Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phượng Hí Đông Cung
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.3 - Chương 95: Vẽ Vị Mỹ Nam Tử
Ă
n sáng xong, Long Liễm Thần có chuyện rời đi trước, còn Phượng Triêu Hoa cùng Minh Nguyệt ở trong sân phơi nắng, chính xác hơn là vẽ tranh.
Phượng Triêu Hoa cầm bút khựng lại trên giấy, mãi vẫn không thể hạ bút. Không phải là không muốn vẽ, mà là không biết vẽ cái gì. Nghe nói nàng vẽ tranh rất giỏi, nhưng nàng không biết hạ bút như thế nào. Cảm giác, một khi đầu ngọn bút nàng chạm giấy Tuyên Thành sẽ làm hỏng trang trắng tinh này.
“Sao tỷ không vẽ.” Minh Nguyệt tràn đầy mong đợi, bức vẽ của Thất công tử ngàn vàng cũng khó mua nổi. Hôm nay có thể chính mắt thấy nàng vẽ tranh, thật đúng là vinh hạnh lớn lao.
Phượng Triêu Hoa giật mình, tay run lên, một giọt mực rơi xuống giấy. Phút chốc, mực nước thấm vào giấy, nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng, từ một chấm nhỏ biến thành hình bầu dục.
Minh Nguyệt tiếc nuối cảm thán một tiếng, “Hỏng rồi.”
Nhìn chằm chằm vết mực một lúc lâu, chân mày Phượng Triêu Hoa dần dần giãn ra, khóe miệng nhếch lên, nói: “Chưa chắc.” Nếu như nàng không nhìn lầm, trên đai lưng người nào đó có khảm một viên Mã Não đen hình bầu dục, chính xác mà nói là trên chuôi nhuyễn kiếm. Buộc tua trên chuôi kiếm rất bình thương, nhưng khảm châu báu trên chuôi kiếm lại rất hiếm thấy, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng tơi việc dùng kiếm. Nàng đoán, viên Mã Não kia nhất định có tác dụng khác.
Cong môi cười khẽ, Phượng Triêu Hoa nói, “Đi lấy chút son cùng máu gà cho ta.”
Minh Nguyệt sững sờ, “Phấn trong phòng muội có, nhưng máu gà sợ rằng phải ra ngoài mua.”
“Vậy thì không cần máu gà, đi lấy phấn thôi.”
“Vâng.” Minh Nguyệt chạy chậm vào nhà.
Phượng Triêu Hoa than nhẹ một tiếng, tự nhủ, “Không có máu không đủ chân thật.” Chẳng lẽ phải dùng máu của mình.
Phượng Triêu Hoa run lên, chỉ nghĩ đến chuyện cứa vào ngón tay đã cảm thấy rợn cả tóc gáy. Nàng không sợ máu, nhưng tự mình rạch thì nàng không xuống tay được.
Đang lúc Phượng Triêu Hoa đang suy nghĩ xem lấy máu ở đâu thì một con chim sẻ bay qua, dang cánh định đậu lên cây hòe già trước thôn.
Phượng Triêu Hoa vui mừng, suy nghĩ ra chiêu mới chợt lóe lên trong đầu thì một quả Thấu cốt châm đã từ trong tay áo bay ra, bắn trúng cánh chim.
Tiếng hót của chim sẻ bỗng im bặt, thay vào đó là tiếng nó va chạm với mặt đất tiếng và tiếng rên rỉ nho nhỏ. Minh Nguyệt cầm phấn ra ngoài vừa khéo thấy chim sẻ rớt xuống, không hiểu nhìn về phía Phượng Triêu Hoa, “Đây là...”
Phượng Triêu Hoa chỉ nhàn nhạt phủi Ma Tước một cái, nói, “Lấy ít máu của nó cho vào bát. Còn nữa, lấy thêm cái nghiên mực cho ta.”
Minh Nguyệt mặc dù không hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Phượng Triêu Hoa rũ mắt nhìn về phía cái tay vừa mới phóng ám khí, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Tại sao không cần cố gắng mà có thể dễ dàng nhớ được võ công, mà dù cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi người muốn nhớ lại. Chẳng lẽ, đây là kiếp số của ta sao?”
Lúc đó, những mảnh ghép rải rác trong đầu lại bắt đầu nhanh chóng lúc ẩn lúc hiện, vừa mơ hồ lại vô cùng chân thật.
“Ưm….” Phượng Triêu Hoa khẽ rên rỉ mấy tiếng, lắc đầu, đuổi những trí nhớ đáng ghét
đó ra, giãn chân mày, bắt đầu chuyên tâm về tranh. Nét mực hiện lên trên trang giấy Tuyên Thành màu trắng, lưu loát cũng không thiếu góc cạnh.
Đợi đến khi Minh Nguyệt bưng máu tới thì trên giấy Tuyên Thành đã xuất hiện một chàng trai tuấn tú trông rất sống động, hơn nữa nàng biết người này.
Dưới cây hòe già tang thương, chàng trai mặc áo khoác dài màu đen, lưng dựa vào hàng rào, hơi nghiêng người, dãi như tơ tự nhiên xõa xuống đầu vai, đuôi tóc hơn bay về phía bên trái giống những chiếc lá đang rơi theo gió. Ánh mắt mơ màng nhìn phía trước, trong đôi mắt đen sâu thẳm làm cho người ta nhìn không thấu, như một cái đầm sâu không thấy đáy, mang theo vẻ thần bí không thể xâm phạm, đồng thời lại có sự tự tin như nắm hết tất cả mọi thứ trong tay. Đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, phía trên đuôi mắt tạo thành một hình cung dài, sống mũi cao thẳng, khóe môi nhếch lên thành một đường cong bí ẩn, cười như không cười, đôi tay ôm ngực, chân phải hơi cong lên, mũi chân chạm đất, gót chân tì vào cây khô. Trong tiêu sái mang theo vẻ tôn quý, trong chững chạc mang theo chút bất kham.
Minh Nguyệt kinh ngạc miệng cũng không khép được, trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nỗi, nhìn chằm chằm bức vẽ một lúc lâu mới giật mình thở dài nói, “Tỷ thật quan tâm Long công tử, bức vẽ này quả thật giống người thật như đúc. Thần thái rất thật, từ tóc đến áo, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào, thật khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt, thế này chỉ sợ chính Long công tử cũng không tự vẽ được thế.”
Minh Nguyệt thao thao bất tuyệt, Phượng Triêu Hoa lại chỉ nghe được một câu ‘Tỷ thật quan tâm Long công tử’. Trên thực tế, nàng cũng rất kinh ngạc, vừa rồi không hiểu sao vừa hạ bút lại có thể vẽ tự nhiên như vậy. Giống như bộ dáng của hắn đã sớm khắc trong đầu. Nhưng thật ra sau khi dừng bút, nhắm mắt lại cũng không nhớ rõ được bộ dáng của hắn lắm.
“Thất công tử?”
Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, nhìn người trong bức họa một hồi lâu, hài lòng cong môi, nhận lấy máu cùng nghiên mực trong tay Minh Nguyệt, lấy phấn và ít máu tươi đổ vào trong nghiên mực, sau đó đảo mài quấy để chúng hòa vào nhau.
Thấy thế, Minh Nguyệt chợt hiểu, hoảng hốt nói, “Dùng máu và phấn thay thế mực vẽ sẽ khiến màu da người trong tranh nhìn như người thật!”
Phượng Triêu Hoa vừa quấy vừa khẽ gật đầu, nói “Cái này là mực máu, rót máu tươi vào trong mực, đương nhiên có thể đạt được hiệu quả phi thường.”
Minh Nguyệt kích động gật đầu lia lịa, trước kia nàng chỉ đọc trên sách chứ chưa thử bao giờ, bởi vì cảm thấy sau khi thêm màu sẽ phá hỏng cảm giác hài hòa của bức vẽ. Nếu bức vẽ này thật sự bị máu mực phá hủy, vậy thì thật là đáng tiếc. Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ tới một vấn đề vội vàng ngăn Phượng Triêu Hoa hạ bút, nói: “Muội nhớ là phải dùng máu người và phấn thượng đẳng mới được.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy thì sững sốt, ngay sau đó cười nói, “Không thử làm sao biết có được hay không.”
“Thử?” Minh Nguyệt cau mày, “Đây là lần đầu tiên tỷ dùng máu mực vẽ tranh?”
Phượng Triêu Hoa suy nghĩ một chút, nói, “Có lẽ vậy, ta không nhớ rõ.”
Thật ra ngay ở hiện tại cũng giống như đang nằm mơ. Vẽ tranh, vốn đã quên mình biết vẽ, nhưng cầm bút tuyên lên lại có thể múa bút tự nhiên. Nhất là khi nghĩ đến chuyện dùng máu mực thêm sắc, nàng lại càng hốt hoảng. Những ý nghĩ này hình như luôn tới trước cả khi nàng kịp suy xét, giống như không cần cái đầu này cũng có thể hoàn thành chuyện muốn làm. Tất cả đều như thế thuận nước đẩy thuyền, mà mình vốn là chủ nhân thân thể này, thế nhưng lại như người ngoài cuộc. Cảm giác ấy vô cùng khó chịu.
Minh Nguyệt không biết trong lòng Phượng Triêu Hoa đang rối rắm, lại nhận ra nàng không ổn,
”Không nhớ rõ, sao lại không nhớ chứ?”
“Hắn không nói uội biết sao? Ta mất trí nhớ.” Phượng Triêu Hoa nói thật bình tĩnh, nhưng chỉ có chính nàng mới biết thật ra trong lòng nàng đang run rẩy.
“Mất trí nhớ?” Minh Nguyệt trợn mắt, liên tục lắc đầu, “Không thể nào, không thể nào.”
“Xem ra hắn thật sự không nói uội biết.” Phượng Triêu Hoa nhàn nhạt nói thầm một câu, bắt đầu thêm sắc cho bức vẽ Long Liêm Thần, từ cái trán tới ngón tay, không bỏ sót chỗ nào.
Đợi Minh Nguyệt hoàn hồn thì Phượng Triêu Hoa đã thêm sắc xong.
Trên mặt Minh Nguyệt hiện rõ bốn chữ “không thể tin nỗi”, trong lòng nghi ngờ, không biết nên cảm khái bức vẽ tuyệt mỹtrước hay là chất vấn Phượng Triêu Hoa mất trí nhớ trước.
Bức vẽ đã hoàn thành, Phượng Triêu Hoa để tuyên bút xuống, phủi bụi phấn trên tay rồi ngồi xuống, tự rót ình một ly trà. Nàng uống một hớp, lạnh nhạt nói, “Hắn nói muội là muội muội của ta, nhưng ta biết nhất định không phải. Không có ai lại tôn kính tỷ tỷ của mình đến mức ấy. Nếu như muội không để ý, hy vọng muội có thể nói cho ta chút chuyện trước kia. Ví dụ như, chúng ta quen nhau thế nào?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phượng Hí Đông Cung
Mặc Phong
Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong
https://isach.info/story.php?story=phuong_hi_dong_cung__mac_phong