trước lúc khởi hành là Sở Ngọc cấp cho hắn. Người hoàng gia thích ném những thứ vừa mua, hắn còn có thể có ý kiến gì? Mà Mộc Lâm sau khi giảm bớt gần hết gánh nặng trên người, khuôn mặt vẫn như trước không biểu lộ điều gì, nhưng động tác đã nhanh nhẹn hơn rất nhiều!
Kiến Sơ cách đó không xa, đi một lát là đến. Đây là ngôi chùa xây dựng từ thời Tôn Quyền (thời Tam quốc), cũng có thể coi là có giá trị lịch sử. Nhìn từ xa, nổi bật nhất là một tòa tháp sững sững ở chính giữa.
Thời kỳ này, Phật giáo rất thịnh hành. Trong thành Kiến Khang có tới sáu ngôi chùa, chưa kể chùa Kiến Sơ nguy nga đồ sộ trước mặt. Kiến trúc ngôi chùa này so với phủ công chúa chỉ kém một chút - chỉ là một chút mà thôi.
Phía trước chùa là một bảng hiệu rất lớn, ba chữ “Kiến Sơ tự” sơn son thếp vàng, nét chữ phóng khoáng mạnh mẽ. Bước đến gần, Sở Ngọc bất ngờ nhìn thấy một người từ trong chùa đi ra. Giữa ánh mặt trời buổi trưa chói chang, cho dù tại nơi thờ tự trang nghiêm này, phong thái người đó vẫn điềm nhiên tự tại như nước chảy.
“Ý Chi huynh, sao huynh lại ở đây?” Sở Ngọc bước nhanh đến, không khỏi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, mặc dù nàng cũng không hiểu tại sao mình lại ngạc nhiên vui mừng. Vừa nhìn thấy Vương Ý Chi, nàng bỗng cảm thấy không khí khô nóng xung quanh giảm đi mấy phần.
Vương Ý Chi nhìn thấy Sở Ngọc, cũng rất bất ngờ. Hắn nhìn nàng, ánh mắt lướt qua ba người phía sau, vẻ mặt có chút kinh ngạc rồi hỏi: “Sao lại ở đây?”
Cùng lúc đó, Sở Ngọc cũng hỏi: “Sao lại ở đây?” Trong ấn tượng của nàng, Vương Ý Chi là người phóng túng bất kham, không thể nào liên quan tới nơi Phật học nghiêm túc này được.
Hai người một chữ cũng không khác trùng hợp lại, đều cùng kinh ngạc về sự ăn khớp.
Vương Ý Chi hơi ngẩn người ra, sau đó cả hai cùng bật cười.
Sở Ngọc cười nói: “Thất lễ, thất lễ! Ta quên mất, Ý Chi huynh là người có năng lực biến tất cả những thứ nhàm chán trở thành thú vị. Huynh đến đây, chắc hẳn thấy được nơi đây có điểm hấp dẫn!”
Vương Ý Chi cũng cười nói: “Thất kính, thất kính! Ta cũng quên mất, Tử Sở huynh là người thường có lời nói và việc làm rất đặc biệt, luôn nghĩ đến những điều mà người khác không nghĩ được!...” Hắn cũng bắt chước kiểu nói của nàng, nhưng riêng câu cuối cùng không thể nói giống được “… Nhưng các hạ đến đây, chắc chỉ để dừng chân nghỉ ngơi mà thôi!”
Hắn thông minh mẫn tuệ như thế, nhìn thoáng qua Lưu Tử Nghiệp và hai người kia, liền suy đoán cực nhanh bọn họ vừa làm gì, đến đây để làm gì.
Hai người nói xong cùng cười, nụ cười hàm ý “Biết rồi nhé Tử Sở huynh!” và “Biết rồi nhé Ý Chi huynh!”. Vương Ý Chi nâng tay vái chào, nói: “Tử Sở huynh chắc đang có việc bận, hôm nay ta không quấy rầy nữa, hẹn gặp lại ngày khác!” Nói xong hắn chỉ tay sang người bên cạnh: “Vị này là bằng hữu thân thiết của ta ở trong chùa, pháp danh Tịch Nhiên, thông thạo về Phật học có tiếng ở kinh đô, có thể nhờ hắn dẫn mọi người tham quan vãn cảnh chùa!”
Sở Ngọc lúc này mới chú ý đến người bên cạnh Vương Ý Chi. Người này mặc tăng y màu trắng, khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, tay chắp trước ngực, hơi cúi đầu, thần thái an nhiên bình thản. Chắc là vị hòa thượng này vừa cùng đi ra với Vương Ý Chi, nhưng trong mắt Sở Ngọc chỉ nhìn thấy mỗi Vương Ý Chi nên hoàn toàn không để ý đến hắn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phượng Tù Hoàng
Thiên Y Hữu Phong
Phượng Tù Hoàng - Thiên Y Hữu Phong
https://isach.info/story.php?story=phuong_tu_hoang__thien_y_huu_phong